Biến cố bất ngờ.
Hôm nay, Mai Đình Sơn ra viện. Trong công ty rất hỗn loạn. Lão ta vốn dĩ tính trở lại bàn bạc kỹ hơn, và hỏi người trước mắt tới đón lão ta xuất viện là Tôn Địch rằng: “Phía hải quan, em thu xếp thế nào rồi?”
Tôn Địch hơi lơ đễnh. Mai Đình Sơn thậm chí hỏi hai lượt cô ấy mới sực tỉnh: “À, lo lót một lần nữa, áng chừng tuần sau thì có thể khôi phục việc vận chuyển.”
Mai Đình Sơn “Ờ” một tiếng, nắm lấy tay Tôn Địch, phát hiện tay cô ấy thoáng run rẩy. Lão ta hỏi: “Lạnh à? Lão Trương, mở điều hòa đi!”
Tôn Địch vội nói không cần. Điều hòa cục nóng vừa mở thì di động của Mai Đình Sơn đổ chuông. Lão bắt máy với vẻ thiếu kiên nhẫn, mới nghe được vài câu, mặt đã đột ngột biến sắc.
Trong tập đoàn Hải Sơn, Mai Nhược Vân vừa cãi nhau một trận với Lê Thu Sinh. Đầu dây bên kia điện thoại, Lê Thu Sinh khuyên Mai Nhược Vân bỏ công việc ở Hải Sơn đến Nam Giang. Mai Nhược Vân mắng ông ta vô dụng, nếu không bà ta chẳng cần phải liều mạng thế này. Vừa ầm ĩ xong thì có cuộc gọi nội bộ, báo rằng cán bộ hải quan viếng thăm. Mai Nhược Vân vốn tưởng là chuyện bình thường, ai dè đi ra nhìn một cái mới phát hiện lần viếng thăm này của hải quan có quy mô không nhỏ. Lãnh đạo cấp cao đã bị khống chế, Mai Nhược Vân lập tức về phòng làm việc hủy bỏ những văn kiện quan trọng. Trong thùng rác, ngọn lửa còn đang cháy thì hải quan đã ập vào.
Không riêng gì tập đoàn được hải quan “ghé thăm”, còn có kho bãi và những quan chức chính phủ có quan hệ với Hải Sơn đều đồng loạt gặp bên hải quan. Mai Đình Sơn gọi mấy cuộc điện thoại. Sau khi biết tình hình cụ thể, lão ta không quay lại tập đoàn mà dứt khoát lệnh cho tài xế chạy về nhà. Xe đi được nửa đường, lão ta bỗng hỏi Tôn Địch: “Em có hộ chiếu chưa?”
Tôn Địch mang máng cảm nhận được đã xảy ra chuyện lớn. Song Mai Đình Sơn nói quá mơ hồ, Tôn Địch nghe không rõ, gật gật đầu. Mai Đình Sơn lại nói: “Quay đầu,
đến CLB golf đi!”
Dứt lời, lão ta tiếp tục bấm số di động của Mai Cẩn An, nhưng vẫn là thông báo tắt máy. Sắc mặt Mai Đình Sơn mỗi lúc một sa sầm, còn Tôn Địch càng thêm bất an.
Đến CLB Golf, Tôn Địch mới biết đã xảy ra chuyện lớn gì.
Mai Đình Sơn sớm đã có phòng bị, lão ta luôn cất giữ những đồ vật quan trọng trong CLB golf, chẳng hạn như tiền bạc, hộ chiếu. Lão bảo với Tôn Địch rằng: “Tiền của anh đều gửi ở ngân hàng nước ngoài. Bây giờ đến nhà em luôn. Em mang theo hộ chiếu và hành lý đi!”
Tôn Địch khiếp sợ không thôi. Mai Đình Sơn muốn dẫn cô ấy bỏ trốn.
Khi đó, Mai Cẩn An đã tới thành phố Nam Giang, ra khỏi sân bay, cô ta mở di động lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ.
Thuộc hạ nói: “Chu Phong đang ở chỗ kho hàng Cửu Giang bên này!”
Mai Cẩn An ngẩn người, không nghĩ rằng hắn vậy mà chạy tới nơi ấy.
