Chơi Ngải - Nhân Quả

Chương 10: Chương 10




Thầy Hoang già hơn nhiều so với giấc mơ của tôi. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt thoạt nhìn độc ác như loài ma quỷ của ông ta. “Thầy ơi, có cô này ở Hà Nội muốn gặp thầy!”

Anh chàng người Dao khe khẽ gọi. Thầy Hoang mở mắt, đôi mắt tuy đục nhưng sắc lạnh, hệt như ánh mắt tàn bạo xuất hiện trong giấc mơ kia khiến tôi rùng mình.

Ông ta nhìn tôi chằm chằm, ko nhìn vào mẹ tôi, sau đó ho lụ khụ vài cái, vài phút sau mới nói “Cô ta ở bên cạnh cô phải ko?”

“Tôi mơ thấy bà ấy…hàng đêm!” Tôi đáp, bàn tay siết chặt. Trong giấc mơ của tôi, ông ta đã dùng dao khoét mắt, lấy máu của “bà ta” để luyện bùa. Người đàn ông này ko phải là người, ông ta là quỷ.

Thầy Hoang thở dài “Cô ta, mẹ cô ấy, chết rồi phải ko?”

“Chết rồi, một năm trước!” Tôi lạnh lùng đáp.

“ừ. Đó là điều đương nhiên, ta yếu đi, cô ta dĩ nhiên phải mạnh lên rồi!” Thầy Hoang cười nhạt, trong giọng nói ko có nửa phần áy náy.

Mà thực ra, tôi cũng ko thể yêu cầu ông ta áy náy. Người dám khoét mắt lấy máu người ta luyện bùa ngải, liệu có còn nhân tính hay ko mà đòi hỏi sự áy náy?

“Làm thế nào…để bà ta không đi theo tôi nữa?” Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

“Nếu ta khoẻ còn có thể, giờ ta thế này rồi…” Thầy Hoang nói rất nhỏ “Bà ta đang chờ cô, ta ko giúp gì được đâu!

“Ông…ông…” Tôi tức giận vô cùng “Ko phải là lỗi của ông sao? Nếu ông ko khoét mắt người ta, lấy máu luyện bùa, bây giờ tôi sao phải khổ sở như vậy, tôi làm gì sai? Tôi làm gì sai?”

“Mỗi người đều có số kiếp của mình!” Thầy Hoang kỳ bí nói “Cô tưởng mình vô tội, nhưng thực ra số kiếp này cô phải chịu, ko muốn cũng phải chịu. Kiếp này cô ko có tội, nhưng kiếp trước chắc chắn cô đã làm nhiều điều độc ác nên kiếp này cô mới đầu thai trở thành con gái của một người mẹ độc ác…”

“Ông nói thì hay lắm, như thể ông biết rõ luật nhân quả vậy. Đã biết làm điều ác sẽ phải gánh chịu nghiệp báo của mình, vì sao ông còn làm nhiều điều ác như vậy? Chắc hẳn cả đời ông ko phải chỉ giết người 1 lần đâu nhỉ?” Tôi biết mình ko nên nóng giận, vì tôi đến đây là để ông ta chỉ lối dẫn đường cho tôi thoát khỏi “bà ta”, nhưng nhìn thấy ông ta là tôi ko sao kiềm chế được. Tôi đã mơ như thật, trải qua cảm giác bị người ta khoét mắt lấy máu, nhìn thấy người đàn ông này là tôi chỉ muốn lao tới đập cho ông ta một trận, trả cho ông ta tất cả những gì ông ta đã càng ko thể nhẫn nhịn.

“Hừ!” Thầy Hoang cười nhạt “Đó là chuyện của ta, ko phiền con nhóc vắt mũi chưa sạch như cô dạy dỗ!”

