“Tôi đã nói muốn cưới cô ấy rồi!” Tần Tấn Dương nổi khí gầm nhẹ.
Chẵng lẽ, một người đàn ông muốn kết hôn với một người phụ nữ, đều không phải là minh chứng tốt nhất sao? Chẳng lẻ, hai chữ kết hôn, là có thể
tùy tiện nói sao?
Quyết tâm của hắn, trong mắt cô, thế nhưng không làm cô cho là thật.
Phương Tình chợt cười ra tiếng, cau mày cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp hô lên tên hắn, “Tần Tấn Dương!”
“……” Hắn ngẩng đầu, im lặng không lên tiếng nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp.
“Anh nói muốn kết hôn với cô ấy, như vậy hành động của anh đâu Anh mang
cô ấy đi gặp cha mẹ anh rồi sao? Ba mẹ anh biết anh đang quen Thiên Ái
sao? Bọn họ chấp nhận sao?”
“Thiên Ái từ nhỏ đã thiếu hụt cảm giác an toàn, mặc dù bề ngoài làm bộ
rất kiên cường, nhưng thật ra thì cô ấy vẫn rất cô độc. Nếu không, tại
sao bên người cô ấy chỉ có một người bạn là tôi? Cô ấy cơ hồ không cùng
người khác quá than cận!”
“Nếu như anh có chút từ góc độ cô ấy mà suy tính, anh sẽ hiểu khát vọng được người nhà anh thừa nhận!”
“Tần Tấn Dương, có lẽ anh luôn luôn có thói quen tự đại! Với anh người
nhà anh có đồng ý hay không không sao cả, nhưng Thiên Ái cần! Mặc dù cô
ấy không có ba, mẹ lại qua đời rất sớm, nên cô ấy muốn là gia đình!”
“Cô ấy so với bất kì cô gái nào đều để ý đến cách nhìn của người nhà! Anh thì sao? Anh đã cho cô ấy lòng tin về việc đó sao?”
“Anh không có!” Ba chữ này, đã định tội danh cho hắn.
Nói xong có chút châm chọc cười, “Huống chi, anh còn có vị hôn thê!”
Trong đầu Tần Tấn Dương chợt trống rỗng, thanh âm Phương Tình từng câu
từng chữ vọng về bên tai hắn, Giống như tiếng sấm, chấn động ở trong
lòng, thật lâu không cách nào tiêu tán.
Trong giây lát phát hiện, thật sự hắn đã nghĩ quá đơn giản.
Hắn vẫn dùng phương thức của mình để yêu Thiên Ái, nhưng đến giờ vẫn
không biết rột cuộc cô ấy muốn gì. Luôn đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người cô ấy, bời vì hắn nghĩ cô cũng nghĩ như vậy.
Chuyện kết hôn này, hắn thật sự quá thiếu suy xét rồi.
Hắn thậm chí cho rằng kết hôn chỉ là chuyện của hai người, người khác
một chút quan hệ cũng không có. Nhưng, chính mình đều luôn luôn không
biết, cô ấy cũng không phải cho là như vậy.
Thời gian qua lâu, không có ai nói chuyện.
Làm cho người ta bắt đầu nảy sinh một loại cảm giác, thật ra thì trong phòng làm việc căn bản không có người.
Không có ai trông thấy, cũng không có ai phát giác, giờ phút này cửa
phòng làm việc bị người mở ra một khe hở nhỏ. Người đứng ở bên ngoài
phòng làm việc nghe bọn họ kịch liệt nói chuyện xong, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Du Ty Kỳ đứng ở cửa, tay còn nắm chặt tay nắm cửa, thái độ cùng trở nên mờ mịt.
“Thì ra là Đồng phụ tá…… Cô ấy mới là tình địch……” Có chút thất hồn lạc phách tự lẩm bẩm.