Đồng Thiên Ái bị cái tát làm cho đứng hình, chỉ biết ngây ngốc đứng yên một chỗ.
Tần Tấn Dương vô cảm, đứng yên nhìn hai người, tròng mắt thâm thúy giống
như đáy biển mười vạn dặm, làm cho không người nào có thể dò xét.
Môi giật giật, nhưng như cũ không có mở miệng.
Trong thế giới này, muốn tồn tại thì phải quen với những chỉ đạo của cấp
trên, nhất là 1 đại minh tinh như Bonnie. Bọn họ lúc trước vui vẻ, mấy
giây sau lại nóng giận chửi bới, đây là chuyện thường xuyên diễn ra.
Huống chi, hắn cũng rất muốn nhìn một chút, Đồng Thiên Ái sẽ phản ứng như thế nào.
Tiểu nữ nhân này, tính tình nóng nảy giống như 1 con nhím, hẳn là phải đem
tiểu thư Bonnie ra thống mạ một trận rồi sau đó mới phủi tay bỏ đi,Tần
Tấn Dương trong lòng phỏng đoán.
"Tôi.." Thật lâu, Đồng Thiên Ái khép nép nói, "Thật xin lỗi, Bonnie tiểu thư! Xin cô tha thứ cho tôi!”
Cô gái này lại nói xin lỗi, quả thật làm cho Tần Tấn Dương mở rộng tầm mắt.
Hắn vô cùng hoài nghi, Đồng Thiên Ái trước mắt có phải cùng một người với
Đồng Thiên Ái ngày hôm qua vọt tới phòng làm việc hắn hay không ! Phản
ứng của nàng, thật làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc!
Bonnie tựa hồ vẫn không giải tỏa được mối hận trong lòng, bén nhọn trách cứ.
"Người nào dẫn ngươi đến đây? Đem người lãnh đạo trực tiếp gọi tới cho ta! Người như cô mà cũng được làm ở đây sao?"
"Bonnie tiểu thư... Thật xin lỗi... Ta..." Đồng Thiên Ái run lên như sắp khóc
Mặc dù phần công việc này có cực khổ chút, nhưng tiền lương rất cao. So với mấy phân công còn lại mà nói, tiền công lại gấp đôi
Quan trọng là, công việc này hoàn toàn hợp với thời gian học ở trường. Mất đi công việc tốt như thế, quả thực rât đáng tiếc!
"Ngươi có nghe hay không,mau gọi cấp trên trực tiếp của Ngươi tới cho ta!” Bonnie hài lòng nhìn vẻ bối rối của nàng, cười
"Đủ rồi!" giọng nam thâm trầm cất lên
Bonnie ngạc nhiên quay đầu nhìn về Tần Tấn Dương, cảm thấy không thể hiểu nổi ý định của hắn.
Bonnie là một tay hắn bồi dưỡng, vừa xuất hiện được một tháng đã nhanh chóng
nhảy lên thành ngôi sao, hoàn toàn là do dựa vào thế lực cùng với tài
lực của Tần Tấn Dương
Trước kia cảnh này không phải là chưa từng phát sinh, nhưng Tần Tấn Dương chưa bao giờ ngăn cản nàng.
Thế mà lần này, hắn tự dưng lại xen vào mở miệng!
"Tấn Dương..."
Tần Tấn Dương nhìn về Bonnie, ra dấu im lặng, nụ cười trên mặt như quỷ
Satan, không ai có thể kháng cự được uy hiếp phát ra từ đó
Bonnie tức giận im bặt, nhìn Đồng Thiên Ái. Trong lòng nín thở, khuôn mặt càng tối lại, nàng cư nhiên lại bị 1 con bé ti tiện làm công việc lặt vặt
làm cho mất mặt!
Tần Tấn Dương hài lòng gật đầu với Bonnie, rồi phóng tia nhìn khiêu khích sang Đồng Thiên Ái.
Đồng Thiên Ái nhận được ý vị thâm trường trong ánh mắt hắn, nhíu mày.
Gương mặt vừa thấp thỏm lo âu, cũng là không khỏi bồi hồi, tựa hồ như đang cố gắng đè nén cái gì. Hít thở sâu một hơi , cắn răng.
"Ngô Bonie
tiểu thư, bây giờ tôi thu hồi lời nói xin lỗi vừa rồi. Chuyện rốt cuộc
là tình huống gì,tôi nghĩ cô rõ hơn tôi nhiều."
“Cái tát kia, tôi coi như là bị mèo hoang cào. Cô nếu còn muốn động thủ,tôi sẽ không chút do dự phản kích. Tôi cảnh báo cho cô biết , tôi luyện ba năm Không thủ
đạo. Cuối cùng, nói cho biết nhé: bây giờ tôi xin nghỉ việc!”