Mấy ngày hôm nay, Mai Cẩn An vận dụng hết thảy sức người sức của, đào ba thước đất cũng phải moi Chu Phong ra, động tĩnh không hề nhỏ, rất nhiều người biết được tin tức. Cô ta cũng mặc kệ những cái khác, dùng danh nghĩa lấy lại tài liệu. Có được sự im lặng cho phép của Mai Đình Sơn, tối qua cô ta vừa nhận được manh mối, hôm nay liền lên máy bay đến Nam Giang.
Mai Cẩn An dẫn theo mười mấy tên thuộc hạ chạy tới kho hàng Cửu Giang. Nơi đây dường như lại trở về dáng vẻ ban đầu, tấm biển xiêu vẹo, nền bãi nhếch nhác, tất cả cửa đều đóng chặt, không nhìn thấy một vỏ đạn nào.
Chu Phong đã bị khống chế. Trên người, trên mặt hắn dính đầy bùn đất, đang thở hồng hộc nằm bò ra sàn. Hắn nhìn Mai Cẩn An với ánh mắt hung dữ rồi bảo: “Cô đã quên trên tay tôi có bản ghi âm!”
Mai Cẩn An bị hắn chọc cười: “Ô? Anh chết rồi còn có bản ghi âm gì chứ!”
“Nếu tôi chết, sẽ có người tự động gửi bản ghi âm tới cục công an đấy!”
“Vậy thì thử xem!” Mai Cẩn An đột nhiên bắt chước Mai Đình Sơn. Mai Đình Sơn bảo Ngô Văn Đạt nổ súng thử xem, cô ta bảo Chu Phong đi chết đi!
Mai Cẩn An đột nhiên hỏi hắn: “Năm đó rốt cuộc cái chết của Hà Huy là sao?”
Chu Phong bị giẫm lên cổ, không thể động đậy. Hắn giãy giụa hai cái. Nghe xong lời ấy, hắn sững sờ, không ngờ cái tên Hà Huy này được thốt ra từ miệng Mai Cẩn An.
Thấy vẻ mặt của Mai Cẩn An, Chu Phong có phần không dám tin. Cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, vẫn nhìn hắn và hỏi lại: “Năm đó rốt cuộc cái chết của Hà Huy là thế nào?”
Chu Phong yên lặng một chốc, nuốt nước bọt rồi trả lời: “Bố cô đã bảo tôi...”
Hắn chỉ nói năm chữ, Mai Cẩn An chợt hét lên: “Câm miệng!” Cô ta đứng dậy, đạp mạnh cho Chu Phong một cú, “Có biết giết người phải đền mạng không hả? Anh mới là hung thủ thật sự, anh nên chết đi!”
Chu Phong hơi hoảng, hắn ra sức vùng vẫy. Hai cái chân vẫn giẫm lên cổ và mặt hắn. Hắn cười: “Cuối cùng tôi đã hiểu, hóa ra chuyện là như vậy. Mai Cẩn An, cô biết bố cô hại chết Hà Huy đúng không? Là ông ta bảo tôi.... Á...”
Thêm một cú đá tàn nhẫn lên người, Chu Phong vẫn tiếp tục: “Ông ta bảo tôi thời điểm thích hợp thì “xử lý” Hà Huy. Tôi còn nghĩ tại sao ông ta độc ác thế!” Trên đầu, trên người liên tục bị ăn đòn, tiếng hét của Mai Cẩn An thậm chí đã làm lu mờ cả giọng nói của hắn.
Chu Phong vừa rên vừa nói tiếp: “Xem ra hẳn là vì con gái bảo bối của ông ta rồi. Sao? Cô không muốn thừa nhận à?”
Mai Cẩn An thét chói tai: “Anh im miệng cho tôi! Im đi!” Giày cao gót đã đạp Chu Phong chảy máu. Mai Cẩn An không muốn nghe hắn nói nữa. Hung thủ không phải Trung Quảng, như vậy hẳn là Chu Phong. Chu Phong mới là hung thủ thật sự tự tay hại chết Hà Huy. Mai Cẩn An mất kiểm soát, đang hung hăng đá hắn thì bỗng nhiên truyền tới những tiếng quát sau lưng, bốn phía xung quanh vây tới: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”
***
Hôm nay Hà Châu không đến công ty, anh cứ ở lì trong nhà.
