Nhớ tình huống hai người chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, nhưng thấy tủi thân và tức giận nhiều hơn.
“Cách em xa một chút em không muốn gặp lại anh, không muốn!” Tay cô chống trên lồng ngực của anh, tràn ngập oán giận nói.
Nam Cung Kình Hiên liều mạng hôn lên khóe miệng của cô, cô tránh, nụ hôn của anh liền rơi vào trên sườn mặt cô, cảm thấy hành động khước từ nho nhỏ này rất có tình thú, sau khi nhàn nhạt cười xong mới phát hiện mắt cô hồng hồng, lúc này nụ cười mới tản đi, đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé nhu lạnh của cô, giọng khàn khàn hỏi: “Sao vậy? Không phải tối qua còn vui vẻ sao, khóc cái gì?”
Dụ Thiên Tuyết không muốn giấu giếm, nâng vành mắt hồng hồng lên nói: “Em còn muốn hỏi anh là chuyện gì xảy ra, sinh nhật của ba anh thì có quan hệ gì tới mẹ con em? Tại sao Tiểu Ảnh phải đi tham gia? Ông ấy có quyền gì mà cưỡng bách một đứa bé, dựa vào cái gì mà uy hiếp em! Em chính là không muốn cho bảo bảo nhận thức thì thế nào, ông ấy chính là một lão già ích kỷ tự đại độc tài chuyên chế, dựa vào cái gì mà Tiểu Ảnh phải nhận thức ông ấy!”
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn vẻ mặt uất ức mà tức giận của cô, hình như đã thoáng hiểu ra điều gì đó.
Hàng mày tuấn dật chậm rãi nhíu lại: “Ông ấy lại nói cái gì với em?”
Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu qua một bên, lạnh giọng nói: “Ông ấy không có nói gì, chẳng qua sai người nói cho em biết là hi vọng em và Tiểu Ảnh cùng nhau tham gia bữa tiệc của ông ấy, rốt cuộc ông ấy muốn làm cái gì? Em đã nói là em sẽ không nhận tiền của ông ấy để đổi con trai, đến cùng là ông ấy còn muốn như thế nào? !”
Nhìn mắt cô đã loáng loáng có nước mắt, Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm giác được trái tim mình bị siết chặt.
“Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc đừng khóc. . . . . .” Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô, bàn tay cũng bưng lấy mặt cô êm ái dụ dỗ: “Thiên Tuyết, không nên kích động, chuyện này anh sẽ lên tiếng hỏi rõ, anh bảo đảm không để Tiểu Ảnh và em chịu uất ức được không? Đừng khóc. . . . . .”
“Em không có khóc.” Dụ Thiên Tuyết quay mặt qua một bên, quật cường nói: “Em chỉ ghét phương thức giải quyết ông ấy, dựa vào cái gì mà uy hiếp em? !”
Biểu tình của Nam Cung Kình Hiên cũng trở nên nghiêm trang, anh biết Nam Cung Ngạo hi vọng Tiểu Ảnh đến tiệc sinh nhật, nhưng mà tại sao lại muốn Thiên Tuyết cũng cùng theo tới? Hôm đó có nhiều thân thích và khách khứa như vậy, rốt cuộc ông già này muốn làm cái gì?
Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại kế hoạch của mình, tựa hồ tất cả cũng trở nên không còn quan trọng.
“Không sao. . . . . . Hôm đó em đi cũng tốt, đúng lúc có thể tận mắt nhìn anh giải trừ hôn ước.” Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, khe khẽ hôn nhẹ lên mi tâm của cô: “Chuyện anh cam kết với em thì nhất định phải thực hiện, bằng không thì sự tình sẽ phát triển càng ngày càng hỏng bét, anh không thể chịu được việc em hiểu lầm anh nữa, càng không có biện pháp chịu đựng một người phụ nữ lòng dạ ác độc tâm kế đa đoan ở bên cạnh anh, anh không thể rời bỏ em. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . .”
Nụ hôn của anh nóng rực mà mê ly, khiến Dụ Thiên Tuyết tạm thời bị mê hoặc lạc lối.
Mở to đôi mắt say đắm mông lung, đột nhiên cô hỏi: “Anh nói ai lòng dạ ác độc tâm kế đa đoan?”
Nam Cung Kình Hiên mím đôi môi mỏng khêu gợi, suy tư chốc lát mới lên tiếng: “La Tình Uyển, ngay từ đầu không phải em luôn cảm thấy cô ta là người tốt sao? Có biết ngày đó là ai bỏ thuốc ở trong rượu của em hay không?”
Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ở trong ấn tượng của cô, La Tình Uyển có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô đã từng vì sự tồn tại của La Tình Uyển mà thấy rằng mình lựa chọn ở chung một chỗ cùng Nam Cung Kình Hiên là một loại tội ác, nhưng mà —— làm sao có thể. . . . . .
“Em đang kinh ngạc cái gì hả?” Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn bộ dáng rất đáng yêu này của cô, ngón tay thon dài vuốt chóp mũi của cô một cái, đột nhiên rất muốn yêu cô cưng chiều cô thật nhiều, phóng túng cô đến long trời lở đất.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, cắn cắn môi nói: “Em vẫn cảm thấy không có khả năng là cô ấy, em luôn nghĩ cô ấy rất vô tội, là em có lỗi với cô ấy, do em. . . . . . Anh xác định là cô ấy bỏ thuốc em sao? Bởi vì cô ấy không chiếm được anh, cho nên mới nghĩ cách hãm hại em?”
