Cửa lớn bãi đỗ xe tòa cao ốc
" Đồng Thiên Ái! Cô ngồi cho vững nha!" Tiền YY chuyển động tay ga, chiếc xe vang lên mấy tiếng "ù ù".
Đồng Thiên Ái có chút khẩn trương " A! Được!" lò dò ngồi lên yên xe phía
sau, bàn tay nhỏ bé cẩn thận nắm chặt áo khoác Tiền YY. Sức nặng trên
đầu khiến cô có chút khó khăn, cái nón bảo hiểm này sao mà nặng vậy! Rất khó tưởng tượng nổi, cô gái phía trước mình, dáng dấp nhỏ nhắn đáng yêu sao có thể lái chiếc xe máy vừa to vừa nặng được chứ! Mặc dù cái xe này dường như có trải qua mấy lần cải tiến. Nhưng như thế này vẫn còn rất
khoa trương!
" Ôm chặt lây tôi! Sức cô giống con gà con quá! Lát
nữa tôi đi nhanh, cô cẩn thận không té xuống đường bây giờ." Tiền YY nói xong, đưa tay ra sau nắm lấy hai tay Đồng Thiên Ái vòng quanh hông
mình, cố tình nghiêng đầu lại, không quên dặn dò " Nhất định phải ôm
thật chặt, biết không?"
"Hả? À Biết!" Đồng Thiên Ái có cảm giác
mình đã sai khi ngồi lên xe, đôi tay càng ôm chặt lấy Tiền YY, cả người
cũng khẩn trương theo!
Aaaaa! Cô có thể nhảy xuống sao? Tiếc là mọi chuyện đã quá trễ. Bởi vì
" Go! Đồng Thiên Ái! Cô phải trả tôi tiền xe, cô đi xe buýt bao nhiêu thì trả tôi bấy nhiêu". Thanh âm của Tiền YY theo tiếng ù ù của chiếc xe
vang lên.
"À! Được!". Trong nháy mắt, chiếc xe như thanh kiếm lao nhanh trong không khí, Đồng Thiên Ái chỉ cảm thấy cả người bị một lục
hút nào đó kéo về phía sau, một giây tiếp theo đã va vào tấm lưng nhỏ
của Tiền YY. Trong không khí lưu lại tiếng la hét thất thanh của Đồng
Thiên Ái.
Chiếc xe một đường đi đến phòng trọ của Đồng Thiên Ái,
Tiền YY đem xe dừng lại. Sườn xe nghiêng sang bên, Tiền YY dùng một chân dưới đất chống xe. Không ngại ngùng đem nón bảo hiểm tháo xuống, lắc
lắc mái tóc ngắn của chính mình.
" Đồng Thiên Ái! Cô ở chỗ này sao" Tiền YY nghiêng đầu, liếc nhìn người phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Thiên Ái lúc này không còn giọt máu, sắc mặt tái
nhợt như một trang giấy, đôi môi đỏ thì trở nên xám xịt, cố gắng giả vờ
bình tĩnh
" Ừ! Nơi này là nhà tôi!"
" Cô không sao chứ? Có phải tôi chạy nhanh quá không?" Tiền YY nhăn nhăn đầu mày, lo lắng hỏi. " Cô sao nhát gan vậy! Sớm biết cô thế này lúc nãy tôi đã đi chậm lại"
Đồng Thiên Ái hít sâu nuốt vào mấy ngụm không khí, từ từ bước xuống xe. Hai tay lấy nón bảo hiểm xuống, đưa cho Tiền YY
"không sao! Hiện tại tốt hơn nhiều rồi!"
..... Tiền YY có chút không yên lòng " hay để tôi đưa cô lên phòng?"
Đồng Thiên Ái lắc đầu một cái, cười nói
" không cần đâu! Thật cảm ơn cô! Tôi ...."
" cô muốn cám ơn tôi sao? Nhớ trả tiền xe cho tôi là ok rồi! Được rồi!
Tôi đi đây" Tiền YY so ra bộ dáng "ok", quay đầu xe, biến mất.
Cuối đường, chiếc xe con màu đen chậm rãi đi tới. Bên trong xe làTiêu Bạch
Minh, từ xa anh có thể thấy Đồng Thiên Ái một bộ sơ mi trắng quần jean
thỉnh thoảng cúi người xuống, sờ sờ mắt cá chân chính mình.