Sáu giờ sáng, anh thức dậy, mở rèm cửa sổ phòng ngủ phụ và ban công, bỏ gạo vào trong nồi cơm điện nấu cháo, cho thêm vài thứ phối hợp rồi lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra. Làm xong hết thảy, anh lại ôm một đống quần áo đi giặt.
Hai năm nay anh rất ít dính nước, chỉ khi thân thể Tôn Hồi không khỏe, anh mới thay cô nấu vài bữa cơm với mùi vị chẳng ra làm sao, nói gì đến giặt quần áo.
Những ngày này, anh đã học được cách sử dụng máy giặt hoàn toàn tự động, cũng biết đồ lót tốt nhất nên giặt bằng tay.
Đồ lót của Tôn Hồi có màu sắc nhã nhặn, cúp ngực dường như đã thăng cấp. Hà Châu trêu cô bảo rằng đây toàn là công lao của anh. Tôn Hồi đỏ mặt phản bác: “Đây là em phát triển tốt, liên quan gì đến anh? Đổi một người đàn ông khác em vẫn có thể phát triển như vậy.”
Nghe xong, Hà Châu nổi giận. Hôm đó anh hung dữ “xử lý” cô một phen.
Hà Châu mỉm cười, nhẹ nhàng vò đồ lót của Tôn Hồi, hai mắt cay cay. Anh đưa đồ lót đã giặt sạch lên trước mũi ngửi, thơm ngào ngạt giống mùi hương của Tôn Hồi.
Hà Châu cảm thấy loại hành vi này hơi biến thái, nhưng anh không thể khống chế bản thân. Anh muốn nuốt mùi vị này vào trong bụng, vĩnh viễn vĩnh viễn đều có thể hưởng thụ. Anh có hơi oán hận Tôn Hồi. Tại sao hai năm trước cô phải xuất hiện trước mặt anh. Không có cô, anh có thể vẫn làm quản lý của quán net, cũng có thể lựa chọn đi theo Lê Thu Sinh như cũ, đặt chân vào thành phố Hải Châu. Anh có thể không hề đắn đo mà dùng mọi cách trả thù cho Hà Huy, cũng khiến những kẻ đó trả lại cho anh quãng thời gian ba năm đã mất đi, đền bù cho anh tương lai tươi sáng.
Song, anh lại gặp được Tôn Hồi. Anh ỷ vào nhiệt độ của cô, hấp thụ hô hấp tinh khiết của cô. Anh không dám đem âm u của mình bày ra trước mặt cô. Tôn Hồi sáng chói thế kia, cô chỉ có thể nhìn thấy thế giới tốt đẹp nhất, mà Hà Châu không phải một người tốt.
Kể từ ngày Hà Châu đi theo Lê Thu Sinh trở đi thì đã lựa chọn con đường phạm tội, từ cái ngày đặt chân vào thành phố Hải Châu trở đi thì đã lựa chọn báo thù, từ cái ngày
bày mưu tính kế cho Mai Đình Sơn thì đã lựa chọn tương lai không thể thấy Mặt Trời.
Vì sự ích kỷ của bản thân mà anh nhốt Tôn Hồi trong căn hộ nhỏ ấy, khiến cô không gặp được mọi người. Nhưng cả ngày cô đều vui vẻ, vì chút tiền nhỏ kiếm được bằng công việc làm thêm mà phấn khởi không thôi.
Bên ngoài anh và Mai Cẩn An đóng giả cặp đôi yêu đương ân ái, đăng lên báo, lên TV. Anh khiến Tôn Hồi nhận lấy sự nhục nhã mà Mai Cẩn An mang tới, cũng để cô trông thấy trên báo trên TV: một người khác ở bên cạnh anh
Ngay từ đầu anh đã che giấu sự tồn tại của Tôn Hồi và Chu Phong. Thậm chí anh dùng thủ đoạn đẩy Tôn Hồi vào vực sâu vạn trượng, làm cho bố mẹ cô cũng không thể tiếp nhận cô nữa. Từ đó trở đi, Tôn Hồi chỉ có thể cùng anh nương tựa vào nhau.
