Bầu trời buổi chiều trong xanh, những áng mây màu hồng dưới ánh nắng
chiều trông giống như một bức tranh tinh xảo, quang cảnh thật đẹp. Lúc
đó trong phòng làm việc đè nén một bầu không khí không hợp với cảnh sắc
bên ngoài. Những ngón tay thon dài đang gõ xuống bàn vừa nói chuyện điện thoại nội bộ: “Gọi phòng tài vụ ở nam bộ làm lại bảng báo cáo phần hạng mục mới đầu khai thác kia!”
“Làm ơn! Hiện tại đã tan sở! ngày mai làm đi!” Bên kia đầu điện thoại,
âm thanh ảo não của Quan Kiên Quyết truyền đến. Tần Tấn Dương nhíu mày,
tức giận gầm nhẹ: “Về nhà? Mình đây là sếp cũng còn chưa có tan sở! bọn
họ đã về hết rồi hả? Gọi điện thoại cho quản lý bắt tòan bộ trở lại làm
thêm giờ!”
“Tớ nói cậu…………”
Không đợi Quan Kiên Quyết nói xong, tức giận cắt đứt điện thoại.
“Fuck!___________” chửi một tiếng rồi đưa tay nới rộng cổ áo sơ mi cảm
thấy vô cùng phiền não và lo âu. Tại sao. . . . . . lại có loại cảm giác này. . . . . . Tại sao. . . . . . trong đầu đều là lời. . . . . . Nàng
nói. . . . . . Tại sao. . . . . . Không an tĩnh được. . . . . . Không
cách nào bình tĩnh. . . . . . . . . . . . Là như vậy à. . . . . . Thực
sự giống như con nhím con nói như vậy sao. . . . . .Chẳng lẽ vì mình từ
trước tới giờ chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, cho nên cảm thấy đặc
biệt mới mẻ? Thực sự là càng không có được, lại càng muốn lấy được sao?
Phòng làm việc có tiếng gõ cửa sau đó được mở ra. Gương mặt trẻ con của
Quan Kiên Quyết ngó vào, tức giận hướng hắn tiến gần. Đi tới trước mặt
hắn, hai tay chống lên bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn
ông trước mặt. Mở miệng nói ——
"Tần Tấn dương!" hét lớn một tiếng rồi ngừng 1 lúc nói: "Tớ cầu xin cậu! Xin ngươi thương xót! đã trễ thế này! Mà đem những lão gia hỏa kia tới
đây, cũng không biết mấy giờ rồi!"
Tần Tấn dương nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn, bóp cổ tay cười một tiếng.Nhưng trong lòng uất ức không có tiêu tán.
"Quan Kiên Quyết!" thân thể Tần Tấn Dương quay ghế sang trái một cái, đi đến cửa sổ. Quan Kiên Quyết đi đến ghế đối diện ngồi xuống, mệt mỏi dựa vào hướng thành ghế. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, miễn cưỡng ôn
thôn "Ùm" một tiếng.
"Cậu. . . . . . đã thích người phụ nữ nào chưa. . . . . ." tiếng nói trầm nhẹ của Tần Tấn Dương vang lên.
Ách. . . . . . Quan Kiên Quyết suýt nữa từ trên ghế té xuống, hiện tại
nếu như hắn có đeo mắt kính thì có lẽ đã rơi vỡ đầy đất! thật làm cho
người ta ngất! Không phải chứ? Tự nhiên hỏi hắn loại vấn đề này? Hỏi hắn đã thích phụ nữ chưa sao? Quan Kiên Quyết ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt
cũng đỏ ửng lên "Cái tên tiểu tử thúi này! Hôm nay sao thế? Đột nhiên
lại hỏi vấn đề này!"
". . . . . ." Tần Tấn Dương trầm mặc nhíu mày "Tớ cảm thấy phụ nữ là một loại sinh vật rất phức tạp!"
