Tần Tấn Dương ngồi vào xe Benz, đạp chân ga, nhất cổ tác khí (nhân lúc tinh thần đang dân cao thì phải làm ngay cho xong việc) chạy thẳng tới nghĩa trang Nam Sơn.
Từ biệt thự Tần gia đến nghĩa trang Nam Sơn, nếu như nói người có vận khí tốt thì không bị lketj xe, thì cũng phải chạy đến hai giờ. Nếu tính như vậy phải đợi đến 120 phút nữa anh mới gặp được cô.
Bây giờ là bảy giờ bốn mươi phút sáng đến chín giờ bốn mươi phút anh gặp được cô rồi.
Mấy ngày trôi qua anh phải cô đơn một mình nên đã cảm nhận được thế nào là đau khổ.
Thật sự rất đau khổ, mỗi phút mỗi giây anh đều chờ đợi. Cảm thấy mỗi ngày như trở nên dài hơn rất nhiều. Tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy? Thật là kì lạ.
“Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái!” Tần Tấn Dương cầm tay lái, nỉ non nhwos tới tên của cô.
Cứ gọi mãi như thế vô tình lại làm cái tên ấy khắc vào lòng anh thật sâu.
Sâu đến tận xương tủy.
Phía trước xem, bị nhất nhất lắc tại sau xe,
Hiện giờ trong lòng anh rất rối loạn, chỉ có Đồng Thiên Ái chỉ có thể là Đồng Thiên Ái. Không có bất kỳ chuyện nào hay người nào có thể quan trọng hơn cô. Nghĩ như thế anh đột nhiên cảm thấy chính mình như tràn đầy lòng tin cùng động lực.
Con đường Đài Bắc rộng lớn, xe Benz vẫn chạy băng băng lên trước.
Tám giờ bốn mươi phút.
Đồng Thiên Ái đã đổi tư thế, ngồi ở trên bậc thang của một ngôi mộ khác. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày, lầu bầu một tiếng, “Đã qua một giờ rồi! Tại sao lại chậm như vậy!”
Tên biến thái đáng chết Tần Tấn Dương! Rốt cuộc ngươi có tới hay không?
Đột nhiên áo não khẽ nguyền rủa, chôn đầu thật sâu ở trong đầu gối, nghĩ đến ngây ngốc, “Chắc không phải anh ta đợi cối mới đến chứ? Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi!”
Tiện tay cầm lên một nhánh cỏ đuôi chó ở ven đường dính một chút cát, lại viết lung tung trên mặt đất, “Anh ta hôm nay nghỉ ngơi ở đâu! Từ nhà trọ ở ven biển tới đây cũng mất một canh giờ, Chắc là anh ta nghỉ ở biệt thự rồi...”
“Biệt thự Tần gia ở nơi nào...” Thanh âm càng ngày càng nhẹ, cơ hồ như không nghe thấy. Ánh mắt vốn đang nhìn xa xăm, đột nhiên hồi hồn, nhìn thấy trên mặt đất đầy những chữ “Tần“. Có chút giật mình há to miệng, bất tri bất giác, cô tự nhiên viết ra toàn họ anh!
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, ngắm hình mẹ trên bia mộ. Bà bao năm vẫn như một ngày, cũng chỉ hướng mình khẽ cười. Mà giờ đây, tỏng nhụ cười của bà dường như lại mang theo những sắc thái.
“Ghét! Mẹ cũng đang cười con sao!” Đỏ mặt lên, có chút ngượng ngùng nỉ non. Đưa tay sờ sờ hình mẹ, hình ảnh mà xưa nay cô vẫn khắc sâu tận đáy lòng. Cho tới bây giờ cunugx không hề thay đổi, dù là trước kia, bây giờ hay tương lai vẫn thế...
Chỉ cần là người cô yêu sâu đậm, thì dù cho có trải qua bao nhiêu năm tháng khó khăn cô cũng sẽ không quên...
Nghiên đầu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Cô đang mong đợi sự xuất hiện của anh... Tần Tấn Dương... anh biết không...
Lần này, không phải cô có lòng tin đối với anh...
Mà là đối với chính cô, có lòng tin...
Đã chín giờ.
Đúng lúc Quan Nghị ra khỏi thang máy, đi tới phòng làm việc của mình. Tay chi vừa nắm đồ vặn của lại có chút nghi ngờ nghiên đầu, nhìn về phòng làm việc của tổng tài. Vẫn là không nhịn được, đi đến gõ cửa.