Hiện tại anh muốn khiến Tôn Hồi gánh vác sự khiển trách của lương tâm, mặc bạn thân chết oan uổng, chân tướng không chịu nổi cũng là do miệng người khác cho cô biết.
Hà Châu khóc, anh dựa vào ban công, vịn vào lan can mà nén tiếng khóc. Rốt cuộc phơi xong toàn bộ quần áo, anh khẽ khàng đi tới trước của phòng ngủ, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, từng bước từng bước đi về phía chiếc giường lớn kia.
Tôn Hồi đã gầy thành thế này rồi, khuôn mặt trứng ngỗng chỉ còn lại bằng bàn tay, chẳng nhéo nổi chút thịt. Suốt ngày cô ngây ngốc trong nhà, bọng mắt sâu thế kia, ngay cả khi ngủ cũng chau mày.
Hà Châu vừa hôn cô vừa nghẹn ngào. Anh muốn nói tiếng xin lỗi với Tôn Hồi. Anh nên sớm cho cô một sự bình an, hết thảy đều là lỗi của anh. Anh khiến một cô gái tốt như vậy gặp phải tất cả sự tra tấn, bị bắt cóc, bị lừa gạt. Sau đấy, cô có mỉm cười, nhưng giờ đây cô cũng không còn nở nụ cười nữa rồi.
Hà Châu muốn giành nụ cười ấy về, trả cho cô, cho cô một sự bình an thực sự.
Khi Tôn Hồi tỉnh giấc, đầu óc vẫn mê man, cô nằm không một lúc mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách, thấy trên bàn cơm đặt cháo trắng và mấy món nhẹ, bên cạnh có một tờ giấy A4. Trên giấy viết đầy chữ.
Hà Châu dặn cô ăn hết bữa sáng, cứ bỏ bát đĩa đấy đừng rửa. Anh đã mời người giúp
việc theo giờ. Bữa trưa và bữa tối đã chuẩn bị xong, hâm nóng lên là có thể ăn. Quần áo phơi ngoài ban công, ba giờ chiều thì có thể thu vào, phí điện nước trong nhà đã thanh toán đủ, còn có một tấm thẻ ngân hàng bỏ trong ngăn kéo phòng ngủ phụ.
Hà Châu bảo cô ngoan ngoãn, ốm thì nhớ uống thuốc, đi khám bác sĩ. Qua mấy ngày nữa thì trở về trường đi học, tiếp tục xin nghỉ là sẽ vi phạm nội định đấy.
Hà Châu nói cô gầy quá rồi. Anh hỏi cô còn nhớ lần đầu họ gặp mặt không? Tôn Hồi kéo áo khoác muốn lấy di dộng, kết quả bụng dưới lồi ra, cô liền rụt về.
Hà Châu bảo cô tranh thủ thời gian ôn tập, anh chưa học hành xong. Tôn Hồi nhất định phải học hết, sau khi học tới thạc sĩ, tiến sĩ cô có thể ở lại trường luôn, không phải ra ngoài xã hội.
Cuối cùng Hà Châu nói anh phải đi công tác một đợt, bảo Tôn Hồi sống tốt, ngàn vạn lần phải sống tốt.
Buổi trưa, người giúp việc theo giờ đến cửa. Sau khi chuông reo, Tôn Hồi mở cửa cho dì ấy.
Cô ngồi lại bàn ăn, bát cháo và mấy món nhẹ trước mặt đều chưa hề động đũa. Cô hỏi dì giúp việc: “Dì ơi, anh ấy bảo dì làm ở đây bao lâu ạ?”
Dì giúp việc cười đáp: “Ký hợp đồng ba năm. Nói là làm tốt thì cứ thế làm tiếp!” Dứt lời, chợt dì ấy cả kinh kêu lên:“Ôi chao, cô ơi! Sao cô khóc rồi!”
Tôn Hồi lắc đầu, cô cũng không biết, sao bỗng dưng cô khóc nhỉ?
Hà Châu thu xếp ổn thỏa mọi chuyện của công ty, khóa cửa phòng ngồi lặng lẽ một chốc. Sau một hồi, anh mới nhận được điện thoại của Tằng Lâm Tây, bảo anh có thể tới.
Hà Châu nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đến dẫn tôi đi đi!”
