Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chương 190: Chương 190: Sinh cục cưng




Cửa hàng châu báu lớn nhất Đài Bắc ……..

Đông ấm, ánh mắt trời sáng rực, xuyên thấu qua cửa số thủy tinh, lười biếng bỏ ra ánh sáng ấm áp. Ánh sáng màu vàng, mang theo một chút cảm giác huyền ảo. Hơn nữa còn là vì một anh chàng tuấn tú, cực giống với con vua.

“Cô ơi! Lấy cho tôi cái này!” Tần Tấn Dương cẩn thận nhìn từng chiếc nhẫn, cuối cùng rơi vào tầm mắt là một chiếc nhẫn bạch kim có kiểu dáng đơn giản.

Nhân viên bán hàng mỉm cười, nói “Anh có ánh mắt thật tốt nha! Chiếc nhẫn này nhìn qua quả thật rất bình thường, nhưng nó là do một nhà thiết kế có danh tiếng làm đấy! Chắc trên thế giới chỉ có 100 chiếc thôi! Hàng số lượng có hạn mà!”

“Tôi lấy một cái!” Tần Tấn Dương hài lòng gật đầu, nghiêng đầu, hỏi “Thích không?”

“Dạ? Nhìn rất đẹp!” Đồng Thiên Ái không có bất kì ý kiến vì chiếc nhẫn quả thật rất đẹp, sẽ không quá khoe khoang, nhưng lại có cảm giác sáng chói vô cùng!

Tần Tấn Dương không chút nghĩ ngợi, liền nắm lấy bàn tay phải của cô, đem chiếc nhẫn vững vàng đeo vào ngón giữa của cô, sau đó ngẩng đầu lên, bá đạo hỏi: “Anh nhớ lúc trước tay em có đeo một chiếc nhẫn bạc, vậy chiếc nhẫn đâu?”

“Dạ…….” Đồng Thiên Ái cúi đầu, lạnh nhạt trả lời “Lấy lại rồi! Anh Bạch Minh đem đồ tặng cho em, không thể dễ dàng coi thường tâm ý của người khác!”

Cho dù cuối cùng …. Hắn vẫn là bỏ cô mà đi!

“Ngốc!” Tần Tấn Dương mỉm cười, tiếp tục nói “Em về sau chỉ được đeo chiếc nhẫn anh tặng. Bây giờ là ngón trỏ, sau này sẽ là ngón áp út! Nghe chưa?”

“Cô à, chồng tương lai của cô đối với cô thật tốt! Cũng rất đẹp trai a!” Nhân viên bán hàng nhìn Đồng Thiên Ái hâm mộ nói.

Đồng Thiên Ái khuôn mặt trở nên hồng, xấu hổ không dám ngẩng đầu, lo lắng nắm lấy áo hắn, nỉ non “Đi mau lên!”

“Hả? Ừ!” Tần Tấn Dương nhanh chóng xuất ra thẻ vàng, đưa cho nhân viên thanh toán.

Rời khỏi tiệm châu báu, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn phía đối diện…. Đó là một đôi vợ chồng già, tay nắm tay nhau vô cùng hạnh phúc đi ra đầu đường Đài Bắc, trên tay còn cầm vài cái túi.

Nếu tinh ý có thể biết được, trong túi là thật nhiều đồ ăn.

Đồng Thiên Ái đột nhiên hăng hái, hưng phấn chỉ vào đôi vợ chồng già “Chúng ta cũng đi mua đồ ăn đi! Vừa vặn hôm nay em rảnh, chúng ta cùng về nhà nấu ăn, được không?”

Thật trùng hợp, xem như hai người họ ăn mừng đính hôn vậy!

“Về nhà nấu?” Tần Tấn Dương nỉ non một tiếng, nghi hoặc hỏi “Vợ anh à, em sẽ nấu sao?”

Haizzzzzzz…….

Đồng Thiên Ái nhíu mày một cái, thờ ơ đáp “Thì nhìn theo sách nấu, cũng không khó đâu! Ha?” Tuy rằng cô chưa từng nấu qua, nhưng cũng sẽ không quá phức tạp chứ nhỉ?

“……….”Tần Tấn Dương kéo kéo môi, đối với lời cô nói cảm thấy thật bất lực.

Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, liếc hắn một cái “Sao? Nhìn anh giống như không muốn đi với em thì phải? Không muốn thì thôi vậy, em không ép. Em đi một mình cũng được nha!”

“Anh đi mà! Anh đi!” Hắn vội vàng kéo tay cô lại, nắm tay cô đi đến một siêu thị cách đó không xa.

Ở trong siêu thị, hắn anh tuấn như vậy làm người ta nhìn không ngớt, cũng không dời ánh mắt đi được, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm ở đó. Chính là Đồng Thiên Ái không tỏ thái độ, nếu có cũng chỉ là kiêu ngạo tự đắc.

“Rất đẹp trai nha! Phải hay không là một siêu sao nào đó hả?”

“Siêu sao mà cũng đi dạo ở siêu thị à! Đúng là…. Nhưng mà hình như đã thấy ở nơi nào rồi a!”

…………………..

Mọi người bắt đầu nói chuyện ầm ĩ, chỉ trỏ nhỏ giọng thảo luận, thỉnh thoảng trở nên quá khích, liếc nhìn vẻ ngoài đẹp trai kia mấy lần, lưu luyến không muốn rời đi.

“Cái này anh cầm đi nha!” Đồng Thiên Ái cầm lên một bó cần tây đưa cho hắn.

Tần Tấn Dương cầm lấy bó cần tây, nhíu mày không hiểu nhìn cô “Thiên Ái, đưa cho anh cần tây làm gì? Em để trong xe đi!”

