Ấn chuột, thoát khỏi hệ thống máy tính công ty, Đồng Thiên Ái duỗi lưng, ngả về phía sau, thở sâu một hơi mãn nguyện “Rốt cuộc cũng xong”.
Nghiêng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường trên vách – Bốn giờ năm mươi
sáu phút, còn kém mười bốn phút nữa là hết giờ làm việc rồi. Nhanh thật!
“Judy! Tan việc cùng tôi đi ăn cơm đi!”
“Hôm nay không được rồi!” Judy thần bí mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ rực rỡ khiến ai cũng phải ghen tị.
Một nhân viên nam vội vàng chen miệng vào nói “Tiểu Phan à! Judy hôm nay có hẹn với bạn trai rồi! Dĩ nhiên là không cùng ‘gái ế’ như cô ăn cơm
đâu! Nếu không có ai vậy để tôi hi sinh đi ăn cùng cô cũng được.”
“Anh tự mà đi đi! Hừ!” Nữ nhân viên tên Tiểu Phan quệt mồm, trừng mắt
liếc anh một cái rồi đảo bước đến bên cạnh Đồng Thiên Ái, nở ra nụ
cười dụ dỗ với cô “Thiên Ái! Em hôm nay có rảnh không? Một mình chị thật là buồn chán, em đi ăn cùng chị đi!”
Đồng Thiên Ái ngượng ngập, cười xấu hổ nói “Xin lỗi chị Tiểu Phan, em hôm nay cũng có hẹn rồi!”
“Thấy không? Những cô bé đáng yêu tươi trẻ như Thiên Ái đây nhất định là có bạn trai rồi. Tôi xem Tiểu Phan à hôm nay cũng chỉ có mình tôi hi
sinh đi với cô thôi!”
Tiểu Phan lửa giận bốc lên khỏi đầu, tức giận xoay người, đi đến nhéo
tai cái tên nhiều chuyện nãy giờ cho bõ ghét “Anh không muốn chết thì
cách xa tôi một chút. Nghe không hả?”
Đồng Thiên Ái hé miệng cười cười, đôi mắt cong lên tựa như vầng trăng
khuyết. Hai người kia lúc nào cũng ồn ào gay gắt với nhau nhưng nhìn kĩ
thì thấy bọn họ rất giống những người đang yêu nhau. Sao lại như thế
nhỉ? Là họ hấp dẫn lẫn nhau sao? Đợi chút… hấp dẫn lẫn nhau. Không lẽ
nói cô với tên biến thái kia cũng như thế sao. Không được nghĩ nữa!
Đồng Thiên Ái không được nghĩ về tên biến thái đó. Stop
“Đinh!” cửa thang máy mở ra, Đồng Thiên Ái từ trong bước ra ngoài. Cúi đầu nhìn nhìn những viên gạch cẩm thạch dưới chân. Một mình cô cô đơn
trong đám người đông đúc xa lạ này khiến cô cảm thấy chính mình hoàn
toàn bị xem nhẹ. Cơn gió cuối mùa thổi qua khiến cô cảm thấy thật lạnh
lẽo. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú trấn định nhìn về phía
trước. Vốn là muốn tìm ánh mắt thâm tình của ai đó nhưng lại nhìn thấy
phía bên kia đường là một khoảng trống không. Cả người chợt trở nên ảm
đạm trống rỗng. Anh Bạch Minh tại sao không đứng đợi cô. Không giống
trước kia, mỗi một lần đều là anh ấy đến trước đợi cô tan việc. Lần này
lại không nhìn thấy anh ấy.
Đồng Thiên Ái đi đến bên lề đường, đôi tay nắm chặt túi xách, yên lặng kiên nhẫn chờ. Thật cô đơn. Đồng Thiên Ái! Thì ra là cô sợ cô đơn.
Không còn vỏ bọc kiên cường bên người, Đồng Thiên Ái chính là rất ghét bỏ cảm giác một mình thế này. Nhưng đáng tiếc hiện tại không có ai bên
cạnh cô cả. Rốt cuộc Đồng Thiên Ái cũng mở túi, lấy điện thoại di động ra, hít sâu một hơi, nhấn một loạt con số. Điện thoại cuối cùng cũng
thông
“Alo! Anh Bạch Minh!” Đồng Thiên Ái cố gắng khắc chế tâm tình, không
muốn khiến cho thanh âm của mình nghe vào quá mức thê thảm. Bên đều kia
có chút ồn ào, nhưng Đồng Thiên Ái vẫn có thể nghe được âm thanh sạch
sẽ thuần túy của Tiêu Bạch Minh “Thiên Ái! Thật xin lỗi! Việc trong
công ty nhiều quá. Loay hoay nãy giờ anh quên mất!”
Nghe những lời này vào tai, Đồng Thiên Ái lập tức thở dài một hơi “Không sao đâu anh….”