Tằng Lâm Tây sững sờ, tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo. Hơn nửa tiếng sau, vài nhân viên cảnh sát tới công ty của Hà Châu dẫn anh đi. Trong công ty không ngớt tiếng ồn ào, vẫn là một tiếng của Lý Vĩ Bằng ra lệnh, quát ngừng tất cả sự bàn tán.
Lúc Tôn Hồi chạy tới công ty, mọi người vừa mới ai ngồi chỗ nấy. Lễ tân giật mình nhìn cô gái trước mặt vẫn đang mặc đồ ngủ, chỉ choàng một cái áo khoác, vẻ mặt lo lắng, vừa vào cửa liền hỏi: “Hà Châu đâu?”
Một câu không đầu không đuôi, lễ tân lập tức cảnh giác. May sao Lý Vĩ Bằng kịp thời xuất hiện nhìn Tôn Hồi với ánh mắt ngạc nhiên, gã im lặng một lát mới mở miệng đáp: “Anh châu bị cảnh sát đưa đi rồi!”
Mọi người trong công ty nghe thấy lời này, không có bất cứ biểu hiện hoảng hốt nào. Dưới chân Tôn Hồi hơi lảo đảo, loạng choạng vịn vào quầy lễ tân, lẩm bẩm: “Không thể nào, anh nói dối!”
Họ đều đang nói dối. Hà Châu tài giỏi như vậy, một người không gì là không làm được sao có thể bị cảnh sát dẫn đi. Tôn Hồi hét to: “Anh nói dối!”
Cùng lúc, cảnh sát cũng xuất hiện trong bệnh viện.
Bệnh viêm phổi của lão Đàm ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày trước luôn sốt cao không hạ. Thời điểm lơ mơ vẫn nghĩ đến chuyện của công ty, kéo tay Đàm Đông Niên, bảo anh ta nhất định không thể bỏ mặc tập đoàn Trung Quảng.
Lão Đàm xưa nay chưa từng bàn giao bất kỳ việc gì, thân phận của ông ta luôn được giữ bí mật, chỉ có mấy lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Trung Quảng biết ông chủ sau màn là ai. Bấy giờ rất nhiều chuyện đều bó tay. Đàm Đông Niên liên lạc với mấy vị lãnh đạo cấp cao kia, quá nhiều việc lại căn bản không thể tham gia. Trước mặt cha, anh ta bèn giả vờ, hàng ngày ra vẻ bận rộn, căn chuẩn thời gian mới tới bệnh viện.
Anh ta đã rất ít khi ở cùng với cha mình. Trước đây Tôn Địch còn ở trong nhà, mỗi cuối tuần hai người họ liền tới nhà cha mẹ một chuyến. Về sau, Tôn Địch đi rồi, Đàm Đông Niên bận công việc trốn tránh xem mắt, cũng không muốn thấy cha mình. Cho nên số lần về nhà cha mẹ càng ít đi. Hai năm nay, anh ta hình như chưa từng nhìn kỹ cha mình. Hóa ra nếp nhăn trên mặt cha nhiều thế kia, mái tóc cũng đã bạc. Ông rõ ràng mới hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc cũng là đồ tốt nhất, không nên già nua vậy chứ.
Đàm Đông Niên ngồi bên giường bệnh bóc vỏ cam, ngẩn người suy nghĩ. Bên ngoài chợt truyền tới một loạt tiếng bước chân. Mẹ Đàm vừa xách bình giữ nhiệt đi vào kinh hãi buông tay, bình giữ nhiệt rơi xuống đất đánh “xoảng” một tiếng.
Ba giờ chiều, Mai Đình Sơn đã liên lạc được với trợ thủ, mang theo Tôn Địch đến sân bay.
Điện thoại của Mai Cẩn An vẫn không gọi được. Mai Đình Sơn hết kiên nhẫn, lo lắng đi qua đi lại. Mắt thấy thời trôi qua từng giây từng phút, Mai Đình Sơn chịu đựng sự giày vò, tay cầm di động càng lúc càng chặt. Ngay cả Tôn Địch muốn đi vệ sinh lão ta cũng mặc kệ.
Tôn Địch không đi vệ sinh. Cô ấy chầm chậm ra khỏi tầm mắt của Mai Đình Sơn, ngoảnh đầu lại nhìn một cái, không trông thấy lão ta, rốt cuộc co cẳng chạy một mạch đến cửa lớn sân bay.
