Chơi Ngải - Nhân Quả

Chương 1: Chương 1




Ngày dì tôi mất, không có nhiều người đến viếng. Đó là một ngày ảm đạm đến u ám, bầu trời không đổ mưa nhưng những đám mây đen giăng đầy trời như sắp sập xuống, khiến cho lòng người càng nặng trĩu.

Dì tôi không có gia đình, nhưng là vợ lẽ của một đại gia buôn than đá ở Quảng Ninh. Trước đây khi dì tới với ông ta, chị gái (mẹ tôi) ngăn cản rất kịch liệt nhưng vô dụng. Một tháng ông lên chỗ dì 2-3 lần, mặc cho vợ con ở Quảng Ninh hết sức bất mãn, ông cứ quấn vào dì tôi một cách khó hiểu (dì tôi vốn không đẹp), như người ta hay nói lén sau lưng gia đình chúng tôi là dì bỏ bùa ông Quảng “than” nên mới khiến ông ta chết mê chết mệt dì gần 20 năm trời như vậy. Ây vậy mà họ sống với nhau gần 20 năm nhưng ko có con cái, càng làm người ta khó hiểu vì sao một người phụ nữ ko đẹp như dì lại có thể giữ chân một đại gia giàu có như ông Quảng. Dĩ nhiên, chuyện bỏ bùa gia đình chúng tôi chỉ coi như một câu nói ác ý, bỏ qua không mấy bận tâm.

“Con đĩ Diệu, cuối cùng tao cũng chờ đến ngày này…cuối cùng mày cũng chết…hahaha!”

Một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo bà ba, áo tím quần đen, mái tóc rất dài lao vào sảnh tang lễ. Khuôn mặt bà ta trắng đến doạ người, nổi bật khuôn mặt sắc nét từng đẹp đến nao lòng người rất nhiều năm trước. Tôi từng nhìn ảnh nên không khó nhận ra, đó là bà cả Vân, vợ chính thức của đại gia Quảng “than” ở QN. Một tiếng chớp đùng đoàng nổ lớn, sảnh tang lễ chợt mất điện, người ta láo nháo vì bà cả Vân một phần, lại xôn xao vì sợ. Ai cũng ko dám đứng gần áo quan lập loè ánh nến trong một buổi chiều tà mùa đông tối om sầu não như vậy, vội lánh ra ngoài cửa.

Mẹ tôi thổn thức bước tới trước mặt bà cả Vân to nhỏ một lúc, cuối cùng bà ta cũng cười lớn, tiếng cười thê thảm và rợn người đến mức lông mao sau gáy tôi dựng hết lên, hai cánh tay như nổi gai. Bà Vân lạnh lùng nói với mẹ tôi, mà tôi đứng gần đấy cũng nghe rõ mồn một “Cô ta mang tội nghiệt lớn lắm, các người khôn hồn thì bán ngôi nhà cô ta đang ở đi, vứt hết đồ đạc của cô ta đi, kể cả vàng bạc, không được giữ một thứ, may ra…” ánh mắt sắc sảo của bà ta lướt qua tôi khiến tim tôi đập trễ một nhịp.

Quái, sao bà ta lại nhìn tôi? Nói rồi bà ta uyển chuyển rời đi, tôi lại nghĩ mông lung, người đẹp như vậy ông Quảng ko thiết, còn sinh cho ông ta hai gái một trai. Một người ko đẹp lại ko sinh được con như dì tôi, cớ sao ông ta lại mê mẩn bao nhiêu năm trời như vậy? Hay chính là thứ tình yêu người ta hay nói đến…

Theo di nguyện của dì tôi, gia đình tôi đưa dì xuống đài hoá thân Hoàn Vũ hoả táng rồi mang tro cốt lên nghĩa trang Yên Kỳ hạ táng. Ngay sau khi đưa thi hài vào bên trong để hoả táng thì trời đổ mưa tầm tã, mẹ tôi gần như gục ngã được tôi dìu lên ô tô về nhà.

Đêm ấy, tôi hơi khó ngủ. Nhắm mắt lại là nhớ đến cái cảnh bà cả Vân xuất hiện với tiếng cười thê lương, khuôn mặt trắng và bóng áo tím trong khung cảnh mất điện của sảnh tang lễ, rùng mình. Tôi sờ tay lên mặt viên đá lục bảo đỏ chót trên cổ, phân vân suy nghĩ không biết có nên tháo chiếc vòng cổ này ra hoặc cất đi không? Đây là món quà dì tôi tặng tôi trước khi dì qua đời 3 ngày, là chiếc vòng dì tôi luôn trân quý, mà từ bé ngay khi nhìn thấy tôi đã rất yêu thích. Trong đám họ hàng con cháu thì dì thương tôi nhất, tôi cũng hay được mẹ đưa sang chơi với dì, tôi coi dì như người mẹ thứ 2 của mình, dù rằng cũng ko thích cái kiểu làm lẽ của dì, nhưng dẫu sao đó cũng là chuyện người lớn, tôi ko xen vào nổi. Khi dì nằm viện cũng thường hay gọi tôi đến, trước khi mất cũng tặng tôi chiếc vòng này, còn dặn tuyệt đối không được đem bán hay cho ai, chỉ có tôi được đeo mà thôi. Tôi vốn rất thích, nghe nói ngọc lục bảo đỏ rất có giá trị, đây là một món quà ông Quảng tặng dì rất nhiều năm trước, mà dì tôi luôn mang theo người. Nhưng nghĩ đến lời bà cả Vân nói, không được giữ lại đồ đạc của dì, cả nhà cũng phải bán, tôi lại mông lung ko biết ý của bà ấy là gì, liệu tôi có nên giữ lại chiếc vòng này hay ko?

