“Ừ, ăn nhanh lên một chút,“ Nam Cung Kình Hiên cúi đầu hùa theo cô …, trong đôi mắt thâm thúy có tình yêu say đắm sâu nặng cùng sự cưng chiều, nhẹ nhàng nói với Tiểu Ảnh: “Không nên lãng phí một trận vất vả tâm sức của mẹ con.”
Một bữa cơm ăn rất bình thản, giữa chừng Tiểu Ảnh lại bị Nam Cung Kình Hiên thuận miệng hỏi đến sách lược hấp dẫn của trò chơi, đôi mắt to tròn thông tuệ đặc biệt sáng rỡ, ở bên cạnh, Dụ Thiên Tuyết nhìn bọn họ nói chuyện, trong lòng vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Buổi tối, tiễn Nam Cung Kình Hiên đi về, ánh trăng chiếu rọi ngõ hẻm, nhu hòa mà xinh đẹp. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
“Cả đêm em cứ ưu sầu lo lắng, làm sao vậy? Vẫn còn vì lời nói của ông cụ mà tức giận?” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nhìn cô chăm chú, kéo cô tới trước mặt mình: “Lời ông ấy nói em không cần để ở trong lòng, sớm biết thế anh sẽ không để em nghe điện thoại.”
Dụ Thiên Tuyết nhìn vào mắt anh, cắn môi nói: “Có dễ dàng như anh nói không? Anh nói muốn kết hôn với em, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, có dễ như vậy không? . . . . . . Sao em cảm thấy càng ngày càng khó khăn?”
Dưới ánh trăng dáng vẻ của cô có chút yếu đuối, Nam Cung Kình Hiên cau mày, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
Lão già đáng chết, sao lại nói với cô chuyện không nên nói!
“Ngoan ngoãn nói cho anh nghe, ông ấy uy hiếp em thế nào?” Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi tựa vào xe, kéo cô tới, vòng ở giữa khuỷu tay mình, Nam Cung Kình Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt mà yếu ớt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Tóm lại, cưới em có bao nhiêu khó khăn anh biết đúng hay không? Gia tộc của anh không cho phép xuất hiện một phụ nữ có vết đen, hơn nữa anh có hôn ước cùng tiểu thư nhà họ La, nếu bởi vì sự can dự của em khiến cho quan hệ của các người xơ cứng, ba anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh —— ngộ nhỡ có ngày ông ấy làm cho anh chỉ còn hai bàn tay trắng thì làm sao bây giờ?”
Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, kiêu căng ngạo mạn khác thường.
“Em lo lắng cái gì? Anh chỉ có hai bàn tay trắng thì em sẽ không có chỗ dựa?” Ngón tay khơi cái cằm mịn màng của cô lên, hỏi.
Dụ Thiên Tuyết có hơi phát cáu, thoát khỏi sự khống chế của anh, cau mày nói: “Em không có ý đó.”
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên vẫn trêu tức như cũ, hai tay đút ở trong túi quần, giọng nói du dương: “Không phải anh đã nói rồi sao? Nếu như nhà Nam Cung không tha cho anh, chúng ta bỏ trốn là được, em không muốn bỏ trốn cùng anh?”
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh trong vắt lộ ra vẻ mị hoặc khiến người ta hít thở không thông. truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Dụ Thiên Tuyết cau mày chặt hơn, nhìn kỹ anh mấy giây, lắc đầu xoay người rời đi: “Anh điên rồi.”
Ngay tức khắc, đôi mắt thâm thúy nheo lại, nhìn cô đi được mấy bước Nam Cung Kình Hiên đứng dậy đưa tay bắt lấy cô, kéo cô trở lại ôm thật chặt vào trong ngực!
“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết lảo đảo một cái, thở dốc không ngừng, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng anh.
“Anh cũng cảm thấy mình điên rồi,“ Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, túm một lọn tóc của cô đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi: “Không điên sao anh lại quấn lấy một cô gái như em? Anh hoàn toàn có thể thường thường xoàng xĩnh sống hết một đời, cho dù hôn nhân bị người ta thiết kế cũng không quan trọng, dù sao thì thoạt nhìn La Tình Uyển cũng thật sự là một người phụ nữ tốt —— nhưng không có nếu như, anh chính là gặp phải em.”
Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, không phản ứng kịp, anh đã từ từ cúi đầu cắn lên môi dưới của cô.
“. . . . . . !” Dụ Thiên Tuyết cả kinh, rầu rĩ thở dài, tay để ở bả vai to lớn của anh.
“Quyết định cùng anh ở chung một chỗ cũng đừng quay đầu lại, một mình anh xử lý những chuyện này đã đủ phiền lòng, đừng để nội bộ của chúng ta mâu thuẫn, hửm?” Nam Cung Kình Hiên trằn trọc ở trên làn môi của cô, giọng nói khàn khàn, mang theo sự nồng tình mật ý ngăn lời nói kế tiếp của cô lại, nhốt cô trong ngực hôn thẳng đến khi cô thở hổn hển mới buông ra.
Mâu thuẫn nội bộ, lời này là có ý gì?