Suốt quãng đường này, cô ấy đã nghĩ rất nhiều chuyện, lựa chọn của hơn bốn năm trước, cuộc bỏ trốn thảm hại của hai năm trước, dựa dẫm vào Mai Đình Sơn. Dẫu cô ấy khổ nữa, oán hận nữa cũng sẽ không nói ra hai chữ “hối hận“. Song, một khi trốn ra nước ngoài, trở thành tội phạm bị truy nã, cô ấy chắc chắn hối hận đến suốt đời.
Cô ấy làm giám đốc quản lý quan hệ xã hội bên cạnh Mai Đình Sơn, căn bản chưa hề làm chuyện sai trái, nhiều lắm đút lót nhận hối lộ, biết chuyện mà không báo. Cô ấy là một người trong sạch, sao có thể trở thành tội phạm bỏ trốn. Bởi vậy, việc đầu tiên Tôn Địch làm sau khi lao ra khỏi sân bay chính là gọi 110.
Một ngày cuối tháng Mười, gió thu thổi trụi lá cây, xe cảnh sát rú còi tại phía Nam thành phố, mọi thứ đều khó bề tưởng tượng thế đấy.
Cảnh sát cấp tốc ra quân, trung ương ra từng mệnh lệnh, án buôn lậu này có số tiền lên đến 10 tỷ tệ (~35.000 tỷ VND). Không chỉ vậy, trung ương cực kỳ coi trọng, còn cảnh sát cũng không ngừng nghỉ, lập tức tiến hành hành loạt các cuộc thẩm vấn và điều tra.
Lão Đàm bệnh nặng, chỉ có thể ở trong bệnh viện. Ngoài cửa phòng bệnh có cảnh sát canh giữ 24”24 giờ. Trụ sở tập đoàn Trung Quảng và tập đoàn Hải Sơn đã bị niêm phong đợi điều tra.
Sau khi Đàm Đông Niên ứng phó xong chuyện ở bệnh viện, lại nhận được điện thoại của cảnh sát. Anh ta ngẩn người, gác máy liền gọi hộ lý tới chăm sóc mẹ, sau đó đi đến đứng trước cửa phòng bệnh của cha một lúc lâu rồi mới đến cục công an.
Sau tám tiếng đồng hồ, cuối cùng Mai Cẩn An giao ra USB trong tay. Cô ta yêu cầu gặp Mai Đình Sơn. Cảnh sát không rảnh để ý cô ta, cầm ngay lấy USB chạy tới phòng họp.
Ai biết mở USB ra, mọi người đều bị sốc, Tằng Lâm Tây không dám tin, rút USB ra đối chiếu nhiều lần. Anh ta nói: “Thực sự là hai cái USB.” Mặc dù phần đầu dán ảnh hệt nhau nhưng hình dạng ổ cắm khác nhau. Anh ta suýt nữa tưởng đã gặp ma.
Tằng Lâm Tây lần nữa cắm USB vào, nhưng kết quả vẫn giống trước đấy, nội dung trong USB này không khác gì nội dung trong chiếc USB mà họ đã xem nhiều lần hai ngày trước. Thứ lưu trong hai cái USB y hệt.
Nói cách khác, Hà Châu và Chu Phong giữ hai chiếc USB giống nhau.
Đứng trong phòng giam, Hà Châu cầm hai cái USB lên xem đi xem lại, cau mày hỏi:
“Xác định giống hệt?”
Tằng Lâm Tây đáp: “Đúng thế, giống hoàn toàn!”
Hà Huy vậy mà dùng thủ thuật che mắt như vậy, rốt cuộc chiếc USB thực sự ở đâu? Anh ấy dẫn họ đi càng lúc càng xa. Giờ Hà Châu thân đang ở trong tù, cũng không thể làm gì cả.
Tằng Lâm Tây nói: “Ban đầu, chúng tôi ký thỏa thuận với anh, làm cam kết, anh nhớ chứ? Hiện tại ít đi một phần tài liệu quan trọng thế này, bên phía tập đoàn Trung Quảng, chúng tôi không thể làm bừa. Anh...”