" chân em sao vậy?"
Trong lòng hoang mang, Tiêu Bạch Minh tăng tốc chạy nhanh đến. Chiếc xe từ từ đến gần, cửa sổ xe được hạ xuống, Tiêu Bạch Minh đưa đầu ra gọi một
tiếng " Thiên Ái".
Đồng Thiên Ái nghe phía sau có người gọi, vội
xoay người lại, đôi chân theo hành động vừa rồi lại trở nên đau nhức dữ
dội, trên trán rỉ ra từng giọt mồ môi lạnh. Nháy mắt thấy Tiêu Bạch Minh đang tới, Đồng Thiên Ái nâng lên nụ cười thật to, tỏ vẻ không có gì.
" anh Bạch Minh! Sao lại trùng hợp thế này! Anh cũng tan sở rồi a?"
Tiêu Bạch Minh tinh tường nhận ra sự khác thường của cô, tầm mắt quét qua
khuôn mặt tái nhợt của Đồng Thiên Ái, dừng lại trên chân cô. Nhất định
là có chuyện.
" Thiên Ái! Chờ anh một lát! Anh đi tìm chỗ đậu xe, chúng ta tản bộ. Được không?"
Đồng Thiên Ái cười có vẻ gượng gạo, nhưng khi nhìn thấy vẻ tươi cười mong
chờ của Tiêu Bạch Minh bất đắc dĩ gật đầu. Nhìn theo bóng chiếc xe đang
chạy đến bãi đỗ, đợi đến khi bóng dáng Tiêu Bạch Minh biến mất ở khúc
quanh, lúc này Đồng Thiên Ái khẽ nhíu mày, không nhịn được lại khom
lưng, sờ sờ chỗ chân đau của mình.
" Làm sao bây giờ? Một lát phải giải thích thế nào đây? Không được, nhất định không để cho anh ấy phát hiện ra!"
Chưa được vài phút, bóng dáng Tiêu Bạch Minh đã xuất hiện ở chỗ khúc quanh.
Thân thể cao lớn rắn rỏi nhưng nhìn kĩ thì có chút tiêu điều cô đơn. Bộ
dáng vẫn như lần gặp mặt đầu tiên hầu như không có gì thay đổi, gọng
kính đen hhư cũ, quần áo chỉnh tề, sạch sẽ. Cho dù đứng cách xa thế này, cô vẫn cảm thấy an tâm. Cảm giác khiến cô muốn hoàn toàn dựa dẫm vào
anh.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Bạch Minh đã chạy đến trước mặt. Dừng lại phía trước người cô, Tiêu Bạch Minh, cúi nhìn, nhẹ nhàng gọi
một tiếng
" Thiên Ái". Dường như sợ sẽ kinh động đến cô, thanh âm của anh thế nào lại dịu dàng đến vậy.
Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, ánh mắt đờ đẫn nhìn anh, trong ánh mắt lóe ra một tia si mê, buồn buồn "Dạ!" một tiếng.
" Lên đi! Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi!"
" vâng"
Hai người cứ thế sóng vai mà đi, Tiêu Bạch Minh dường như không phát hiện
ra vết thương dưới chân cô. Đồng Thiên Ái chịu đựng chân đau, cố gắng
duy trì khuôn mặt tươi cười. Đây có thể xem là sự hành hạ thống khổ nhất trên đời.
Đi tới trước thang máy trong Cao ốc, Đồng Thiên Ái vô
cùng buồn bực phát hiện, thang máy lại không có nhân tính, tiếp tục hại
người, lần nữa tê liệt. Đồng Thiên Ái kìm nén bực dọc trong người, tiến
về phía trước, lúc này không có khí lực để nói chuyện.
Từ đây đi
lên tầng cao nhất, với cô bây giờ mà nói là chuyện thống khổ dường nào.
Không kịp lên đến nơi, cô đã đau chết ở giữa đường rồi.
Tiêu Bạch Minh ở chỗ rẽ hành lang chợt dừng bước, không làm gì cả. Lúc này Đồng
Thiên Ái đã bước được hai bậc thang, nghiêng đầu nhìn anh nghi ngờ hỏi
" Anh Bạch Minh! Anh làm sao vậy?"