Chơi Độc

Chương 30: Chương 30




Kinh ngạc qua đi, Tôn Hồi bình tĩnh lại. Lúc lâu sau cô mới hỏi mẹ Tôn trong nhà còn nợ bao nhiêu tiền. Nghe xong con số, Tôn Hồi thoáng ngỡ ngàng, nhỏ giọng nói: “Con có thể kiếm tiền giúp đỡ...”

Mẹ Tôn vỗ vỗ lên tay cô: “Con có thể kiếm được bao nhiêu chứ!” Bà thở dài một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Tôn Hồi.

Tôn Hồi trẻ trung đáng yêu, trên mặt, ngay cả rõ lỗ chân lông cũng không nhìn thấy. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ xe rọi vào, chiếu lên gương mặt hơi lộ rõ sự non nớt. Quầng sáng nhàn nhạt bao phủ lấy cô, hàng mi dày và cong đang chớp chớp giống như cũng có thể mời gọi ánh Mặt Trời tới.

Đây là con gái bà sinh ra, dáng dấp cũng chỉ kém chút chút so với Tôn Địch, tiếc rằng tính tình thì chẳng học được của chị gái nửa phần.

Trên đường, Tôn Hồi đều bị mẹ Tôn nắm tay, có lẽ dùng “tóm” thích hợp hơn, còn cả bố Tôn như hổ rình mồi ở một bên. Lòng Tôn Hồi lạnh lẽo. Về đến nhà, bố mẹ Tôn không bận tâm tới cô nữa, chỉ bảo cô vào phòng nghỉ ngơi, buổi tối chú Trương sẽ lại đến.

Nằm trên giường, thoạt đầu trong tâm trí Tôn Hồi là một mảng trống rỗng. Sau đó ánh nắng càng lúc càng mãnh liệt, cô nóng tới nỗi sực tỉnh, bật quạt trần lên.

Cái quạt trần ba cánh trên trần nhà đã có lịch sử hơn mười năm. Trước khi cô đến nhà này thì cái quạt trần ấy đã tồn tại. Về sau, dưới cánh quạt trần, cô làm bài tập, chị gái Tôn Địch thường xuyên hướng dẫn cho em gái. Đợi đến khi Tôn Địch vào đại học, căn phòng ngủ này liền thuộc về mình cô.

Mẹ Tôn nấu ăn rất ngon, khi trời nắng bà sẽ ôm chăn của cô ra phơi, một nửa quần áo trong tủ là của mẹ Tôn mua cho, nửa còn lại là của chị gái Tôn Địch mua. Lúc bố Tôn uống tí rượu sẽ khen Tôn Hồi hiểu chuyện, thấy bạn nhỏ tới bắt nạt cô-đứa nhỏ từ trên trời giáng xuống của nhà họ Tôn, bố Tôn sẽ lấy chổi đánh tụi nó.

Kỳ thực, Tôn Hồi ngập tràn ký ức, chở ruộng vườn và ao đầm ở dưới quê, chở vô ưu

vô lo và tuổi thơ ngây ngốc. Cô từng được bố mẹ ôm vào lòng, cũng từng được bố mẹ mang ra khoe: “Hồi Hồi thi đỗ đại học Giang đấy!” Đương nhiên, cô trước sau không bằng Tôn Địch thi đỗ đại học Nam.

Tôn Hồi sớm đã quên cảm giác mẹ Tôn dắt tay cô, nhưng hôm nay nắm lâu như vậy, từ trường về nhà, con đường ấy ngắn quá! Cô vùi trong gối đầu, khẽ lẩm nhẩm một tiếng “mẹ ơi“. Hai chữ như thể giọng bập bẹ tập nói.

Cô thật sự đang cố gắng lưu giữ phần tốt đẹp đó, một tốt có thể bù cho mười xấu.

Tôn Hồi mò ra chiếc di động đang không ngừng rung, khàn khàn cất tiếng: “Hà Châu....” Trong căn phòng ngủ im ắng, chỉ có tiếng thì thầm. Đầu bên kia là giọng nói trầm ấm nhất.

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn đầy trời, Tiểu Trương lần nữa đến thăm nhà.

Lần này anh ta mặc một chiếc áo phông màu nhạt, kiểu tóc cũng được chăm chút hơn.

