“Nam Cung Kình Hiên, anh đưa hóa đơn cho tôi, tôi tự mình thanh toán.” Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi nói.
Người đàn ông đang vây bọc cô hơi cau mày, nhưng vẫn cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Anh có thể chi trả.”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Không được, kể từ bây giờ tôi không thể dựa vào anh, tôi với anh không có bất kỳ quan hệ gì, anh đưa hóa đơn cho tôi đi —— tôi nói thật.”
Gương mặt vốn nhu hòa của Nam Cung Kình Hiên từ từ trở nên cứng ngắc.
“Em nhất định phải cùng anh phân rõ thế này sao? Luôn bướng bỉnh như vậy, thỉnh thoảng mềm yếu một chút không được sao?” Anh cau mày, ngữ điệu nhẹ nhàng chầm chậm nói. *le*quy*đon*
“Dĩ nhiên tôi hi vọng có người để tôi có thể dựa vào, nhưng trước kia không có, hiện tại tôi cũng không còn mong mỏi xa vời nữa.” Nói ra lời này, Dụ Thiên Tuyết mới phát giác được mình có hơi hung ác, ánh mắt mát lạnh thành khẩn nhìn anh: “Tôi nói là..... Hiện tại tôi cũng không thể lệ thuộc vào anh, tôi.....”
“Tại sao không thể lệ thuộc vào anh?”
“Anh và tôi không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ, so với trước kia cũng chỉ là thân mật hơn một chút, nhưng còn chưa tới mức độ anh có thể xuất tiền ra phụ trách sinh hoạt của tôi, tôi là người độc lập, tôi có thể tự nuôi sống mình, cũng có thể nuôi dưỡng con trai của tôi —— nếu anh thật sự muốn trông nom thì phải chờ đến thời điểm chúng ta thật sự có quan hệ.” Dụ Thiên Tuyết nói xong, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng coi như là vợ chồng thì kinh tế của cả hai cũng phải độc lập, phụ nữ cũng có sự nghiệp của riêng mình.....”
Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm thấy sắp bị người phụ nữ nhỏ này làm cho điên rồi.
“Em có biết, em như thế sẽ làm chồng của em rất không có cảm giác thành tựu hay không? !” Bàn tay của anh đang bưng mặt cô, Nam Cung Kình Hiên bật cười, nói.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, đôi mắt trong trẻo lấp lánh sáng ngời: “Nhưng tôi không thích đàn ông chỉ có thể cho tôi tiền, tôi ghét đàn ông cho tôi tiền, há miệng mắc quai, lấy đồ của người thì mềm tay, anh không biết hay sao?”
Nam Cung Kình Hiên cười lớn hơn, khóe miệng đong đưa, dưới ánh mặt trời có vẻ chói mắt vô cùng.
“Đó là nguyên tắc của em.” Dáng người Nam Cung Kình Hiên cao ngất đến gần cô, choàng tay qua thắt lưng cô kéo cô áp sát vào người mình, cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô, bá đạo mà dịu dàng tuyên bố: “Mà nguyên tắc của anh là, chỉ cần đi theo anh nhất định anh sẽ chu toàn, bất kể là phương diện nào, anh không cần phụ nữ của mình ra mặt, nếu không thì em cần dựa vào anh làm gì? Bây giờ, ngoan ngoãn đi thu thập đồ đạt, xong rồi thì theo anh xuất viện, những chuyện khác, hết thảy cũng không cho nghĩ lung tung!”
Dụ Thiên Tuyết nghe anh nói xong, trợn to hai mắt.
“Tôi nói rồi, tự tôi có thể gánh vác, sao anh lại không nghe.....
Đừng….” Cô bị anh mạnh mẽ hôn lên môi.
Nam Cung Kình Hiên quắp lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, vững vàng chận lại không để cho cô nói nữa, cô giơ tay muốn đẩy anh ra, Nam Cung Kình Hiên nắm lấy cổ tay cô uốn ra sau lưng cô, cô đau đến cau mày, lực đạo của anh liền nhẹ hơn một chút, một tay nâng gương mặt cô lên dẫn dụ cô ngẩng cao cằm, để cô dùng góc độ tốt nhất tiếp thụ sự thương yêu của anh.
Tư thế này..... Rất sắc tình!
Dụ Thiên Tuyết gần như có thể cảm nhận được sự nóng bỏng ở phía dưới thân, có một vật cưng cứng chống vào thân thể của cô, càng lúc càng bừng bừng phấn chấn mà căng thẳng trương lớn, môi lưỡi của anh như sắp xông phá vải vóc truyền nhiệt độ nóng bỏng sang cho cô!
“Thu thập xong chưa?” Nam Cung Kình Hiên phóng thả cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng của cô ra, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Dụ Thiên Tuyết gần như hít thở không thông mà xụi lơ ở trong lòng anh, bị cánh tay của anh ôm thật chặt mới không có mềm nhũn xuống, hiện giờ cô đang xấu hổ thở dốc, đôi mắt cùng đầu óc chỉ còn lại mê ly sau khi pháo hoa nổ tung, mơ hồ không rõ.
Theo bản năng cô gật gật đầu, cô vốn là không có mang gì tới bệnh viện.
