Chơi Ngải - Nhân Quả

Chương 3: Chương 3




Tỉnh giấc, là 3h đêm. Đến lúc này tôi ko còn giữ được suy nghĩ bình tĩnh nữa. Giấc mơ ngày càng rõ ràng, chắc chắn ngôi nhà này ko bình thường.

Tôi lại thức trắng đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy liền thu dọn một ít đồ đạc cá nhân, gọi cho Kiều, bạn thân của tôi xin sang nhà nó ngủ nhờ mấy hôm. Nó ở chung cư một mình, cũng tiện. Chẳng qua thỉnh thoảng nó cũng dắt bạn trai về nhà, bởi thế nên ko thể ở nhờ lâu được. Nhưng trước mắt tôi phải rời khỏi ngôi nhà này đã, rồi tính sao thì tính. Ma? Tôi ko tin có ma quỷ, nhưng lúc này tôi lại càng ko thể bình tĩnh nhìn nhận mọi việc được nữa. Những cơn mộng mị này đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống và sức khoẻ của tôi, tôi – không – ngủ – được!

Tôi kể cho Kiều về chuyện những giấc mơ. Khác với tôi, tôi có bề ngoài ít nói nhưng cục, tính cách khá mạnh mẽ cứng rắn. Kiều là đứa nữ tính, mềm mại cả trong lẫn ngoài. Nghe tôi kể chuyện, nó sợ tới mức rớt nước mắt, nói chắc chắn ngôi nhà tôi ở đang bị ma ám, bảo tôi bán phắt nó đi, chuyển chỗ khác blah blah…

Tôi rất mệt nên đi ngủ sớm, 9h tội đã leo lên giường Kiều, còn nó sau một buổi chiều sợ hãi thở ngắn than dài giùm tôi thì tối đã có hẹn đi chơi với người yêu, có thể về muộn. Nó cười bảo tôi như thế.

Tôi bình thản nghĩ, đã ko ở căn nhà đó nữa, chắc hẳn đêm nay sẽ ngủ rất ngon. Nhưng tôi lại sai lẩm…

Tôi lại mơ, lần này tôi bị nhốt trong một căn hầm rất tối. Bốn bề xung quanh là bóng tối, tôi rờ rẫm như một người mù.

“Thế nào? Cảm giác sống trong bóng tối thú vị chứ?” Giọng đàn bà vang lên bên tai. Tôi ko khó nhận ra đó là người phụ nữ ko có tròng mắt đó.

“Bà là ai? Vì sao lại cứ đi theo tôi?”

“Ta là ai…một ngày ngươi sẽ biết…”

Bóng tối thay bằng ánh sáng mờ ảo, tôi chợt thấy dì tôi đang bị xích dưới gốc cây xà cừ, cả người đầy vết thương, máu chảy ròng ròng từ hốc mắt của dì.

“Tâm…Tâm…trốn đi con…” dì quờ đôi tay đẩy máu ra phía trước như muốn sờ được tôi, tôi ko dám tới gần mà hoảng hốt lùi lại, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt từ bao giờ. Người đàn bà kia đứng bên cạnh dì, trên người mặc một bộ quần áo dân tộc sặc sỡ, ánh mắt vẫn trống rỗng vô tròng nhưng chiếu thẳng vào tôi, cười lớn, giọng cười the thé độc ác.

“Tiếp theo là mày!”

“Không!” Tôi hoảng hốt tỉnh dậy. 3h sáng, lại là 3h. Kiều vẫn chưa về. Tôi ngồi co ro trên giường, khóc thổn thức. Những tưởng căn nhà đó bị ma ám, chuyển đi là được. Ko ngờ chuyển đi rồi tôi cũng ko thoát được bà ta. Tôi sợ, rất sỢ, có lẽ nào ko phải căn nhà đó bị ám, mà kẻ bị ám chính là tôi? Tôi tự hỏi bản thân mình đã làm điều gì độc ác đến nỗi bị ma ám như thế này chưa? Nhưng sống 24 năm trên đời, có thể ko phải người luôn làm việc thiện nhưng cũng chưa từng làm điều gì ác độc, sống ko hổ thẹn với lương tâm mình, vì sao bà ta lại ám tôi?

Tôi nức nở đến 4h thì Kiều về. Nó ngà ngà say.

Tôi sỢ hãi ôm chầm lấy nó, kể lại giấc mơ vừa nãy. Kiều nghe được mấy câu liền ngủ. Tôi chép miệng, cái tính say là ngủ li bì, tôi ko lạ.

Hôm sau, tôi xin nghỉ làm rồi về nhà gặp mẹ.

Nhà tôi ở phố cổ, rất nhỏ, trước kia phòng anh trai cùng chị dâu tôi ở là phòng của chúng tôi, được chia đôi làm chỗ ngủ của hai anh em, mỗi người 1 phía. Bây giờ thông thành một phòng, trở thành phòng của anh và vợ nên tôi cũng chẳng thể quay về nhà mình được. Nếu anh chị tôi thấy tôi có nhà lớn to đẹp mà còn cố tình chui rúc về nhà, ko phải họ sẽ nghĩ tôi nhỏ nhen ích kỷ sao? Tôi kéo mẹ tôi vào phòng, vừa khóc vừa tỉ tê kể chuyện. Mẹ tôi nghe xong rất sợ, cũng rất lo, liền nắm tay tôi run rẩy một lúc. Sau đó bà nói ngày mai sẽ đưa tôi về Bắc Giang gặp một bà đồng rất giỏi biết gọi hồn, mẹ sẽ thử gọi hồn dì tôi lên hỏi người phụ nữ kia là ai. Còn tối nay cứ về ngôi nhà kia ngủ, đừng ở nhà Kiều nữa. Mẹ sẽ sang ngủ cùng. Nghĩ có người ngủ cùng, tôi cũng bớt lo. Mai lại về Bắc Giang gọi hồn, mong sao mọi chuyện thuận lợi.

Đêm. Tôi nằm trong lòng mẹ, thao thức suy nghĩ, cố đến hơn 1h thì tôi cũng ngủ mất. Đến nửa đêm, tôi bỗng thấy có nqười kéo chân mình. Như một thói quen, tôi cầm điện thoại lên xem, 3h sáng. Tôi quay sang nhìn mẹ, mẹ tôi vẫn đang ngủ say, còn hơi ngáy một chút. Tôi tặc lưỡi. Có mẹ tôi ở đây rồi, ko sao đâu.

Tôi mở cửa sang phòng vệ sinh bên cạnh. Căn nhà này thiết kế theo kiểu cổ, nhà vệ sinh ko nằm trong phòng nên khá bất tiện, đặc biệt những đêm trước tôi ngủ một mình lại càng ko dám đi vệ sinh mà nhịn tới sáng. Nhưng hôm nay có mẹ tôi ở đây nên tôi cũng tự tin hơn.

Đang rửa tay thì có tiếng người đi lạch cạch ngoài hành lang. Tôi hơi sợ, hỏi lớn “Mẹ à? Con ở trong này!” Nhưng ko có tiếng ai đáp lại. Sau lưng tôi nổi lên một đống da gà, sợ đến da đầu tê dại.

“Mẹ à?” Tôi lại hỏi lớn. Vẫn chẳng có ai trả lời tôi. sấm chớp nổ đùng đoàng, mưa ào ào như trút, nhà tôi mất điện.

Tim tôi thắt lại, nghĩ một mình mình trong cái nhà vệ sinh tối như hũ nút khiến tôi sợ chết khiếp, đảm bảo nếu ko vừa đi vệ sinh tôi sẽ ngay lập tức tè ra quần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.