"À? ——" Quan Kiên Quyết kinh ngạc. Có lẽ mặt trời sẽ từ mọc từ hướng tây rồi! Thế giới có thêm kỳ quan lớn thứ chín sao? Tần Đại tổng tài là
người luôn hiểu phụ nữ nhất lại có thể nói ra một câu như vậy? Từ khi
nào thì phụ nữ ở trong mắt của hắn biến thành một loại sinh vật rất phức tạp? Quan Kiên Quyết nhíu mày khẳng định hỏi "vì Đồng Thiên Ái sao?"
Trừ Đồng Thiên Ái, hiện tại trên thế giới này cũng tìm không ra lý do
thứ hai có thể giải thích nguyên nhân hắn kỳ quái như thế! Tần Tấn Dương không nói gì trầm mặc coi như chấp nhận.
"Ai. . . . . ." Quan Kiên Quyết duỗi lưng một cái, đôi tay vòng quanh
ngực "Nói đi! Lần này lại thế nào? Tớ sẽ thay cậu phân tích! Mặc dù tớ
chưa có thích người phụ nữ nào!” Nữ nhân chính là loại sinh vật phức tạp này. Hắn bây giờ cũng bắt đầu biết một chút, cho nên không có hứng thú
hỏi tới. Dĩ nhiên, trừ khi sinh lý cần.
"Cô ấy nói tớ đối với cô ấy, chỉ là nhất thời ham thích mới mẻ thôi!"
Tần Tấn Dương cười khổ một cái "Ai! Không nghĩ tới a! Tớ cũng vậy sẽ
hoài nghi mình!"
Quan Nghị Minh gật đầu, đột nhiên thấy bội phục Đồng Thiên Ái. Đài Loan
nhiều phụ nữ như vậy, tranh nhau cướp và ước gì ngả vào vòng tay Tần Đại tổng tài. Duy chỉ có tiểu nữ cô nhi, lại tỉnh táo như vậy? Đồng Thiên
Ái đúng là "Khác loại" tồn tại.
"Hiện tại phân tích cho tớ chỉ biết một chút, tớ biết vì cái đó mà Tần
Tấn Dương do dự mãi đấy!" Quan Kiên Quyết dừng một chút khó khăn trầm
mặc nói tiếp "Chỉ là! Người phụ nữ này, tớ đầu hàng! Tớ cũng không hiểu
nổi họ!".
"Ùm?thôi đừng suy nghĩ!" Quan Kiên Quyết khuôn mặt tươi cười "Ai! mấy
giờ rồi? sáu giờ rồi à? Đói bụng rồi! Đi nơi nào ăn cơm đã?" Tần Tấn
Dương đứng dậy hướng cuả lớn đi tới
"Tên Tiểu tử! Thế nào mỗi lần nói với cậu, cậu cũng nửa chết nửa sống
không nói, cậu đi đâu vậy à?" Quan Kiên Quyết quay ghế hướng tới hỏi.
Cửa bị mở ra, Tần Tấn Dương dừng bước lại, "Tớ đi tìm đáp án!"
"Tìm đáp án?" Quan Kiên Quyết buồn bực tò mò hỏi: "Cậu đi đâu tìm đáp án? Vậy tớ cũng đi? Thật ra thì tớ cũng thật muốn biết!"
"Không cần!" âm thanh Tần Tấn Dương truyền tơi. Chiếc xe Benz chạy băng băng đi tới khu biệt thự Vân Hải Cư.
Hơn nửa năm chưa từng tới nơi này, nhưng trí nhớ vẫn rõ ràng như cũ.
Chạy qua con đường mòn xanh biếc , dừng ở tràng La Mã thức trước biệt
thự. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lấy điện thoại di động ra, do dự một
chút rồi bấm số.
"Tấn Dương ——" âm thanh Vu Nhuế ở đầu kia vang lên, mang theo chút ít khàn khàn.
Tần Tấn Dương mỉm cười, dịu dàng nói "Mới vừa tỉnh ngủ sao?"
"Ùm. . . . . . Tấn Dương. . . . . . Sao hôm nay lại nghĩ đến em. . . . . ."
Đổi tay, đem xe tắt máy. Mở cửa xe, nhìn về ban công lầu hai có chút
nhạo báng nói, "Không biết hôm nay,em vẫn còn vì anh mở cửa không?”