Tiêu Bạch Minh lái xe trở về bệnh viện đã là gần năm giờ chiều. Điềm
Điềm đã tỉnh từ sớm, sữa cũng đã uống, lúc này cô đang vùi đầu vào mấy
bản vẽ của mình. Trên giường phủ kín những tờ giấy A4, trên mỗi tờ là
hình dáng mơ hồ của một người đàn ông nào đó. Cô khẽ thở dài, đem bản vẽ trên tay sửa sang lại cho hoàn chỉnh nhất, trong miệng ảo não, lầu bầu
“Tại sao vẽ mãi mà không giống thế này?”
Tiêu Bạch Minh im lặng tiến đến trước giường bệnh, cúi đầu mỉm cười “Thứ gì vẽ không giống?”
“A___” Điềm Điềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, hốt hoảng đem hết bản vẽ trên giường giấu xuống gối, quay đầu lại nhìn Tiêu Bạch
Minh xấu hổ cười cười, trên mặt đỏ lên một vùng “Không có gì hết! Tiêu
đại ca, không có gì cả!”
Tiêu Bạch Minh cũng không hỏi thêm, tâm tư của cô không phải là anh
không hiểu, nhưng bắt đầ từ bây giờ anh chỉ có thể dạy cô học được cách
sống kiên cường mà thôi.
“Điềm Điềm! Em thích vẽ tranh sao?” Tiêu Bạch Minh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc hỏi.
Điềm điềm vội vàng gật đầu một cái, mang theo ước mơ của mình nói “Lúc
mẹ vẫn còn sống, mẹ luôn dạy em vẽ tranh! Tiêu đại ca anh biết không em
rất thích vẽ tranh!”
“Điềm Điềm! Tiêu đại ca dẫn em sang Pháp được không? Nghe nói nơi đó
được xem là thiên đường bồi dưỡng nghệ thuật. Anh cùng em đến nơi đó học vẽ!” Tiêu Bạch Minh trầm tư một hồi, ngẩng đầu lên nói với cô.
“Sang Pháp?” Ôn Điềm Diềm có chút nghi hoặc hỏi “Sang Pháp cũng tốt! Dù
sao trước đây cha cũng cho em học qua tiếng Pháp, lần này vừa đúng có cơ hội sử dụng!”
Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái “Ngôn ngữ cũng không thành vấn đề, anh ở trong đại học cũng từng học qua tiếng Pháp. Điềm Điềm! Chỉ là cứ đi như vậy công ty cha em không có cách nào khác chỉ có thể đưa cho các vị cổ
đông khác nắm giữ….”
“Không sao! Không sao hết! Tiêu đại ca, em không quan tâm lắm những thứ
này! Cha em cũng đã đi rồi, những thứ đó đối với em mà nói không có chút ý nghĩa nào cả. Cho nên không sao hết!” Ôn Điềm Điềm nhìn anh, nơi khóe mắt lộ ra một ít lệ quang. Chuyện duy nhất có ý nghĩa với cô mà nói
chính là có anh làm bạn.
“Vậy chị Thiên Ái sao đây? Chị ấy cũng đi qua Pháp luôn sao?”
Tiêu Bạch Minh đứng dậy, đặt tay lên vai cô, thở dài nói “Điềm Điềm! Anh muốn em biết, anh cùng chị Thiên Ái phải chia tay!”
Ngay mai hai người bọn họ sẽ tách ra.
“Làm sao vậy…” Điềm Điềm kinh hãi “Có phải do em hay không? Có phải
chuyện này có liên quan đến em hay không? Để em đi xin lỗi chị Thiên
Ái.”
“Điềm Điềm! Chuyện này không liên quan đến em!” Tiêu Bạch Minh lắc đầu, nhẹ giọng khuyên can “Chuyện này không liên quan gì đến em. Anh cùng cô ấy chia tay không có liên quan gì đến em! Nhưng mà anh hi vọng em có
thể hiểu anh chỉ xem em như em gái mình mà thôi. Anh hi vọng sau này em
có thể tìm thấy một nửa còn lại của chính mình, sau đó anh sẽ đem em
giao cho người đó” Tiêu Bạch Minh thản nhiên nói, bỗng nhiên có cảm
giác thật bình tĩnh. Phải chăng do biết chính mình không bao lâu nữa sẽ
biến mất khỏi thế giới này, cho nên tâm trí cũng bắt đầu trở nên thản
nhiên, bình tĩnh.