Lúc đưa một đống hộp quà, chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay anh ta lóe sáng.

Tôn Hồi đứng đó, bị mẹ Tôn đẩy một cái, chỉ nghe bà nói: “Mau gọi một tiếng, cười chút đi!”

Tiểu Trương khom người nhận trà của mẹ Tôn đưa cho, chợt nghe một tiếng hô to: “Chú Trương!” Tay anh ta run lên, nước trà bắn ra, ngẩng đầu liền thấy Tôn Hồi cười tươi rói đứng trước mặt. Tâm tình vốn không vui của Tiểu Trương chợt xao động.

Bố Tôn lớn tiếng dạy bảo: “Có biết chào hỏi không hả, không biết thì về phòng cho tao!”

Tiểu Trương vội vàng mở miệng: “Không sao, không sao! Hồi Hồi còn nhỏ mà!”

Anh ta cũng biết Hồi Hồi nhỏ, sao còn có mặt mũi đến cửa đề nghị cầu hôn? Tôn Hồi thầm “hừ” lạnh, bị mẹ Tôn ra sức kéo đến ngồi một bên trên sô pha.

Bố mẹ Tôn và Tiểu Trương bắt đầu chuyện trò, từ hàng xóm láng giềng tới làm ăn. Tiểu Trương kiếm được khá khá nhờ vào siêu thị bán vật dụng hàng ngày, đã mua một tân phòng ở trung tâm, chỉ đợi lấy vợ sinh con. Song, chẳng hiểu sao anh ta đều không hài lòng với những đối tượng xem mắt, nguyên nhân không hài lòng chẳng qua

chính là yêu cầu của bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp, coi thường diện mạo, học vấn hoặc tuổi tác của đối phương. Trái lại, Tôn Hồi có thể khiến anh ta vừa mắt, trẻ trung xinh đẹp dạt dào sức sống, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.

Nói chuyện một lúc, Tiểu Trương liền liếc nhìn Tôn Hồi, càng nhìn càng thích, thậm chí có mấy phần gấp gáp, ngay cả tiền sính lễ đưa giá cao, anh ta cũng chỉ thoáng do dự rồi đồng ý.

Mọi người đang tán gẫu vui vẻ, đột nhiên ngoài cửa truyền tới động tĩnh, có người gọi to tên bố Tôn, kế đó một trận tiếng vang “uỳnh uỳnh uỳnh”, cửa lớn bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Bố Tôn đứng dậy, ngăn Tiểu Trương đang định rời khỏi sô pha: “Để tôi! Cậu cứ ngồi đi!” Ông đưa mắt ra hiệu cho mẹ Tôn rồi ra mở cửa.

Bố Tôn biết rõ người bên ngoài là tay chân của đám cho vay nặng lãi, vốn tưởng lần này giống như trước kia, cũng chỉ cảnh cáo miệng mấy câu, ai dè hôm nay lại ngoài dự kiến, cửa lớn vừa mở ra thì có một thùng chất lỏng ào tới. Bố Tôn hét toáng một tiếng, cúi đầu nhìn, thấy ngay sơn đỏ dính toàn thân, rỏ tí tách xuống sàn.

Mấy người Tôn Hồi lập tức đứng cả dậy chạy về phía bố Tôn. Người bên ngoài kia nói: “Ô, sao mà căn thời gian chuẩn thế, bọn này chỉ định giội cửa thôi mà!”

Tiểu Trương cả kinh: “Đây... đây là chuyện gì?”

Bố Tôn và mẹ Tôn còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã đem hết chuyện vay nặng lãi kể rõ ràng rành mạch.

Nghe thấy lãi suất cao, Tiểu Trương ngay lập tức lách đến bên cửa, phủi sạch quan hệ:

“Người anh em, tôi không liên quan gì tới nhà này đâu, cho tôi ra ngoài trước đã!”

Bố Tôn cuống quýt gọi anh ta một tiếng. Bên ngoài ầm ĩ một hồi, mọi người nhường đường rồi nhanh chóng lấp lỗ hổng, đẩy bố Tôn mẹ Tôn ra, xông ngay vào trong nhà, chẳng mảy may có kiên nhẫn tiếp tục nghe hai ông bà kiếm cớ trì hoãn việc trả lãi.

