Thân ảnh mảnh
khảnh của Dụ Thiên Tuyết trong đêm giá rét vô cùng đơn bạc, trên trán cô rỉ ra mồ hôi, đầu tiên là đến phòng bệnh nhìn một chút, không có bóng
dáng của Thiên Nhu cùng Lam Úc, liền chạy ra ngoài, đi qua hành lang đến một căn phòng cấp cứu, lúc này mới cảm giác được ánh đèn nơi này rất
sáng, một tiếng động lớn rồi những âm thanh huyên náo từ trong phòng
truyền đến.
“Tiểu Nhu!
Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết tái
nhợt, vừa chạy tới liền nhìn thấy giường bệnh được đẩy ra, băng gạc
trắng muốt quấn đôi mắt, cô gái trẻ tuổi ở trên giường bệnh khẽ trằn
trọc, cắn môi rên khẽ.
“Chị…..” Thanh âm của Thiên Nhu run run, mò mẫm cầm lấy bàn tay của Dụ Thiên
Tuyết, nhỏ giọng mà rõ ràng nói cho cô biết: “Chị ơi, đau quá…..”
Dụ Thiên Tuyết đau lòng xót dạ, vừa muốn nói gì đó thì hai vai đã bị giữ
chặt, từ phía sau, Lam Úc thở gấp tiến tới, cúi đầu nói: “Thiên Tuyết,
trước tiên buông tay để cho em ấy vào phòng, tôi sẽ từ từ nói với em..…”
“Tại sao lại đau?” Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, đôi mắt trong suốt
man mác sợ hãi, quay đầu lại nhìn Lam Úc: “Không phải là chỉ có mắt
không nhìn thấy thôi sao? Tại sao lại đau?”
“Thiên Tuyết…..” Lam
Úc do dự nghẹn giọng, dùng sức xoay thân thể của cô lại kéo về phía sau: “Ngoan, trước tiên đừng động vào em ấy!”
Trong khoảnh khắc cô
còn đang hoảng hốt thì giường bệnh đã bị đẩy đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Dụ Thiên Tuyết đã tái nhợt, nhìn giường bệnh càng lúc càng xa, trong
lòng giống như là có đồ vật gì đó bị đoạt đi, cô vô ý thức bắt lấy tay
áo Lam Úc, trong lòng hoang mang khủng hoảng.
“Chuyện gì xảy ra?
Anh có thể nói cho tôi biết được chưa?” Ánh mắt của cô trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết có hương vị điềm đạm đáng yêu.
“Thiên
Tuyết.” Lam Úc cúi đầu gọi một tiếng: “Em không cần phải khổ cực kiếm
tiền nữa…..Phẫu thuật của Thiên Nhu đã hủy bỏ, không cần tiếp tục.”
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt hơn: “Tại sao? Anh có ý gì?”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt ôn nhã tuấn dật của Lam Úc trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nhìn về phía cô, tiếng nói trầm thấp như phát ra từ Địa ngục, lại
ôn nhu nhẹ nhàng như âm nhạc, an ủi: “Thiên Tuyết, một tháng trước đôi
mắt của em ấy đã chuyển biến xấu đi, đến giai đoạn này, dù có giác mạc
cũng không còn biện pháp…..”
Lam Úc tiến đến gần cô, trong ánh mắt thâm thúy chỉ còn lại tro tàn: “Xin lỗi Thiên Tuyết, chúng tôi đã trì hoãn quá lâu.”
“Em ấy vĩnh viễn không thể nhìn thấy nữa.” Anh cúi đầu, nói trọn câu cuối cùng.
Một giây kia, lòng Dụ Thiên Tuyết thực sự kinh sợ cùng khủng hoảng! Khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô sau khi tiếp nhận tin khủng khiếp này đã trở nên
trắng bệch, suýt nữa đứng không vững, tay vịn vào vách tường mới miễn
cưỡng ổn định thân thể, toàn thân đều trở nên lạnh buốt.
*****
Thời điểm đến viện điều dưỡng đã là đêm khuya.
Thân ảnh cao lớn rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên đứng dựa vào xe, anh đợi đã hai giờ vẫn chưa thấy Dụ Thiên Tuyết đi ra cổng.
Sương mù lượn lờ, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, hai đầu lông mày
đã chau lại vì tức giận, tên Trình Dĩ Sênh kia đêm nay sẽ chạy không
thoát, Dạ Hi cũng thuận lợi tìm được, chỉ còn lại Dụ Thiên Tuyết!
Ngón tay lần thứ hai bóp huyệt thái dương, trời đã rất khuya, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên trong sương mù càng lúc càng xanh mét.
Anh chưa từng chờ đợi một người phụ nữ nào trong thời gian dài như vậy!
Tàn thuốc bị hung hăng giẫm tắt dưới chân, anh nhấc chân đi vào viện điều dưỡng.
Quả nhiên.....
Trên ban công, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết đang dựa vào hàng rào bảo vệ, gió đêm thổi tung mái tóc cô một cách mất trật tự.
Đôi
mắt của Nam Cung Kình Hiên nheo lại, anh đi tới, hai tay chống hai bên
người cô, dùng tư thế kiêu căng vây cô vào trong ngực cúi đầu nói: “Gặp
lại người tình cũ vui vẻ không? Hả?”
Thanh âm của anh tràn ngập
nguy hiểm, sống lưng Dụ Thiên Tuyết chợt lạnh buốt, nghiêng đầu liền
nhìn thấy khuôn mặt âm hồn bất tán.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo
của cô, giờ phút này tái nhợt đến nỗi làm người ta sợ hãi.
“Không phải anh đã bắt được người
sao? Còn muốn thế nào nữa?” Tiếng cô khàn khàn, trong ánh mắt trong suốt vẫn hàm chứa sự quật cường.
“Cô nói xem?” Nam Cung Kình Hiên
nghiến răng nói ra ba chữ này, đột nhiên xoay thân thể của cô lại, đè ép lên người cô hơi thở trực tiếp phả vào gương mặt cô: “Nếu như tôi không theo chân cô đến nhà hàng, cô sẽ ngoan ngoãn nói cho tôi biết hành tung của Trình Dĩ Sênh sao! Cô gái, cô chưa một lần chịu nghe lời!”
“…..” Dụ Thiên Tuyết cảm giác được cánh tay anh giam cầm thắt lưng mình, cô
vừa ngước lên liền bị hơi thở của anh phả vào mặt, ánh mắt trong trẻo
nhưng lạnh lùng, đẩy thân hình cao lớn của anh: “Anh lui về phía sau một chút, còn nữa, đừng ôm tôi.”