“Vậy đi thôi, còn có nửa tiếng, anh lái xe đến tiểu học Ấu Dương đón Tiểu Ảnh cùng nhau ăn cơm.” Nam Cung Kình Hiên tiếp tục dịu dàng dẫn dụ cô: “Chúng ta đi ăn ở bên ngoài hay là về nhà? Hửm?”
Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới phản ứng được.
“Tôi..... Tôi cũng chưa có đáp ứng.....”
“Em đã đồng ý cho anh cơ hội.” Nam Cung Kình Hiên đoạt lấy lời của cô, vuốt ve cánh môi bị hôn có hơi sưng đỏ của cô một chút: “Không thể đổi ý.”
“Nam Cung Kình Hiên, tôi không muốn giống một dạng tình nhân bị anh bao nuôi như năm đó nữa, tôi có cuộc sống của chính mình, tôi cũng có tôn nghiêm, anh không được đặt tôi ở trong một thế giới không thể lộ ra ngoài ánh sáng…..” Trong lòng Dụ Thiên Tuyết vẫn còn sợ hãi, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào anh, nói.
Nam Cung Kình Hiên yêu thương vuốt ve mặt cô, cười cười.
“Anh đang nhìn em đứng ở nơi rực rỡ nhất trên thế giới, anh đúng là đang theo đuổi một thiếu phụ xinh đẹp lại độc lập, có thể không?” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói ở bên tai cô, nụ cười tà mị mà ưu nhã lan tràn khóe miệng.
Dụ Thiên Tuyết cũng bị chọc cho nở nụ cười, lại chậm rãi giấu đi nụ cười, nhón chân, bỗng nhiên hai cánh tay quấn lên cổ của anh.
Nam Cung Kình Hiên ngẩn ra, đột nhiên toàn thân cứng ngắc.
“Anh quyết định cùng em ở chung một chỗ thì không cho phép nhìn những phụ nữ khác, không cho phép phản bội em, không được ghét em, không được vứt bỏ em, không thể để em dựa vào rồi lại đi mất, không được hứa hẹn những chuyện không làm được, lại càng không cho phép loạn phát tính khí hối hận quyết định hôm nay của anh!” Dụ Thiên Tuyết nói một hơi, mặt có hơi hồng, trái tim cũng đang nhảy nhót kịch liệt, vô cùng thấp thỏm: “Anh sợ sao?”
Ròng rã năm năm, cô không giao trái tim cho bất cứ ai, cũng không tin tưởng bất kỳ người nào.
Nhưng thời điểm cô lựa chọn tin tưởng một người, tất cả những điều kiện trên, người đó đều phải làm được!
Đối với tình cảm, yêu cầu của cô rất hà khắc.
“Anh sợ sao?” Dụ Thiên Tuyết buông lỏng hai cánh tay một chút, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào anh, nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên mừng như điên, hưởng thụ sự chủ động lần đầu tiên của cô, hai cánh tay to lớn ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói khàn khàn phát ra từ trong lồng ngực, trầm thấp bao trùm ở bên tai cô “Không sợ..... Chỉ cần em tiếp nhận anh, yêu cầu gì anh cũng đều đáp ứng.”
“..... Đây xem như là em tiếp nhận anh sao?” Nam Cung Kình Hiên vẫn không thể xác định, trên vầng trán tuấn lãng tràn đầy sự lo lắng, tay giữ chặt thắt lưng của cô, vô cùng sốt ruột: “Nói cho anh biết, nhanh lên!”
Dụ Thiên Tuyết có cảm giác lời nói bị ngăn ở trong cổ họng, nói không nên lời, ánh mắt trong trẻo rất dí dỏm, muốn nhìn dáng vẻ nóng ruột của anh.
“Nhanh chút! Anh chờ không kịp, nếu không nói anh sẽ hôn đến khi em không thể nói chuyện mới thôi!” Nam Cung Kình Hiên nóng lòng lấy được kết quả, chống chóp mũi vào chóp mũi của cô, giọng nói vô cùng khàn đặc.
Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết nghĩ đến một chuyện: “Em quên, còn một điều nữa, không cho anh lấy Thiên Nhu tới uy hiếp em!” Cô giơ một ngón tay ra, nghiêm túc cảnh cáo anh.
Nam Cung Kình Hiên cắn lấy ngón tay trắng noãn của cô, giọng nói khàn khàn: “Được, anh cam đoan!”
Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, vội vàng rút ngón tay ra từ trong miệng anh.
“Vậy chúng ta qua lại với nhau thử xem, qua thời gian thử thách lại bàn chuyện sau này —— nếu mà em thấy anh không hòa hợp, đếm đến ba, knockout lập tức!” Dụ Thiên Tuyết nghiêm túc nói.
Nam Cung Kình Hiên chỉ nghe được nửa câu đầu, đôi mắt thâm thúy lấp lánh sáng ngời.
Y tá đẩy cửa đi vào, cô ta cầm biên lai đến cho Dụ Thiên Tuyết ký tên, chỉ thấy bên trong có một người đàn ông cao ngất tuấn lãng như thiên thần, vui mừng ôm lấy cô đứng tại nguyên chỗ lượn vòng, cô sợ tới mức kêu lên, cười rộ, không khí ấm áp mập mờ đầy tràn cả căn phòng.
Y tá đỏ mặt, gõ gõ cửa: “Khụ, cái đó, tôi có thể vào không?”
Hết chương 174