"Anh họ! Anh từ Đài Nam cố ý đến thăm em sao? Em thật sự là quá cảm động!"
"Lần sau tới, nhớ nói trước cho em biết! Em sẽ đến trạm xe đón anh a! Anh nói có đúng hay không?"
Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ đáp trả bằng ánh mắt, há miệng càu nhàu che lấp.
Vội vàng lôi kéo Tần Tấn Dương đi về hướng trong thang máy, không quên quay đầu hướng sau lưng nhìn Tiêu Bạch Minh bày tỏ áy náy.
"Anh Bạch Minh! Vậy em đi lên trước!"
"Được! Em đi lên đi!"
Trong lòng Tiêu Bạch Minh cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Ái không phải cô nhi sao? Từ đâu ra anh họ vậy?
Nhìn hai người bọn họ đi vào thang máy, cho đến khi thang máy đóng, lúc này
mới lắc đầu một cái, bỏ rơi khốn hoặc đầy trong đầu .
Có lẽ. . . . . . Chỉ là anh suy nghĩ nhiều. . . . . .
Cửa thang máy mở ra, Đồng Thiên Ái chợt nhảy ra.
Xoay người nhìn Tần Tấn Dương bên trong thang máy, trợn to hai mắt, "Đã trễ thế này, anh có thể đi trở về ngủ!"
Nói xong, liền muốn bấm thang máy đóng lại.
Tần Tấn Dương đưa tay chặn ngang cửa thang máy, không nhanh không chậm bước ra, "Dường như em đã quên một chút, bây giờ em là người phụ nữ của
tôi."
"Tôi chưa từng quên! Cho nên anh không phải cần mỗi ngày
không sợ người khác phiền ở bên tai tôi nhắc nhở!" Không chịu yếu thế
phản kích.
Nhíu mày, đôi tay ôm ngực dựa vào vách tường, "Thế nào? Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
"Tôi thấy không cần chứ?" Đồng Thiên Ái khẽ cười, ánh mắt của cô trong nháy
mắt cong thành hình trăng sáng. Biến thái chết tiệt! Khuya khoắt cô nam
quả nữ sống chung một phòng, anh ta muốn làm gì?
Tần Tấn Dương cũng mỉm cười, trong giọng nói kiên quyết, cũng là không cho phép phản kháng, "Đi mở cửa đi!"
Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ quệt mồm, tay vươn vào trong túi đeo lưng móc ra cái chìa khóa.
Cửa mở ra, nháy mắt, cả người chợt từ phía sau lưng bị người đưa tay ôm
lấy, không còn kịp kêu lên nữa, tất cả tiếng cầu cứu toàn bộ bao phủ ở
trong nụ hôn của anh.
Nụ hôn nóng bỏng, không ngừng dây dưa cô.
Tần Tấn Dương xoay người ôm lấy cô tiến vào bên trong nhà, đem lấy cả người cô khóa ở cửa cùng trong ngực mình.
Trong bóng tối, trầm mặc rồi lại kịch liệt ôm hôn. Mang theo chút tức giận, lại có chút bá đạo, hôn cô thật sâu.
"Ngô. . . . . ." Cô sắp hít thở không thông!
Đúng lúc ngừng nụ hôn này, cánh tay cũng giảm bớt sức lực.
Đồng Thiên Ái lúc này mới hô hấp từng ngụm từng ngụm, run rẩy mở đèn. Gian
phòng đột nhiên bừng sáng, khiến cho hai người cũng khẽ nheo lại mắt.
Đưa tay phủ ở môi của mình, hướng anh cực kỳ tức giận rống to.
"Tên lợn giống lang chạ này! Anh không thể tìm người khác động dục sao? Đây
là nụ hôn đầu của tôi! Anh có hiểu hay không? Nụ hôn đầu phải để lại cho người mình thích!"
Quá mức tức giận, Đồng Thiên Ái đã quên mình cùng anh đã có kí kết hiệp nghị khế ước.
Uất ức xấu hổ, chẳng qua là cảm thấy khí huyết xông lên.
Tần Tấn Dương cũng không coi tiếng hét hò của cô là gì, nghe được hai chữ
"Nụ hôn đầu" kia, tâm tình đè nén cùng lo lắng lúc trước, cư nhiên ở
trong một giây này trở thành hư không.
Nhớ tới nụ hôn trộm trong phòng làm việc, càng thêm đắc ý.
"A? Vậy sao? Tôi cho là tất cả của em đều là của tôi !"