Tằng Lâm Tây không thể nói ra miệng, anh ta vốn cho rằng Hà Châu sẽ có một loạt các phản ứng, đàm phán lại hoặc gì gì khác. Nhưng ai ngờ Hà Châu hỏi: “Tôn Hồi thế nào rồi? Tôi bảo anh cử người bảo vệ!”
Lúc này, Tôn Hồi đang đứng bên ngoài, nửa đêm canh ba, ánh Trăng mờ nhạt, bên ngoài yên ắng, không có lấy một người qua đường.
Cảnh sát không cho Tôn Hồi gặp Hà Châu, cô đã xông vào cửa ba lần, cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài. Cô không biết làm sao sự việc đột nhiên trở thành thế này, rõ ràng cô đang chiến tranh lạnh với Hà Châu, cơ mà cô đỡ hơn rồi, chí ít cô bắt đầu ăn cơm anh nấu, dẫu rằng lén lén lút lút.
Cô cũng sẽ xem xét thuốc cảm của Hà Châu, nhìn anh rốt cuộc có uống thuốc đúng giờ không, bớt cảm chưa, buổi tối vẫn ngủ trong phòng khách hay ngủ trong phòng phụ.
Cô cảm thấy mọi thứ có thể dần dần trở nên tốt hơn, tuy cô vẫn mơ màng chẳng muốn tỉnh dậy, cũng không muốn biết cuối cùng bố mẹ Phù Hiểu Vi ra sao.
Tuy nhiên, bây giờ tất cả đều tuột khỏi quỹ đạo.
Đêm khuya gió to lạnh lẽo, Lỹ Vĩ Bằng nhỏ giọng khuyên Tôn Hồi lên xe. Cô như thể biến thành một hòn đá, ngây ngốc bất động. Sau cùng vẫn là có người cất lời: “Hà Châu tạm thời không có chuyện gì. Chị gái em... cũng bị bắt ở Hải Châu rồi!”
Tôn Hồi bỗng hoàn hồn. Đứng cách đó không xa, Đàm Đông Niên nhíu mày nhìn cô, quan sát cô một lượt rồi thở dài. Anh ta rảo bước đi tới trước mặt Tôn Hồi, cởi áo khoác ngoài xuống và choàng lên người cô, bất lực lên tiếng: “Sao lại mặc đồ ngủ!”
Tôn Hồi cảm thấy mình sắp điên mất thôi. Trong vòng một đêm, thế giới trở nên xa lạ như vậy. Trong lòng thiếu đi một thứ quan trọng nhất, Tôn Hồi hệt một cô hồn dã quỷ, không biết cử động, không biết nói chuyện. Nhìn ra bên ngoài đều là một mảng tối đen.
Đàm Đông Niên nói: “Chị em gả cho anh, anh không biết có phải bởi tình yêu không. Anh biết cô ấy có mục đích. Năm đó đích thực anh từng thích chị em, chẳng qua về sau không ngờ, mục đích của cô ấy lại là vậy. Cô ấy cầm tiền của anh họ em, âm thầm giám sát anh, muốn tra mối quan hệ của anh và tập đoàn Trung Quảng. Chỉ vì trong cái USB kia có nhắc tới một phần sự việc liên quan đến nhà họ Đàm tại Nam Giang. Nhưng chẳng ai nghĩ đến, người đứng đầu thực sự là một ông già qua tuổi sáu mươi.”
Đàm Đông Niên cười khổ: “Năm ấy anh trăm phương nghìn kế ly hôn với chị gái em, thực tình là bởi đã nhìn thấu cô ấy, không thể nhắm mắt làm ngơ cùng cô ấy tiếp tục nữa, đều vì để cô ấy đi càng sớm càng tốt. Đi sớm có thể bình an. Cha anh không cho anh ly hôn với chị gái em, chỉ là muốn ra tay từ trên người cô ấy, đi tìm Chu Phong. Anh không muốn ầm ĩ ra nhiều chuyện bất ngờ hơn nữa. Nay cô ấy bị bắt rồi, đoán chừng không lâu nữa thì có thể thả ra. Quanh đi quẩn lại cô ấy hình như đều chẳng có được gì, anh cũng thế. Cuối cùng, cha anh nằm trên giường bệnh, mang còng tay. Anh cố gắng lâu như vậy, trước sau chẳng thể thay đổi được kết cục này.”