“Được rồi! Cậu đem phần tài liệu này photo thành mười bản cho tôi trước đã”
“Phần hợp đồng này sao giá tiền lại thấp như thế này? Tính lại lần nữa cho tôi!”
……
Đồng Thiên Ái nắm chặt điện thoại, lẳng lặng đứng nghe anh nói chuyện
với những người khác, trong lòng cảm thấy thật an tâm. Đúng thế! Chính
là cảm giác an tâm. Tựa như khi cô còn bé được ở bên cạnh mẹ vậy. Cuộc
sống thật yên bình, thoải mái, mỗi ngày đều có người bên cạnh làm bạn
cùng cô.
“Anh Bạch Minh” Đồng Thiên Ái nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói với
Tiêu Bạch Minh bên kia “Vậy anh làm nhanh lên! Em không làm phiền anh
nữa.”
Tiêu Bạch Minh vội vàng trả lời "Thiên Ái! Em đừng tức giận! Anh đoán
chừng còn phải làm thêm khoảng hai tiếng nữa! Em đi kiếm cái gì ăn trước nha! Lát nữa anh đến đón em được không?"
“Dạ! Được!”
Cao ốc Tần Thị…..
Quan Nghị đem áo khoác mặc vào trên người, tiêu sái bước vào phòng làm
việc, chưa thấy mặt đã thấy giọng của anh vang lên “Tấn Dương! Tôi hôm
nay, tổng tài công ty BK mở tiệc mừng sinh nhật con gái, có tụ hội đấy.
Cậu có đi không?”
"Không đi!" Tần Tấn Dương vùi đầu nhìn văn kiện trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên quả quyết cự tuyệt.
Quan Nghị nhíu mày, hướng anh đối diện ngồi xuống, cố ý nói, " Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn BK, nghe nói là mỹ nữ trong mỹ nữ đó! Cậu
không có hứng thú sao?"
Tần Tấn Dương chán ghét ngẩng đầu lên, liếc người trước mặt một cái, lại cúi đầu xuống, lạnh lùng lặp lại, "Không đi!"
Hả! Có bão lớn sắp đến đây sao? Không thì ông trời hôm nay đổ mưa đá à?
Nổi danh phong lưu như vị tổng tài Tần Tấn Dương đây lại có thể cự
tuyệt tụ hội sum vầy thế sao? Thiên kim của tập đoàn BK nha! Bao nhiêu
công tử nhà giàu phong lưu ai ai cũng muốn một lần được tận mắt nhìn
thấy phương dung của người đẹp nha. Vậy mà người này …..
Nhìn phần văn kiện cuối cùng đã được ký xong, Tần Tấn Dương vui vẻ
đứng dậy, hay tay để trong túi quần tây, không hề nói một câu liền hướng cửa lớn đi tới.
Quan Nghị trợn to hai mắt, tức giận vì chính mình bị người này làm lơ,
nhịn không được lên tiếng “Cái tên tiểu tử thúi nhà cậu! Sao cậu có thể
như thế chứ? Sao cậu dám làm lơ tôi chứ! Cẩn thận tôi bãi công nghỉ việc nha. Tôi đã nói với cậu…..Cậu… Cậu đi đâu vậy….?”
Tần Tấn Dương không quay lại nhìn, chỉ hướng phía Quan Nghị phất phất tay mấy cái, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, nói vọng lại sau “Tôi đi
tìm Con nhím nhỏ!”
Chuông điện thoại di động. Đồng Thiên Ái nghi ngờ tìm kiếm trong túi
xách, cả người có chút khẩn trương. Là anh Bạch Minh sao? Sao lại nhanh
như vậy? Từ nãy đến giờ mới khoảng chừng nửa tiếng thôi mà. Không phải
anh ấy nói là hai tiếng sao? Đồng Thiên Ái mở điện thoại lên, lẩm bẩm
với chính mình “Ủa? Là số lạ! Là ai vậy!”. Từ từ ấn phím nghe, rồi đưa
điện thoại đến bên tai, Đồng Thiên Ái cẩn thận dò xét ‘Alo’ một tiếng.
"Là tôi!" Bên đầu điện thoại kia vang lên giọng nói khoác lác vô sỉ của tên biến thái.
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày, "Tại sao lại là
anh! Làm sao anh biết số di động của tôi? Tên biến thái chiết tiệt như
anh đúng là Âm hồn bất tán mà!"
Nghe đến tiếng cười trầm thấp của hắn Đồng Thiên Ái cũng có thể tưởng
tượng ra được khuôn mặt kia có bao nhiêu là đáng ghét “Có chuyện gì
không? Anh nói nhanh đi. Không có gì thì tôi ngắt máy!” Đồng Thiên Ái
tức giận gầm nhẹ với hắn.
Thanh âm khàn khàn của Tần Tấn Dương truyền đến, "Thiên Ái! Em đang ở đâu? Tôi muốn gặp em!"