“Không cần!” Điềm Điềm liên tục lắc đầu, bàn tay nhỏ bé bắt lấy áo khoác của anh “Không cần! Tiêu đại ca, Điềm Điềm không muốn xa anh! Hiện tại
sẽ không, về sau cũng không!”
Nói xong, cô thấp giọng sụt sùi “Chỉ cần Tiêu đại ca đừng rời khỏi em….”
“Điềm Điềm…” Tiêu Bạch Minh vuốt ve mái tóc cô, tầm mắt trở nên mơ hồ.
đầu lại bắt đầu trướng đau, lý trí nói cho anh biết, nên kiên quyết một
chút, không nên giống như trước đây không quả quyết. Tiêu Bạch Minh
nhắm mắt lại, kiên quyết nói “Nếu như em không nghe lời thì bắt đầu từ
bây giờ anh không quản em nữa!”
“Em nghe lời! Em nhất định nghe lời! Em đều nghe Tiêu đại ca!” Điềm Điềm ôm lấy anh, nỉ non nói “Về sau em chỉ xem Tiêu đại ca là anh trai. Chỉ
là anh trai.”
“Được!” Tiêu Bạch Minh đưa tay ôm lấy cô, có chút yêu thương nói “Anh
sẽ sớm làm xong mọi việc của công ty sau đó chúng ra rời đi Đài Bắc…”
Nhanh một chút rời khỏi nơi đây mới có thể quên được Thiên Ái đồng thời
hoàn tất nhiệm vụ cuối cùng của mình, khiến cho Điềm Điềm trưởng thành.
Tiêu Bạch Minh cùng Điềm Điềm ăn cơm tối xong liền ra khỏi bệnh viện,
từ từ lái xe trở về nơi ở của mình. Từ xa chiếc xe từ từ tiến đến, mùa
đông năm nay đến tưởng chừng như rất sớm. Dưới ánh đèn xe, bóng dáng
chiếc xe cũng có vẻ mơ hồ, hòa vào bầu trời đêm thế này nhuộm thành một
bức tranh thủy mặc.
Thiên Ái! Không biết cô ấy tan việc chưa, có lẽ hiện tại cô ấy đang cùng Tần Tấn Dương ở chung một chỗ. Nếu không có vậy cô ấy ăn cơm chưa?
Nghĩ đến đây Tiêu Bạch Minh không nhịn được cau mày, đưa tay đánh mạnh
tay lái, đạp chân ga, hướng nơi nào đó nhanh chóng đi tới.
Tám giờ tối, chiếc xe MB dừng hẳn trước cửa Cao ốc. Đồng Thiên Ái
nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, bướng bỉnh hừ một tiếng “Tôi đi trước
đây!”, sau đó nhanh chóng đưa tay mở cửa xe, đi ra ngoài.
“Khoan đã!” Tần Tấn Dương bắt lấy tay cô, lôi cô trở lại, khẽ tiến đến bên cạnh, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, bất ngờ hôn
một cái lúc này mới buông lỏng tay, cười nói “Được rồi! Em hiện tại có
thể đi rồi! Nhớ ngủ sớm một chút!”
Đồng Thiên Ái đỏ mắt mím môi, không nói thêm gì nữa, đối với những
hành động bất chợt này của anh tập mãi cũng thành thói quen. Cô cố ý đi
thẳng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong thang máy, trong nháy mắt
không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Đồng Thiên Ái tìm chìa khóa trong ba lô vừa đi khỏi thang máy. Ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa chạm đến người
trước cửa phòng của mình, trong lòng đột nhiên cảm thây ngượng ngùng.
Tiêu Bạch Minh trên aty xách theo một túi đồ ăn, trên mặt có chút bất
an nhìn cô. Có lẽ đứng chờ quá lâu mà trên mặt có vẻ mệt mỏi không chịu
được nhưng một giây tiếp theo nhìn thấy cô, trên mặt đã nở nụ cười ấm
áp.