Tôn Hồi hơi cau mày, từ đầu chí cuối vẫn chẳng có phản ứng. Đàm Đông Niên thoáng cúi người nhìn cô và bảo: “Em đứng đây, đứng thành cọc gỗ cũng không thể làm bất cứ điều gì đâu. Hà Châu đã phạm pháp chính là đã phạm pháp. Sự thật rành rành, cho dù là cha anh, anh cũng nói thế. Ông ấy là một người trưởng thành, lợi ích hun mờ mắt, tất cả đều do ông ấy tự làm tự chịu!”
Rốt cuộc Tôn Hồi hét to một tiếng, thình lình đẩy Đàm Đông Niên ra: “Anh cút cho tôi! Anh ấy không phạm pháp! Anh ấy không phạm pháp! Mọi thứ anh ấy làm đều là vì tôi. Anh ấy là vì nuôi tôi, nuôi tôi....”
Hà Châu chẳng qua bởi nuôi cô mà thôi. Trước kia, anh ăn bánh bao dưa muối, ở nhà trọ cấp bốn tồi tàn. Nếu không phải vì Tôn Hồi, anh có thể trôi qua với những ngày tháng lúc trước.
Tôn Hồi chạy như điên. Áo khoác của Đàm Đông Niên bị cô giẫm trên đất. Khoác chiếc áo mỏng, bên tai tiếng gió ù ù, Tôn Hồi không thể nhìn thấy đường đi phía trước, chỉ cắm đầu chạy, dưới chân đạp phải vũng nước, bùn đất và sỏi đá, giẫm qua đường lát gạch và đường bê tông mấp mô. Từng giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt cô, tan vào trong gió theo những bước chạy.
Cuối cùng Tôn Hồi dừng chân trước một tòa nhà khu dân cư cũ kỹ, ngóng nhìn cửa sổ tầng hai tối thui, lại ngẩng đầu nom vầng Trăng trên Trời.
Cô chạy lâu quá nên hoa mắt chóng mặt, chân đứng cũng không vững. Nhìn về phía cửa sổ, cô luôn cảm thấy trong đó có người, tựa như có một cái bóng. Cô chớp chớp mắt bỗng thấy cửa sổ căn hộ sáng đèn. Cô sửng sốt, lao ngày vào tòa nhà, chạy thẳng lên tầng hai, liều mạng gõ cửa. Gõ vài cái thì cửa lớn mở ra. Tôn Hồi ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ trung niên lạ lẫm trước mặt, nhưng đối phương kinh ngạc lên tiếng: “Cô à?”
Bấy giờ Tôn Hồi mới nhớ, dì ấy là người giúp việc theo giờ mà Hà Châu mời đến.
Dì giúp việc kể bà đã ở đây quét dọn hơn nửa năm. Hà Châu bảo bà mỗi tuần dọn dẹp ba lần, chăn nệm bên trong cũng thường xuyên ôm ra ngoài phơi nắng.
Tôn Hồi chậm rãi bước vào nhà. Sô pha trong phòng khách và bàn ăn chẳng hề thay đổi, vẫn bày biện theo trường phái xưa cũ. Trong phòng ngủ, chiếc giường vậy mà
vẫn rải chăn, chính là cái chăn lúc chuyển nhà, Hà Châu chê cũ nên không cho Tôn Hồi mang theo.
Tôn Hồi còn nhớ cô ngồi xổm trước cửa tủ lạnh mà khóc. Hàng ngày Hà Châu để một chiếc bánh nhỏ trong đó, cô vừa ăn vừa gạt nước nước mắt. Hôm đó, cô hét toáng với Hà Châu cô muốn Mặt Trăng, Hà Châu liền “lấy” Mặt Trăng cho cô. Anh cũng không thiệt thòi, ôm cô vào lòng và hôn mãnh liệt.
Tôn Hồi coi Hà Châu thành con sói háo sắc, mỗi ngày đều đề phòng anh, chẹn tủ đầu giường sau cánh cửa phòng ngủ. Hàng ngày khi cô vui vẻ mở cửa phòng ra, Hà Châu đối xử với cô tốt lắm.