Đang lúc loạn thành một đám, thình lình truyền tới một giọng nói mạnh mẽ trầm khàn: “Ầm ĩ cái gì!” Mọi người im bặt.

Tám, chín người dần dần tách ra hai bên, một gã đàn ông đang dựa vào tay vịn cầu thang, ngón tay kẹp thuốc lá, cúi đầu hít một hơi rồi nhả khói, đầu lọc thuốc chậm rãi rơi xuống đất, bị giẫm nát dưới chân.

Anh hơi nâng tay, một người từ dưới cầu thang chạy lên túm Tiểu Trương vừa bỏ chạy ban nãy, gọi to: “Anh Châu!”

Hà Châu gật đầu. Dưới ánh mắt kinh hãi của bố mẹ Tôn và cái nhìn trân trối của Tôn Hồi, Hà Châu từ từ bước vào nhà.

Tiểu Trương bị đẩy, lảo đảo vài cái, gấp gáp lên tiếng: “Đại ca, tôi thật sự không có quan hệ với nhà này mà! Thật đấy!”

Hà Châu liếc anh ta, cười khẩy: “Anh bảo không có quan hệ thì không có quan hệ hử?”

Anh hếch cằm, ý bảo nhìn lên bàn ăn: “Cũng ăn cơm tối cả rồi còn không có quan hệ?”

Bàn ăn vừa bày xong món, bốn bộ bát đũa, nhưng vẫn chưa kịp ngồi vào bàn đâu. Tiểu Trương hối hận giải thích, cuối cùng mới dè dặt: “Tôi thật sự chỉ là hàng xóm gần đây, nhà này bảo muốn gả con gái nên tôi mới đến xem thử!”

Nghe xong, bấy giờ Hà Châu mới đưa mắt về phía Tôn Hồi, im lặng nhìn một lúc lâu, cũng không biết là ý gì.

Hai vợ chồng họ Tôn sợ hãi đứng một bên, thoạt tiên còn ầm ĩ muốn báo cảnh sát, về sau cửa lớn bị mấy người kia đóng vào. Trong phòng khách nhỏ hẹp chật ních đám tay chân hung thần ác sát này, hai ông bà cũng không dám lên tiếng nữa, luống cuống chẳng biết làm thế nào cho phải.

Bấy giờ thấy thủ lĩnh “anh Châu” lẳng lặng nhìn Tôn Hồi chằm chằm, hai ông bà nhất thời không rõ ý tứ của anh. Hồi lâu sau mới nghe đối phương chậm rãi mở miệng: “Trả tiền lãi! Hôm nay không trả thì chúng tôi không đi!”

Dứt lời, Hà Châu tỉnh bơ dựa vào sô pha, duỗi tay duỗi chân, quét mắt qua đám đông, cuối cùng trở lại trên người Tôn Hồi đang đứng một bên.

Thời gian tiếp theo, bố Tôn và mẹ Tôn không ngừng thấp giọng cầu xin, còn nói nhà mình đã bán nhà nghỉ, thề thốt rất nhanh là có thể trả tiền. Nhưng Hà Châu từ đầu chí cuối không nói đi nói lại một câu, cứ châm thuốc lá rồi nheo mắt hút.

Hút một mạch xong hai điếu thuốc, trong làn khói lượn lờ đột nhiên nghe thấy mấy tiếng ho khan vừa đủ nghe giữa những lời giải thích ồn ào. Hà Châu vội vàng dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, gác hai cánh tay lên lưng ghế, lại dán mắt nhìn Tôn Hồi rất lâu. Bấy giờ mới thủng thẳng hỏi: “Hai người muốn gả con gái?”

Bố mẹ Tôn thoáng ngẩn ra.

Toàn bộ người trong phòng đều đang đứng, chỉ thấy Hà Châu từ từ đứng dậy, chậm rãi đi về phía Tôn Hồi, vóc người cao lớn giống như có thể đụng vỡ gian nhà thấp bé cũ kỹ này.

Thoáng chốc, Hà Châu tóm lấy cằm Tôn Hồi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bên môi cô, ánh mắt gắt gao nhìn đôi mắt đang mở to không tiếng động lên án “Anh đang đùa cái gì vậy?” Anh nở nụ cười, khẽ bảo: “Tôi muốn!”

