Ở nơi này? Lời của anh ta là có ý gì?
Coi cô như những tình nhân trước kia của anh ta, bao dưỡng ở chỗ này? Sau
đó cô giống như con chim hoàng yến? Cầm những thẻ vàng kia của anh ta,
ngông cuồng sống qua ngày?
Đồng Thiên Ái quên phải hất tay của anh ta ra, lạnh lùng nói, "Anh định bao nuôi tôi sao?"
"Em muốn nghĩ như thế, tôi cũng không phản đối." Tần Tấn Dương hời hợt nói.
Chợt cúi đầu, nhìn về phía bàn tay bị anh nắm chặt.
Không giống những cô bạn gái lúc trước của anh ta,tay các cô nàng ấy mềm mại
tự phụ. Nhưng tay của cô rất nhỏ, ngón tay cũng rất mảnh khảnh. Lòng bàn tay, có chút thô ráp .
Cái đó chính là. . . . . . Vết chai. . . . . .
Giống như là cảm thấy lòng bàn tay khác thường, Đồng Thiên Ái vội vàng rút tay ra.
Có chút sợ hãi đưa tay giấu đến sau lưng, không để lại dấu vết nhẹ nhàng
phủi phủi, cố gắng muốn làm tan đi nhiệt độ lưu lại ở lòng bàn tay.
Tần Tấn Dương đem lấy hành động mờ ám của cô nhìn ở đáy mắt, hồi tưởng lại báo cáo của Quan Nghị, trong lòng đã sáng tỏ tất cả.
Mười sáu tuổi bắt đầu cuộc sống một mình, tất cả học phí ở đại học đều dựa
vào mình đi làm kiếm được . Thậm chí, mỗi tháng còn gửi tiền về Cô Nhi
Viện.
". . . . . ." Muốn nói những gì, đột nhiên phát hiện mình có chút nghẹn lời.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, từ trong ánh mắt của anh ta
nhìn ra một tia thương hại. Từ nhỏ sống ở trong hoàn cảnh phức tạp, đã
thấy rất nhiều ánh mắt phong phú.
Cô làm sao lại không hiểu, ánh mắt của anh ta đại biểu cho cái gì.
Con nhím có gai, đều chỉ là vì bảo vệ mình. Cho nê n. . . . . .
"Anh muốn nói gì! Chẳng lẽ không phải anh muốn bao nuôi tôi sao? Như vậy anh kêu tôi ở nơi này làm gì? Hay anh muốn tôi ở lại chỗ này làm người phụ
nữ của anh? Hay làm người làm của anh cũng được a!"
" Tần Đại tổng giám đốc anh muốn thế nào mới hài lòng thừ cứ giày vò tôi thế ấy đi!"
Âm điệu bình tĩnh, nhưng vẫn khiến cho Tần Tấn Dương cảm nhận được cô có chút kích động cùng giễu cợt.
Sống 28 năm, đối với những thứ từ thiện, sự nghiệp công ích kia làm cũng
không ít. Nhưng bây giờ đột nhiên manh động ái tâm, dường như có chút
buồn cười.
Nhưng, đích thực đã bị cô mềm hoá rồi.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, vươn tay, đem lấy cả người cô đang căng lên tự phòng vệ ôm vào trong ngực của mình.
"Tần Tấn Dương! Anh làm gì đấy! Mau buông tôi ra!" Giùng giằng muốn thoát
khỏi trói buộc của anh, lại phát hiện mình căn bản không phải đối thủ
của anh.
Tức giận, miệng mắng to, "Biến thái chết tiệt! Còn không buông tôi ra!"
"Suỵt!" Anh hoàn toàn cũng không đem chút phản kháng yếu ớt của cô để ở trong mắt, ở bên tai cô nhẹ nhàng suỵt một tiếng.
"Em đừng lộn xộn nữa! Mặc dù tôi đã hứa với em, một tuần lễ sẽ không đụng
vào em, Nhưng nếu như em cứ tiếp tục lộn xộn như thế này, tôi sẽ không
dám bảo đảm lời hứa của tôi rồi ! Dĩ nhiên, em cũng có thể thử một
chút!"
"Anh. . . . . ." Mặc dù giọng điệu của anh êm ái, nhưng Đồng Thiên Ái biết anh tuyệt đối không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào.
Cảm nhận được nhiệt độ của người anh, đang từng chút một dâng cao , Đồng
Thiên Ái quả nhiên lại không dám động. Chỉ sợ sơ ý một chút, chạm phải
khối thuốc nổ.
Thân thể cứng ngắc, an tĩnh bị cánh tay của anh giam cầm, mặc cho anh ôm.