Nhớ đến ngày đó, toàn thân cũng trần truồng như thế này, bị siết chặt tóc dán sát người trên cửa sổ sát đất bị ánh mắt khinh thường của toàn bộ thế giới…..
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết chấn động, mũi chua xót mãnh liệt, dùng hơi sức lớn nhất đẩy người đàn ông bên trên, nghẹn ngào gào thét: “…..Đừng chạm vào tôi….. Nam Cung Kình Hiên, anh cút ngay! ! Đừng chạm vào tôi! ! !”
Đã từng chịu khuất nhục ở tại nơi này, như một đoạn phim chiếu ở trong đầu, từng hình ảnh phóng lớn rõ rệt như vừa mới xảy ra! Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi xuống, đáy mắt lóe ra sự kiên quyết, hung hăng đẩy anh, liều mạng kéo áo ngủ bị rách nát qua che lấy chính mình.
Nam Cung Kình Hiên bất đắc dĩ buông cô ra, trong đôi mắt bùng cháy dục vọng mãnh liệt, chống tay hai bên người cô nhìn cô chằm chằm.
Đương nhiên anh biết cô nhớ đến cái gì, chuyện ngày đó, đối với cô là tổn thương quá lớn!
Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển kịch liệt, mấy ngón tay trắng bệch run rẩy không thôi, nhếch nhác lui về phía sau cuộn mình che giấu bộ phận bị bại lộ trên thân mình, dường như ép cô nữa cô sẽ cắn lưỡi tự sát ngay tức khắc.
Trái tim của Nam Cung Kình Hiên đau nhói, ngang nhiên xông qua ôm cô, hôn lên mắt và môi của cô, cô nghiêng mặt tránh né, anh liền nhéo cằm vặn mặt cô qua tiếp tục hôn triền miên, an ủi xoa dịu sự chua xót và kiên quyết trong lòng cô.
“Tôi cam đoan với em sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa….. Hm? Thân thể em chỉ là của một mình tôi, tôi sẽ không vũ nhục em nữa, trừ tôi ra ai cũng đừng hòng gặp mặt em….. Ngoan, không nên suy nghĩ nhiều…..”
Anh hôn hít môi cô, muốn trấn an sự lạnh lẽo thoáng trong lòng mình nhưng đầu lưỡi lại luống cuống không biết phải làm sao.
Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết rưng rưng chầm chậm nhắm lại, nước mắt nóng hổi, giờ phút này không muốn suy nghĩ người đàn trên người mình rốt cuộc là ai, nụ hôn của anh từ từ xâm nhập, sau sự hoảng sợ là mê loạn ấm áp, mỹ lệ đến mức khiến lòng người sợ hãi .
Một sáng tinh mơ như thế này, Nam Cung Kình Hiên ôm cô tiếp tục ngủ thật say, thật không ngờ, trấn an một cô gái sẽ làm cho anh đạt được sự thỏa mãn lớn như vậy, chẳng qua là….. 9 ngày….. Tay của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt thành quyền. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Hàng mi ướt đẫm nước mắt, Dụ Thiên Tuyết đã ngủ, anh ngậm lấy môi cô, lực đạo càng lúc càng lớn cúi đầu thở gấp, 9 ngày sau, anh bảo đảm sẽ không buông tha cô, vô luận là dùng phương pháp gì cũng phải cưỡng ép giữ cô bên người!
Chẳng qua, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới, chân chính đến thời điểm đó, là anh dùng phương thức tàn nhẫn nhất đẩy cô hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh.
*****
Giữa những tầng lầu bên trong Lịch Viễn rộng lớn, tất cả mọi người tập trung suy nghĩ, lẳng lặng nghe trong phòng làm việc của tổng giám đốc vang lên tiếng điện thoại.
Biểu tình nghiêm nghị của Nam Cung Kình Hiên hiển lộ rõ tâm tình hiện giờ của anh, mặc cho điện thoại reo vang bản thân không hề lộ ra chút cảm xúc gì.
Chờ điện thoại vang đến lần thứ ba rốt cuộc anh cũng nhận: “Alo?”
“Con thấy tin tức chưa?” Giọng nói trầm thấp hùng hồn của Nam Cung Ngạo truyền đến, có sự uy nghiêm không nói được ra lời.
“Thấy rồi.” Dáng người Nam Cung Kình Hiên cao ngất ngồi trên ghế xoay di chuyển nửa vòng, ánh mắt thâm thúy nhạy bén chăm chú nhìn màn hình đang phát ra tin tức, trong đầu tràn đầy ý lạnh.
“Hừ.” Nam Cung Ngạo hừ lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp như chuông vang: “Con không muốn chú La ầm ĩ thì về nhà ở ngay lập tức cho ba! Loại chuyện bao nuôi tình nhân như thế mà con cũng có thể để lộ ra, không phải là con cũng muốn quăng bỏ mặt mũi nhà Nam Cung phải không, mặt mũi của con bé Tình Uyển kia cũng bị con ném luôn rồi!”
Nam Cung Kình Hiên nhìn tờ báo trên bàn, mặt trên tờ báo có hình ảnh anh lôi kéo tay Dụ Thiên Tuyết từ khu Bích Vân đi ra ngoài, đưa cô lên xe rồi hôn cô, hình ảnh rất rõ nét, khuôn mặt xinh đẹp của cô cứ như vậy mà bại lộ trước mặt nhiều người, không hề che giấu.
“Con cũng rất muốn biết chuện này là người nào làm.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhếch môi thoáng nở nụ cười, lạnh giọng nói, anh lựa chọn khu Bích Vân là địa phương yên tĩnh vắng lặng như vậy mà cũng có thể bị người khác phát hiện, người này không đơn giản, tên gia hỏa Lạc Phàm Vũ kia chắc chắn sẽ không lộ ra, thế thì sẽ là ai?