Bố mẹ Tôn nhìn nhau, không dám tin những lời mà mình nghe thấy.

Song, đây không phải ảo giác, lão đại cho vay nặng lãi chưa từng gặp mặt nhìn trúng con gái nhà họ. Hai ông bà họ Tôn mờ mịt nghe Hà Châu đứng đó nói: “Tôi đang thiếu bà xã, chỉ cần cô ấy. Gả cho ông chủ siêu thị như vậy không bằng gả cho tôi đi! Hai vị thấy thế nào?”

Lời từ chối gần như sắp buột khỏi miệng mẹ Tôn, bị bố Tôn túm lấy tay mới nhịn lại.

Một đám người ngồi trên sô pha. Bố Tôn xoa xoa đầu gối hỏi tình hình cụ thể. Tiểu Trương vướng víu đã bị lôi ra ngoài, bố Tôn cũng không ngại ngoạm miếng to, đầu tiên ông khen Tôn Hồi một lượt, còn bảo “thành ý” của Tiểu Trương “lớn” khiến ông khó mà chối khéo. Cuối cùng nhắc tới vấn đề vay nặng lãi.

Hà Châu nắm tay Tôn Hồi, đáp: “Chuyện này dễ thôi. Tiền hai người nợ, một nửa làm sính lễ. Dù sao tôi cũng phải nói lại với các anh em, đúng không nào!”

Một nửa tiền vay nặng lãi, vượt xa phần sính lễ kia của Tiểu Trương. Bố Tôn hơi kích động, nhưng ngoài mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Tiểu Hà phải không? Không phải

chúng tôi bán con gái. Xưa nay cậu và gia đình chúng tôi không quen biết, cũng chưa từng gặp Hồi Hồi nhà chúng tôi. Cứ thế bảo muốn nó, không danh chính ngôn thuận, kể ra cũng chẳng dễ nghe, nhỉ!”

Hà Châu nhướn mày: “Tôi đề cập tới mua bán khi nào?” Anh liếc mắt nhìn Tôn Hồi vẫn cúi đầu lặng im, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô rồi mới nói với bố Tôn: “Tiền tôi cho là tiền sính lễ, cũng sẽ cưới hỏi đàng hoàng!”

Bố Tôn ở đó nói tiếp, ý trong ý ngoài đều là cò kè mặc cả, ám chỉ Hà Châu đem toàn bộ món nợ vay nặng lãi làm sính lễ. Cơ mà, ông nói mười câu cũng chỉ có thể nhận được một câu trả lời của anh. Sau cùng bố Tôn nói đến khô cả cổ, sắc mặt Hà Châu cũng càng lúc càng tối đi. Trong phòng khách, mấy anh chàng cao lớn đồng loạt đứng lên, bố Tôn sợ quá mau chóng ngậm miệng.

Hà Châu cười lạnh, con ngươi thâm trầm nhìn hai ông bà họ Tôn hồi lâu, cho đến khi thái dương họ đổ mồ hồi, đứng ngồi không yên, anh mới ôm lấy Tôn Hồi, nhìn cô và cất lời: “Cũng được! Toàn bộ thì toàn bộ! Có điều.... “ Anh lạnh giọng: “Con người tôi

đây, phiền nhất chính là thân thích. Tôi chỉ một mình, nay sống mai chết, sống trên lưỡi dao, không thể tồn tại loại chuyện tết nhất đến nhà thăm hỏi này nọ. Hôm nay tôi dẫn cô ấy đi thì hôm nay tiền nong xóa sạch. Về sau ít để tôi thấy các người thôi!”

Mẹ Tôn kinh ngạc: “Gì mà hôm nay dẫn cô ấy đi?” Dứt lời bà định đứng dậy.

Bố Tôn kéo ngay bà lại, cười bảo: “Thế này không hay lắm...” Phải cái, nói thì nói vậy nhưng ông cũng không phản đối, qua quýt mấy câu rồi cho qua. Rốt cuộc một đám người ào ào ra khỏi nhà.

Mẹ Tôn hổn hển: “Ông còn muốn bán con gái thật hả? Đây là xã hội đen đấy, ông không cần mạng nữa sao!”

“Bà mới không cần mạng!” Bố Tôn cáu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.