Nam Cung Kình Hiên nhìn dáng vẻ thật sự nghiêm túc của cô, không nhịn được mà cười yếu ớt.
“Có phải để người khác hại em đến xương cũng không còn thì mới biết đối phương là hạng người gì hay không?” Nam Cung Kình Hiên cười khẽ, nói tiếp: “Sao em có thể ngây thơ đến mức này?”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, bỗng nhiên nện một quyền lên trên ngực anh, trợn mắt nói: “Vậy còn anh? Không phải anh cũng chẳng hay biết gì sao? Hồi đó là ai đã nói qua, người có thể làm vợ anh có thể sinh con cho anh chỉ có La Tình Uyển, còn em, ngay cả tư cách cũng không có, anh có nói những lời này hay không, có hay không? !”
Nam Cung Kình Hiên cười bắt được quả đấm của cô, chống trán vào trán của cô, giọng khàn khàn: “Anh nói rồi. . . . . . Ai bảo khi ấy anh cũng ngu xuẩn, không thấy rõ bộ mặt thật của cô ta. . . . . . Anh sai rồi được chưa? Anh phải nói xin lỗi với em thế nào mới được? So với bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới em đều tốt hơn gấp một ngàn một vạn lần, phụ nữ tốt hơn nữa anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần em, như vậy được chưa?”
Một bầu không khí tĩnh lặng trong phòng làm việc, Dụ Thiên Tuyết muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh nhưng chỉ phí công, chỉ có thể trơ mắt bị anh nhìn chằm chằm, sắc mặt ửng hồng đến đáng sợ.
“Em không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, những thứ này vô dụng đối với em, về sau anh không cần nói nữa!” Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết mát lạnh nhìn chằm chằm vào anh, hơi khiêu khích nói tiếp: “Anh muốn có em thì dùng hành động để chứng minh đi, em chính là không có cảm giác an toàn, chính là rất không dễ dàng tin tưởng người khác, bản thân em cũng không có cách nào, anh chỉ có thể tự chứng minh để cho em tin.”
Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt: “Nghe thật khó khăn, hoàn toàn chiếm được lòng của em quá không dễ dàng.”
Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn anh, cắn môi nói: “Bây giờ anh biết khó mà lui vẫn còn kịp.”
“Không còn kịp rồi.” Nam Cung Kình Hiên nắm tay cô đưa lên môi hôn, cười yếu ớt, vầng trán như tồn tại tình yêu lắng đọng qua năm tháng, giọng khàn khàn: “Từ lần đầu tiên, thời điểm gặp lại em ở thành phố Z sau năm năm, anh biết ngay là không thể cứu vãn, năm năm nay, anh không biết mình đang chờ đợi cái gì, nhưng khi đó, chỉ là nhìn thấy bóng lưng em, anh biết ngay, rốt cuộc mình hao phí năm năm thời gian để đổi lấy điều gì, anh còn nhớ rất rõ, lúc đó em chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, lạnh đến đáng sợ, người kia sao lại hận anh đến thế, thật sự anh rất sợ em cứ như thế mà đi không bao giờ trở về nữa, em sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn anh một lần nào nữa.”
Giọng anh khàn khàn chậm rãi nói, những lời giấu kín sâu tận trong tim, chuyện mà anh không muốn người khác biết.
Dụ Thiên Tuyết nhớ lại cảnh tượng gặp lại kia, đôi mắt cũng dần mềm xuống. chương mới nhất đăng tại dd -lequydon-
“Còn Tiểu Ảnh, em có biết anh đã gặp qua con ở trong khách sạn hay không, khi đó anh hỏi con có ba hay không, đứa bé nhỏ như vậy lại đột nhiên xù lông rống anh, nói nó có ba, lúc ấy anh không biết thằng bé là con trai của anh, nhưng về sau khi anh biết rõ, trong lòng vô cùng chua xót. . . . . . Anh vậy mà nợ mẹ con em nhiều như thế.”
Nam Cung Kình Hiên kéo tay cô qua đặt ở ngực mình, đôi mắt thâm thúy sáng trong mà lóng lánh, giọng khàn khàn: “Anh lấy cả cuộc đời của anh bồi thường cho mẹ con em, có được hay không?”
Đáng lẽ nghe được những lời này Dụ Thiên Tuyết rất cảm động, chẳng qua là do cuộc điện thoại khi nãy nên chỉ cau mày, nhỏ giọng nói: “Cuộc đời của anh, em lại không lạ gì.”
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên âm u buồn bã, ngón tay nhéo nhéo bờ eo nhạy cảm của cô, giọng nói khàn khàn: “Cái gì mà không lạ gì? Anh móc tim móc phổi nói lâu như vậy em lại không lạ gì? !”
“A. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết bị nhột lui về phía sau tránh né, đôi mắt sáng trong nhìn anh, vừa e ngại vừa buồn cười: “Nói chuyện thì cứ nói, đừng có động tay, nếu không em sẽ cắn anh, anh cứ thử đi.”
Hết chương 190