“Cầm lấy!” Đồng Thiên Ái ra lệnh, gật đầu, nói “Lấy nó che khuôn mặt anh lại đi! Mặt của anh quá mức nổi bật rồi!”

Nói xong cô nghiêng đầu, nhìn đám thực vật sặc sỡ bên kia, nỉ non nói “Đi mua chút rau dưa vậy! Ai……… Quả cà chua này đáng yêu quá đi mất!”

Tần Tấn Dương lúng túng nhìn cô gái trước mặt mình….

Mua xong, chạy xe thật nhanh trên đường trở về Vịnh cao ốc. Hai người cầm bao lớn bao nhỏ. Đi tới trước cửa nhà trọ, vừa mới mở ra cửa phòng đã có người kêu lên…..

“Tần Tấn Dương à, em mệt quá! Hôm nay anh nấu cơm đi nha!” Đồng Thiên Ái vứt hết đồ ăn ở trên sàn, ngã vật xuống sô pha.

Chàng trai bị chỉ đích danh vô cùng đồng ý gật đầu, đi nhanh xuống nhà bếp “Vợ à, em có đói không?”

Đồng Thiên Ái giãy chân ra, tạo nên một tư thế vô cùng thoải mái “Em hả? Em chỉ cảm thấy mệt thôi à! Chân giống như muốn gãy vậy á! Em không đói, lát nữa anh hãy nấu ha?”

“…….”Tần Tấn Dương chạy tới bên người cô, cúi đầu nhìn người đang nằm trên ghế sô pha. Ai! Thật ra hắn hơi đói a!

Khóe miệng hắn nở ra nụ cười xấu xa. Hắn đang muốn một bước ăn hết cô! Haiz, có trời mới biết hắn muốn ăn cô nhiều đên mức nào nha!

“Vợ à! Em đang đeo nhẫn của anh, vậy cũng là người của anh, đúng không?” Hắn thử hỏi, trong tròng mắt hiện ra một tia giảo hoạt khó phát hiện. [Rồi, em biết anh muốn làm gì rồi:))]

Chiếc nhẫn……………………

“Haiz da! Quên đi mua áo cưới rồi! Ngày mai không phải tụi mình đi đăng ký kết hôn sao?” Đồng Thiên Ái ảo não rên rỉ.

Thật là muốn chết qua đi! Cũng bị chiếc nhẫn trên tay kia làm cho váng đầu rồi! Đều là hắn không tốt, tự nhiên đưa cho cô chiếc nhẫn. Ok ok, cô thừa nhận, cô quả thật là rất cảm động a!

Tần Tấn Dương ngược lại thờ ơ, lắc đầu một cái, nở nụ cười của hồ ly “Không sao! Vợ à, ngày mai chúng ta dậy sớm một tí, tiện thể đi mua áo cưới luôn!”

Còn bây giờ, có việc quan trọng hơn phải làm! Cực kỳ quan trọng.

Đồng Thiên Ái từ trên ghế salon nhảy lên, cảnh giác nói “Ờ! Dù sao bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa! Bây giờ chúng ta đi mua luôn đi! Để sáng mai có thể ngủ nướng!”

“Không cần! Đừng đi!” Tần Tấn Dương bỗng dưng vươn tay ôm chặt lấy cô, làm nũng ôm chặt lấy cô. [Éc:)) Em đang tưởng tượng cảnh anh làm nũng với chị:)) Chị Hằng ơi, em mắc ói quá:))]

Ai! Để hắn ôm một cái đi, dù sao cô cũng đồng ý gả cho hắn rồi còn gì?

Đồng Thiên Ái trấn an vỗ vỗ lưng hắn, đồng thời hào khí nói “Ngoan nha cục cưng! Chúng ta đi thôi! Mua quần áo rất nhanh mà! Với lại em cũng không kén chọn nha!”

“Ngoan? Cục cưng?” Tần Tấn Dương nhíu mày, cô cư nhiên lại dùng từ “ngoan”, “cục cưng” này để nói hắn?

Đột nhiên, hắn phá lên cười xấu xa, khác thường đem cả người cô ôm lên “Em thích cục cưng sao? Như vậy đi! Chúng ta cùng nhau chế tạo một cục cưng vậy!”

“Oa--------” Đồng Thiên Ái quát to, mặt đỏ bừng “Anh ở đây nói bây bạ gì vậy hả?”

Tần Tấn Dương thoải mái ôm cô, hướng gian phòng của cô đi tới, không quên trêu chọc “Anh đâu có nói bậy bạ? Em suy nghĩ một chút nhé, không phải bây giờ em mang thai liền rất tốt sao?”

“Tốt cái khỉ! Mau buông em ra!” Cô ra sức dùng chân đạp hắn, trong lòng cũng biết bây giờ hắn đang nghĩ muốn làm gì!

“Đương nhiên là được a! Đợi thêm 20 năm nữa, lúc đó cục cưng lớn lên. Hai người đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm là chị em. Lúc đó không phải là rất tự hào sao?”

Đồng Thiên Ái thích nghe hắn đùa, cười đến híp mắt: “Trời ơi! Như vậy mà anh cũng nói được sao! Em không cần, em không cần!” [Ơ, sao chị cười đến híp mắt mà lại nói không cần? Chị Hằng giải thích cho em đi;))]

“No! Em không được từ chối anh! Vợ à, chúng ta sinh cục cưng đi!” Tần Tấn Dương không rảnh quản nhiều việc như vậy, đi vào gian phòng bên trong, vô cùng thô lỗ dùng chân đóng mạnh cửa.

Bên trong gian phòng truyền đến một hồi thanh âm ám muội của của hai người.

“Anh làm đau em! Buông tay em ra mau!”

“Em như thế nào lại đem rèm cửa kéo cao đến vậy hả? Tối quá! Thôi, quên đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.