Ánh mắt hung ác tàn
nhẫn của Nam Cung Kình Hiên trừng trừng nhìn bóng dáng vừa khuất dạng ở
cửa phòng bao, lạnh lẽo đến mức khiến người khác toàn thân phát run.
“Cô gái này, đừng chạm vào.” Chốc lát, xác nhận cô đã thoát khỏi phạm vi thế lực của mình, Nam Cung
Kình Hiên mới nhìn chằm chằm vào Lạc Phàm Vũ, sắc mặt vẫn không thay đổi phun ra mấy chữ này.
“Cái gì?” Lạc Phàm Vũ có chút kinh ngạc,
anh nhìn Nam Cung Kình Hiên thong thả xoay người tránh ra, ưu nhã kéo
ghế dựa ra ngồi xuống, lạnh lùng rút ra một điếu thuốc, dáng người cao
ngất kiêu căng có hơi thở khiếp người.
“A.....Mình nói, chuyện gì xảy ra? Cậu biết mình muốn chạm vào cô ấy??” Lạc Phàm Vũ cười cười, cũng cùng đi theo qua.
“Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì mình không nhìn ra được sao?”
“.....!” Lạc Phàm Vũ cau mày.
“Được rồi, mình thừa nhận có chút coi trọng cô gái này, ngày đó mình thấy cô
ấy tại tiệc sinh nhật của Dạ Hi, mình còn tưởng rằng cô ấy là thiên kim
của nhà nào đó du học ở nước ngoài về, không nghĩ tới cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường mà thôi, ha ha.....” Ngón tay của Lạc Phàm Vũ khẽ
vê vê trên mặt bàn, anh nheo nheo đôi mắt ma mị: “Hẳn là phải tranh thủ
nắm trên tay mới được.”
Nam Cung Kình Hiên không nói gì, chẳng
qua là nhớ tới bộ dáng nhỏ bé vừa quật cường bướng bỉnh vừa cay cú đáo
để, anh cười lạnh ‘Hừ” một tiếng.
“Mình bất kể cậu có phải thật
sự coi trọng cô ấy hay không.” Anh phủi phủi tro thuốc lá : “Tóm lại, cô gái này, tốt nhất cậu đừng động vào.”
“Ha.....” Lạc Phàm Vũ cảm
thấy buồn cười: “Có ý gì nha! Không phải là cậu muốn tranh giành với
mình nha?!”
“Trước khi tìm được Dạ Hi, cô ấy không có tự do.” Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên trầm xuống.
“Đó là chuyện của cậu có được hay không? Ảnh hưởng gì tới chuyện mình theo
đuổi cô ấy?” Lạc Phàm Vũ bất mãn kêu la, không kìm chế được cau mày lại, anh cẩn thận chu đáo nhìn vị thiếu gia ngạo khí khó hiểu ở trước mặt
này.
Ánh mắt hung ác tàn nhẫn của Nam Cung Kình Hiên trừng anh
một cái, Lạc Phàm Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng, nghẹn lại không nói lời
nào.
“Đi.” Nam Cung Kình Hiên không kiên nhẫn đứng dậy: “Phẩm vị của cậu càng ngày càng thấp, mắt nhìn phụ nữ của cậu cũng thế.”
Lạc Phàm Vũ cũng đứng dậy theo: “Tâm tình của cậu không tốt còn muốn trách người khác!”
Xác thực trong lòng của Nam Cung Kình Hiên vô cùng buồn bực, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, anh nhớ tới cú điện thoại ngoài ý muốn của Trình Dĩ
Sênh, nhớ tới ánh mắt thống khổ thoáng qua của Dụ Thiên Tuyết, lá gan
của cô gái nhỏ.....cũng thật là quá lớn rồi!
*****
Trời ban đêm hơi lạnh.
Dụ Thiên Tuyết đi nhanh tới trạm xe buýt, Tâm tình của cô rối tinh rối mù.
Cô lau dòng nước mắt lạnh như băng trên mặt, hai tay ôm lấy hai vai âm ấm
của mình để thân thể thôi run rẩy, lấy điện thoại di động trong tay ra
lắp lại, mở máy, tốt quá còn có thể dùng được, trên màn hình hiển thị
dòng chữ ‘Cuộc gọi nhỡ’ ngay phía bên dưới là cái tên ‘Dĩ Sênh’.
Cô cắn mạnh môi một cái, đau đớn lan tràn ra, kích thích bản thân thanh tỉnh lại.
Nhưng, vẫn không thể nào thanh tỉnh.
Đằng đẳng bận rộn trong mấy ngày này cũng không làm giảm bớt chua xót trong
lòng của cô, nhìn đến hai chữ ‘Dĩ Sênh’, nháy mắt, uất ức đột nhiên dâng lên, không thể đè nén được.
Chịu đựng chua xót ở chóp mũi, cố hoàn hoãn cảm xúc, Dụ Thiên Tuyết lấy điện thoại di động ra, tay hơi run run bấm lại dãy số đó.
‘Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc.....”
Giọng nói phục vụ khách ngọt ngào chậm rãi vang lên bên tai.
Anh tắt máy.
Dụ Thiên Tuyết tuyệt vọng đứng giữa trời đêm đầy sao, trên khuôn mặt nhỏ
nhắn sáng bóng, tất cả oán hận uất ức không thể nói thành lời.
Cô cười cười tự giễu, bấm kết thúc cuộc gọi, khóe mắt lại rưng rưng lệ.
Đèn xe sáng choang quét tới bên này.....Là xe buýt đã đến, trong lòng Dụ
Thiên Tuyết căng thẳng, vội vàng chạy tới, cô dùng sức đưa tay nhanh nắm lấy tay vịn để cho mình đứng vững, nghĩ tới lát nữa sẽ gặp được Thiên
Nhu, cô mới nuốt thật mạnh chua xót lại từ từ dâng lên ở trong lòng
xuống.