Dụ Thiên Tuyết cũng không nói gì nữa, tràn đầy trong lòng trong mắt đều là người đàn ông bá đạo mà dịu dàng này, chẳng qua là thỉnh thoảng nhìn mặt anh chợt nhớ tới những lời Nam Cung Ngạo đã nói, lại có chút sợ hãi, người đàn ông ưu tú xuất sắc này căn bản không thuộc về cô, trên con đường bước về phía trước, sẽ có những cơn sóng dữ và trở ngại lớn cắn nuốt cô đến ngay cả xương cũng không chừa.
Ở trong lồng ngực anh, thế nhưng Dụ Thiên Tuyết lại rùng mình một cái!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, ôm trong ngực anh mới có cảm giác chân thật thế này.
“Sao vậy? Lạnh à?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, cởi tây trang của mình ra, bao bọc người cô lại.
Dụ Thiên Tuyết đùn đẩy chối từ, giơ tay lấy tây trang xuống đưa lại cho anh, lui về phía sau một bước, đôi mắt trong suốt lộ vẻ bối rối, lúng túng nói: “Em không lạnh, muộn rồi, em vào nhà đây, anh cũng về đi.”
Nói xong, không đợi Nam Cung Kình Hiên nói gì nữa, cô đã thở hồng hộc chạy lên lầu.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên vẫn đứng tại chỗ, cau mày thật sâu, không có đuổi theo.
*****
Cả đêm, tinh thần của Dụ Thiên Tuyết có phần không yên, tỉnh giấc rất nhiều lần.
Cho đến thời điểm đi làm vẫn còn chút hoảng hốt, tiếp đãi cố vấn cho một bệnh nhân, sau khi trò chuyện xong, cô mở điện thoại di động, không nghĩ tới sẽ nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ đến vậy.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, bấm gọi trở lại cho mã số đó: “Cô giáo Đàm, cô tìm tôi có việc sao? Sao gọi điện thoại nhiều như thế?”
“Dụ tiểu thư à!” Ở đối diện, giọng của cô giáo rất khẩn trương: “Xin hỏi Nam Cung tiên sinh là người nhà của cô sao? Sáng hôm nay có rất nhiều người tới trường học đưa Dụ Thiên Ảnh đi, tôi gọi điện thoại cho cô mãi mà không gọi được! Dụ tiểu thư, cô có biết những người đó. . . . . .”
Trong đầu Dụ Thiên Tuyết ‘Ong’ một một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dần đỏ lên, tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nhất thời tâm loạn như ma.
“Tôi biết rồi. . . . . . Tôi biết rồi. . . . . . Tôi sẽ giải quyết!” Cô cúp điện thoại, cầm túi của mình lên chạy ra khỏi phòng làm việc.
—— cô nên sớm biết, từ trước tới nay Nam Cung Ngạo luôn luôn cường thế, sẽ không vì một lần hai lần bị ngăn trở mà lùi bước, cho dù chính con trai của mình ngăn ở trước mặt không cho phép ông ta làm bừa, ông ta cũng sẽ không để ở trong mắt!
Nhưng mà Tiểu Ảnh. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết cắn mạnh môi dưới, cắn đến đau nhói. . . . . . Tại sao bọn họ có thể bức ép người khác như thế!
Ngay cả xin phép cũng không, cô trực tiếp chạy ra khỏi công ty, quản lý Chương gặp phải cô ở cửa ra vào, kinh ngạc trợn to hai mắt, anh ta vội vàng nói một câu “Có chuyện cứ đi trước, không sao”, Dụ Thiên Tuyết nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp nhưng cũng không muốn giải thích nhiều, mắt đỏ lên chạy ra ngoài, đến cổng công ty chặn một chiếc taxi lại, hướng về biệt thự Nam Cung chạy tới.
Trên xe, cô bấm số điện thoại của Nam Cung Kình Hiên.
Điện thoại reo thật lâu vẫn không có người nghe, tay Dụ Thiên Tuyết níu chặt chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tràn đầy trong đầu đều là gương mặt của Nam Cung Kình Hiên, thật sự cô gấp muốn chết, thế nhưng không liên lạc được với anh!
Gọi lại một lần nữa, rốt cuộc cũng thông.
Tay Dụ Thiên Tuyết cầm điện thoại di động, giọng nghẹn ngào run rẩy nói: “Anh ở đâu? Tiểu Ảnh bị đưa đi rồi, hiện tại em đang chạy tới nhà anh, tại sao ông ấy có thể làm như vậy! Đưa con trai em đi cũng không nói cho em biết một tiếng? !”
Trong mắt cô dâng lên nước mắt trong suốt.
Đầu kia điện thoại dừng lại một chút, tiếp theo là một giọng nữ êm ái mà quen thuộc: “Là Thiên Tuyết sao? Kình Hiên đang thay quần áo, bộ tây trang vừa đưa tới có hơi nhỏ, thước tấc không thích hợp, có chuyện gì chờ anh ấy ra ngoài mới tìm anh ấy đi, có điều. . . . . . chuyện cô nói tôi cũng biết rõ, cô cũng muốn tới à? Vậy thì hoan nghênh.”
Cửa sổ xe mở rất lớn, lòng Dụ Thiên Tuyết như bị một kích nặng nề, gió thổi làm cho nước mắt của cô lạnh buốt, khiến cô chợt hoảng hốt mà thanh tỉnh lại.
Hết chương 195