“Tóm lại, bây giờ con hãy giải quyết chuyện này, chú La của con bên kia nổi trận lôi đình chờ con nói rõ, Tình Uyển không thể ra khỏi cửa rồi, bây giờ đang ở chỗ của ba, còn về phần cô gái kia, không muốn đích thân ba ra tay thì hãy tự mình xử lý!” Nam Cung Ngạo ngắn gọn nói xong thì cúp điện thoại.
Nam Cung Kình Hiên vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại, hồi lâu mới nghiêm mặt để xuống.
Xử lý…..
Xử lý như thế nào?
Có lẽ chưa từng trải qua loại chuyện này, không sai, anh đã từng có phụ nữ, nhưng chưa đến mức ‘kim ốc tàng kiều’ ồn ào huyên náo như vậy, hiện giờ điều anh muốn biết nhất không phải là ai đưa chuyện này ra ánh sáng mà là Dụ Thiên Tuyết bên kia nên làm sao bây giờ.
Toàn bộ người trong công ty đã biết chuyện này, bên ngoài có quá nhiều người chờ coi náo nhiệt, ngay cả công ty cô cũng không thể tới.
Cân nhắc thật lâu, Nam Cung Kình Hiên lạnh mặt gọi điện thoại cho Lạc Phàm Vũ xử lý sạch sẽ miệng mồm của mấy tên ký giả đang ngồi chồm hổm chờ đợi trước cửa Lịch Viễn, còn mình thì cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng làm việc, không nhìn tới ánh mắt của người chung quanh đi vào thang máy, hiện tại, anh nhất thiết phải nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết.
Ở trên xe gọi điện thoại cho cô, không thông.
Cũng may, không thông là chuyện tốt, điện thoại của cô không phải là bí mật gì, bị phóng viên gọi vào mới là phiền phức.
“Bây giờ, cậu có thể qua bên khu Bích Vân trước, không có ai ở đó, bọn phóng viên chồm hổm chờ đợi bên đó bị vụ trên đường cao tốc hấp dẫn rồi, cậu mau lên!” Giọng nói không kiên nhẫn của Lạc Phàm Vũ từ trong điện thoại vang lên.
“Cậu sử dụng phương pháp quái quỷ gì đó?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.
“Giả tai nạn giao thông, cậu chết tiệt, sau khi giải quyết xong chuyện này thì đền cho mình chiếc xe có nghe hay không! Mẹ kiếp đồ chó, khó chơi chết đi được!” Lạc Phàm Vũ tức giận bực bội chửi mấy câu.
Nam Cung Kình Hiên không để ý anh đang kêu gào tí ti nào thẳng tay cúp điện thoại.
Khu Bích Vân.
Trước khi qua đây Nam Cung Kình Hiên đã lạnh lùng cảnh cáo bảo vệ gác cổng mấy câu, may mắn là người của Lạc Phàm Vũ làm việc không có sai lầm gì, lúc này anh mới đi lên lầu, Nam Cung Kình Hiên mở cửa ra, đi quanh một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng kia như dự đoán.
Đáng chết….. Cô không có ở đây? !
Nam Cung Kình Hiên trợn to hai mắt, tìm kiếm trong mấy gian phòng thêm một lần cũng không thu hoạch được gì, mà điện thoại di động của cô đúng lúc để ở trong góc trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, tín hiệu cũng bị mất không ít, có mấy cuộc gọi nhỡ đều là của anh, Nam Cung Kình Hiên buồn bực khẽ nguyền rủa rồi cầm điện thoại di động của cô lên đi ra ngoài.
Cô gái này! Rõ ràng là tối qua đã cảnh cáo cô phải ngây ngốc ở nhà không nên đi làm, hiện giờ thế nào mà không thấy bóng dáng, hơn nữa, ngay cả điện thoại cũng không mang theo! Cô muốn anh sốt ruột chết có đúng không? !
Nam Cung Kình Hiên hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, lên xe gọi điện thoại cho Lạc Phàm Vũ lần nữa.
“Hạn định cho cậu trong vòng nửa giờ tìm được Dụ Thiên Tuyết cho mình, không thấy cô ấy, căn bản là không thấy cô ấy trong khu Bích Vân, còn cậu nữa, cái tên bảo vệ gác cổng chết tiệt kia lại nói không nhìn thấy gì hết, Lạc Phàm Vũ, cậu tốt nhất cho mình câu trả lời thỏa đáng!” Nam Cung Kình Hiên nghiến răng nói.
Lạc Phàm Vũ cũng hơi kinh ngạc: “Không thấy cô ấy? Cậu chờ chút, mình kêu người lấy camera giám sát tới ngay!’
Trong lòng nam Cung Kình Hiên như lửa đốt cầm điện thoại chờ tin tức, mù quáng lái xe trên đường, tốc độ rất nhanh, xe chạy ngược chiều suýt nữa đụng vào anh cũng không có phát hiện, tâm tình phiền não tới cực điểm, rốt cuộc đầu điện thoại bên kia truyền tới thanh âm của Lạc Phàm Vũ.
“Cô ấy đi lúc rạng sáng, khi đó bảo vệ gác cổng đổi ca nên không nhìn thấy!”
Nam Cung Kình Hiên cúp điện thoại, rốt cuộc biết cô không có ở khu Bích Vân, vậy một mình cô có thể đi chỗ nào? ? ? Anh suy nghĩ nát óc, cuối cùng quyết định đi tới nơi cô thuê phòng lúc trước tìm thử.
Hết chương 101