2 tuần sau khi dì tôi mất, luật sư của dì đột ngột đến công bố di chúc, dì để lại toàn bộ tài sản và ngôi nhà ở Láng Hạ của dì cho tôi, đứa con của chị gái mà ko phải chị gái mình hay bất kỳ đứa cháu họ nào khác. Mẹ tôi bình tĩnh như thể đã biết trước sự việc, còn đám họ hàng đồng trang lứa thì nguýt dài ghen ghét. Dì tôi cũng là người có của, bình thường đám cháu trong họ vẫn đến nịnh nọt với xin tiền dì, dì tôi cũng hào phóng vung tay cho bọn họ. Ây thế mà cuối cùng dì lại ko chia phần tài sản cho tất cả các cháu, lại cho một mình tôi.

Sau khi làm thủ tục sang tên, tôi cho người thuê lại căn nhà ấy vì dẫu sao tôi cũng chưa lập gia đình, không muôn ở một mình xa bố mẹ.

Nhưng kỳ lạ thay cứ thuê được tầm 2-3 tháng là những người đến thuê nhà lại vội vã rời đi, chấp nhận mất tiền đặt cọc. Người cuối cùng rời đi còn úp mở nói với tôi rằng cái gì “Ko hợp phong thuỷ, thường mơ thấy ác mộng, công việc ko thuận lợi…” tôi ko phải người mê tín nên cũng mặc kệ, cho thuê thì kiếm thêm chút đỉnh, ko có người này thuê thì có người khác.

9 tháng sau khi dì tôi mất, anh trai tôi lấy vợ. Mẹ tôi khuyên tôi nên sang căn nhà kia ở riêng vì nhà tôi ở trên phố cổ cũng rất nhỏ, bây giờ có thêm người thì sinh hoạt ko đc tiện. Tôi thấy cũng có lý, liền dọn dẹp đồ đạc chuyển sang căn nhà của dì ở Láng Hạ, ở một mình. Đây cũng là lần đầu tiên tôi sống tự lập một mình.

Nhà của dì tôi khá rộng, 2 tầng, xây theo kiểu Pháp, nằm trong khu dân cư yên tĩnh, thoáng mát. Ko phải tôi mê tín nhưng ngày tôi bước chân vào căn nhà ấy, tôi chợt cảm thấy một ko khí âm u rờn rỢn khiến sông lưng gai lạnh, tôi lại nhớ tới buổi chiều tang lễ của dì. Lắc đầu cười nhạo chính bản thân mình yếu bóng vía, tôi bỏ qua cảm giác rỢn người đó, chuyển đồ đạc vào ở.

Ngủ một mình tại căn nhà của dì được 2 hôm thì đêm thứ 2 tôi bắt đầu bị bóng đè. Trong cơn bóng đè, tôi thấy có một bóng người phụ nữ trẻ tóc dài nằm sau lưng tôi, khi vật vã tỉnh dậy thì chẳng thấy ai xung quanh. 3h đêm, tôi sợ hãi tự ôm lấy vai mình, một mình giữa căn nhà xa lạ lạnh lẽo, thầm hối hận vì chuyển tới đây sống một mình. Được một lúc thì tôi lại thiếp đi, sáng hôm sau tôi gần như quên béng mất chuyện đêm trước bị bóng đè, lại đi làm bình thường. Việc bị bóng đè xảy ra liên tục 1 tuần, nhưng chỉ diễn ra vào khoảng 3h đêm, tôi thổn thức một chút rồi lại ngủ tiếp. Ban ngày, tôi hầu như ko để ý đến chuyện mộng mị ấy, đơn giản tôi chỉ nghĩ mình lạ nhà nên bị ác mộng một chút

thôi.

Cho đến 1 tháng sau khi chuyển đến căn nhà ấy, tôi có một giấc mơ rõ ràng kỳ lạ chứ ko phải những trận bóng đè mơ hồ như trước.

Trong mơ, tôi đang ở trong một căn phòng kiểu cổ, có một người phụ nữ già, rất già nhưng mái tóc lại đen nhánh đang nằm thiêm thiếp ngủ. Bà ta ăn vận theo kiểu dân tộc, quần áo sặc sỡ đủ màu. Điều đáng sợ là đôi chân của bà ta ko lành lặn, chúng quắt queo và teo tóp như thể người liệt giường lâu năm. Bà ta mở mắt nhìn tôi, khuôn mặt già nua nhưng sắc sảo, xinh đẹp, cộng với mái tóc lẽ ra nên rất bạc nhưng đen nhánh như gỗ mun, ra lệnh “Cô ơi, lại đây đỡ tôi dậy. Tôi già yếu ko tự mình ngồi đc!” Tôi tiến lại gần đỡ bà ta dậy, chợt rùng mình khi nhận ra mắt bà ta ko có tròng, chỉ có hai hốc mắt đang rì máu. Tôi sợ, bà ta lại cười khanh khách vuốt ve cổ tôi, tay lướt qua chiếc vòng lục bảo trên cổ tôi “SỢ à, đừng sợ, cô gái…” giọng bà ta dài, chất giọng thánh thót, ko giống của người già “Chiếc vòng đẹp quá, màu đỏ đẹp như màu máu vậy!” Quái lạ, người mù sao thấy màu sắc được đây?

“Cho tôi nhé? Cho tôi vòng của cô nhé…” bà ta lại thủ thỉ mềm mại bên tai tôi.

Bên tai văng vẳng tiếng dì tôi “Đừng tháo, đừng tháo vòng…” tôi vô thức đặt tay lên cổ, vùng vẫy. Khi tỉnh dậy lại là 3h đêm, thở hổn hển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.