Đứng xa cửa một chút, hướng trong phòng làm việc liếc một cái, có chút cảm thán nói, “Ai! Tên tiểu tử thúi này, sớm như vậy thì đã đi tìm con gái rồi! Đi làm cũng không thấy cậu ta chăm chỉ như vậy!”
Nhín vai một cái, đi vào trong phòng làm việc của mình.
Vừa định pha ly cà phê rồi nhẹ nhõm ngồi uống, không nghĩ tới chương điện thoại liền “Ục ục” bắt đầu kêu gào.
Quan Nghị nghiêng đầu sang chỗ khác ngắm nhìn máy điện thoại, thầm nói, “Cuộc gọi quốc tế? Trừ mẹ Tấn Dương, sẽ không có người khác! Gọi tới để thúc giục Du Ty Kỳ trở về Anh quốc sao?”
Trong lòng hồ nghi, vội vàng đi về phái máy điện thoại ấn nút nhận máy. Đem ống nói để lên tai, vừa định mở miệng kêu “Dì Tần”, liền nghe được bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng người nam, anh nhanh chóng đem những lời định nói toàn bộ nuốt lại vào trong bụng.
Giọng đàn ông?... Giọng nói này còn có chút quen tai!... Là người nào đây?
“Quan Nghị! Tấn Dương có ở đó hay không? Giọng Du Hạo Thiên thâm trầm, xuyên thấu qua bên kia đầu điện thoại, trung khí mười phần truyền đến.
Quan Nghị nghe giọng nói như thế, lòng khẩn trương thiếu chút nữa điện thoại trong tay rơi xuống, vội vàng trả lời, “Chú Du! Sao hôm nay chú lại gọi điện thoại tới đây! Tấn Dương cậu ấy không có ở đây!”
Không phải chứ? Đã đến mức tổng tài Du Hạo Thiên tập đoàn Du thị cũng gọi điện thoại tới rồi hả?
Chuyện gì xây ra a! Thiệt là! Hơn nữa lại không phải hỏi về con gái bảo bối Du Ty Kỳ, mà là hỏi Tấn Dương!
Không biết vì sao a, trong lòng đột nhiên có chút bất an. Giọng nói Du Hạo Thiên tiếp tục vang lên, “Quan Nghị! Chuyện khẩn cấp! Trong điện thoại cũng không thể nói quá nhiều! Lập tức phải tìm Tấn Dương! Để cậu ta trở về Anh quốc! ông nội Tần bệnh nặng! Có nghe hay không!”
“Cái gì?” Quan Nghị trợn to hai mắt, cầm ống nói, trực tiếp kêu to ra tiếng.
Ông nội Tần bệnh tim phát? Hơn nữa bệnh tình nguy kịch?
Bên kia đầu điện thoại, Du Hạo Thiên vừa trầm giọng nói, “Bây giờ ta phải đưa ông đến bệnh viện! Cậu bây giờ lập tức thông báo cho Tấn Dương! Bảo cậu ấy và Kỳ Kỳ cùng trở về!”
“À? Được! Biết! Con lập tức sẽ thông báo cho bọn họ!” Quan Nghị một giây trước tâm trạng đang tốt bây giờ cũng trở nên ngưng trọng.
Nếu như mẹ Tấn Dương gọi điện thoại nói ông nộ Tần bệnh tình nguy kịch thì còn có thể hoài nghi! Nhưng mà bây giờ là Du Hạo Thiên gọi điện thoại tới đây, xem ra chuyện thực rất là khẩn cấp!
Không thể không nói!
Vừa cúp điện thoại, vội vàng ấn một dãy số dài. Đầu bên kia điện thoại “Ục ục...” vang lên hai tiếng.
“A lô? Đây là Tần gia!” Giọng Má Vương vang lên
Quan Nghị gấp đến không kịp giải thích, trực tiếp thấp giọng quát: “Má Vương! Con là Quan Nghị! Bảo Ty Kỳ lập tức thay đồ, con ngay bây giờ sẽ đến đón cô ấy! Má nói cho cô ấy biết, hôm nay phải về Anh Quốc!”
“Chuyện còn lại, một lát con sẽ nói cho cô ấy sau!”
Má Vương nghe được giọng nói lo lắng của anh, vội vàng trả lời, “Được! Bây giờ ta lập tức đi nói với Ty Kỳ tiểu thư!”
Vừa gác máy cú điện thoại này nhanh chóng ấn số Tần Tấn Dương.