Đúng là đã làm điều sai trái còn huênh hoang. Trong lúc tôi tức giận ko biết nói gì tiếp thì mẹ tôi vừa khóc vừa lết tới bên giường thầy Hoang cầu xin “Xin thầy từ bi hỷ xả, xin thầy rộng lòng thương chỉ dẫn cho mẹ con tôi làm thế nào giải được nghiệp chướng này…ko…hay thầy bảo bà ta ám tôi đây này, tôi là chị gái của Diệu, còn con bé này, xin hãy tha cho nó, xin hãy tha cho nó…”

“Mẹ, đừng như vậy!” Tôi cũng quỳ một gối xuống đất, kéo tay mẹ tôi. Tôi ko muốn bà phải quỳ xuống cầu xin một người như thầy Hoang. Thầy Hoang nhìn mẹ tôi lạnh lùng “Tôi là người ko có tính từ bi hỷ xả bao giờ cả, nếu ko tôi đã chẳng lấy máu người luyện bùa ngải!”

“Nhưng…nhưng nó…nó vô tội, mẹ nó mới là người có tội, vì sao bà ta lại phải ám theo con bé?” Mẹ tôi ko cam lòng.

“Ngải quật ko chỉ một người, mà còn phải quật cả người thân trực hệ!” Thầy Hoang nhìn lên trần nhà “Năm xưa cô ta đến tìm tôi, mới hai mấy tuổi, còn kém cả tuổi cô này…” Giọng ông ta đều đều, chốc chốc lại ho lụ khụ vài cái “Cô ta đặt hàng tôi, muốn tôi giúp cô ta nuôi một cây ngải, lại luyện một con mắt ầm dương nhìn trước được tương lai, giúp cô ta thuận lợi trong công việc. Điều kiện để luyện ngải là phải lấy máu của trinh nữ, cho ngải ăn 49 ngày liên tục. Còn điều kiện để luyện được con mắt âm dương kia, là phải khoét máu từ mắt của cô gái đó, ngâm trong rượu trắng 49 ngày, sau đó dùng rượu đó tẩm vào một chiếc vòng bạc, thường xuyên đeo bên mình, sẽ nhìn thấy được tương lai, nhất là hoạ hay phúc sắp tới. Bà xem, là người lại biết được tương lai, ai mà ko tham lam? Tôi đã nói điều kiện để luyện ngải độc ác đến vậy mà cô ta vẫn kiên quyết đặt hàng, còn đặt một số tiền lớn nói tôi tìm người…”

Tôi và mẹ im lặng, sống lưng nổi gai lạnh. Quả thực chúng tôi chưa từng nghĩ, dì Diệu lại có thể độc ác đến vậy, nhẫn tâm đến vậy. Để đạt được mục đích của mình, dù biết thầy Hoang sẽ giết hại một người vô tội bằng một phương thức độc ác đến thế, dì vẫn kiên quyết đặt hàng ông ta. Nếu nói thầy Hoang độc ác 8 phần thì bà ấy phải độc ác đến 10 phần!

“Một người con gái chết oan khuất như vậy, ko phải là thứ ma nữ bình thường mà ai cũng có thể đối phó đươc đâu!”

Trời đã khuya tôi và mẹ ngồi cạnh bếp lửa trong gian nhà chính của Thầy Hoàng cả hai đều thẫn thờ. Một chuyến đi công cốc. Thầy Hoang nói năm ngoái ông ta bắt đầu ốm, những vong linh bị ông ta kiềm chế đã thoát khỏi pháp lực của ông ta, tuy nhiên vì ông ta chưa chết nên ko thể quay lại quật ông ta mà trực tiếp tìm những người bỏ tiền thuê ông ta nuôi ngải giúp họ mà hại. Nghe nói từ đầu năm đã có 5-7 đám người lên đây tìm ông ta xin giúp. Nhưng đến bây giờ cái mạng mình ông ta còn chẳng lo nổi, có thể giúp được cho ai cơ chứ?

Mẹ tôi rất mệt, bà gục vào người tôi ngủ gật. Đêm nay chúng tôi phải ở lại ngôi nhà tanh mùi máu này, sáng mai mới có thể trở ra để về Hà Nội.

“Cô…uống nước ko?” Anh chàng người Dao mời tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.