Kỷ Thanh bị cái đoạn hồi ức chán ghét này khiến muốn buồn nôn, trong cổ họng trào nước chua, lại thoáng liếc mắt nhìn cậu nghệ sĩ kia đang nằm úp sấp ở cửa, cũng có thể làm cho anh ói ra.
Anh tăng nhanh đi tốc độ đi đến phòng giải khát, khẩn cấp muốn súc miệng một chút, vừa lúc Cố Dần rướn cổ ra nhìn về phía cửa, Kỷ Thanh lại vội vội vàng vàng như thế, đụng phải ánh mắt của Cố Dần.
Trái tim như bị người vò nát lại bị nổ hai phát súng ‘bang bang’, anh nháy mắt đã đỏ cả vành mắt.
Cố Dần như bây giờ không có chút khí chất nào đáng nói — rướn cổ lên giống như một con rùa, miệng há lớn đến có thể nhét vừa quả trứng, trên điện thoại di động là trò‘Vinh quang vương giả’ đang chơi đến một nửa, trên bàn còn có một bãi nước chư chùi sạch.
Nhưng mà một khắc kia Kỷ Thanh nhìn thấy được Cố Dần, thấy thật oan ức.
Ngón tay út run rẩy của anh hầu như cầm không vững cái chén, muốn nhào tới trong lòng Cố Dần làm nũng nói muốn anh, đáng tiếc với thân phận và hoàn cảnh của anh cái gì cũng không có thể làm, Kỷ Thanh cứ như vậy đăm đăm nhìn Cố Dần không nhúc nhích, có thiên ngôn vạn ngữ muốn cùng anh nói hết, môi run nhẹ, khẽ “Hừ” một tiếng, xoay người liền hướng đi vào.
Còn cách hai bước chân nhỏ là đã bước đến cửa.
Cố Dần bật cười, lấy thêm ly nước cho anh, rồi mới đi theo anh vào phòng làm việc.
Vừa đóng cửa, Kỷ Thanh liền nhào tới, anh từ phía sau lưng ôm lấy Cố Dần, vùi đầu tại chỗ cổ của hắn, nước mắt làm nóng nguyên vùng cổ.
Khuôn mặt Kỷ Thanh lạnh buốt, gió điều hòa thổi vào trong thời gian dài làm cho nhiệt độ cơ thể của anh lệch xuống, nhưng nước mắt lại nóng bỏng, nước mắt của anh không ngừng trào dâng rơi xuống, khóc ướt đến nửa cái cổ của Cố Dần. Trên cổ Cố Dần một hồi lạnh một hồi nóng, cảm giác này xác thực quái dị, làm cho tay anh run rẩy như muốn đổ hết nước ra khỏi ly.
Cố Dần muốn an ủi anh, lời đến khóe miệng lại nói không nên lời. Trạng thái hiện tại của Kỷ Thanh không đúng, không giống khóc lóc do nhớ nhung quá nhiều, này giống như… Giống như… Anh cũng nói không nên lời là lý do gì, Kỷ Thanh khóc khiến anh sợ hãi trong lòng, kết quả là để Kỷ Thanh lấy nước từ tay anh uống một ngụm.
Kỷ Thanh ở sau lưng của anh nói năng lộn xộn, nửa là làm nũng nửa là oán giận, lúc thì rất là nhớ anh, lúc thì ngủ không đủ thấy quá khổ cực đi, lúc lại còn phải uống rượu xã giao làm cho dạ dày anh đau quá. Kỷ Thanh mấy lần muốn nói lại thôi, đều bị tiếng nức nở chặn ở trong miệng. Kỷ Thanh khóc, Cố Dần trong lòng cũng đang run, anh trở tay sờ sờ người yêu khóc đến run rẩy, một khắc kia lúc tay hắn chạm vào lưng Kỷ Thanh, hắn nghe được Kỷ Thanh dùng giọng khàn khàn trong cổ họng ủy khuất nói:
“Nó dám liếm em!”
Kỷ Thanh giống như một đứa nhỏ khóc sướt mướt mà mức, lúc mở miệng lần nữa không có phẫn nộ và kích động như mới vừa nãy, thanh âm như con thú nhỏ bị bóp giọng, khiến người ta bất lực không nỡ chọc, “Anh có cảm thấy em không phải là người đàn ông đích thực hay không? Nào có một thằng đàn ông nào… bị, bị như thế còn nói cho những thằng khác nghe, em… Tự em cũng có thể giải quyết, nhưng em phải nói cho anh biết! Nó liếm chỗ đó của em! Nó liếm em chỗ nào đều không được mà nó còn dám liếm chỗ đó! ” Kỷ Thanh cả người tủi thân, điều này làm cho tâm tình anh thật vất vả mới khống chế được lần nữa không khống chế được, nước mắt rơi càng nhiều,
Cố Dần ngẩn ra, bàn tay đặt lên vùng eo của Kỷ Thanh mấy ngày nay bởi vì bận rộn rõ ràng đã hóp lại, anh gầy đi.
Cố Dần hỏi: “Là thằng ở cửa sao?”
Kỷ Thanh không nói chuyện, anh cọ xát cổ Cố Dần gật đầu.
Cố Dần nói: “Cục cưng ngoan, buông anh ra trước, anh… anh có chút chuyện.”
Kỷ Thanh buông tay ra, anh hơi nghi hoặc một chút, giọt nước mắt đọng ở trên lông mi, trong ánh mắt ướt nhẹp, nhẹ nhàng chớp mắt lại rớt xuống một giọt lệ.
Có người dám đem cục cưng của hắn chọc khóc.
Cố Dần bẻ tay vang”răng rắc”, kéo cửa xông ra hướng phía nghệ sĩ nhỏ đang ở cửa đánh một trận.
Nghệ sĩ nhỏ cuộn tại góc nhà lạnh run, bụm mặt nói có thể đánh cậu nhưng xin đừng đuổi cậu đi. Đến khi thấy rõ người tới không phải là bên trong công ty, lại gân giọng nói anh là ai vậy, muốn liều mạng với anh. Cậu ta đi theo hướng hình tượng thiếu niên mỹ mạo gầy gò, trên người vốn là không có mấy khối thịt, bỏ lỡ thời cơ bị đánh hai cú đã có hơi choáng, Cố Dần lại khí thế hung hăng, nắm tay lại đánh bùm bụp vào người cậu ta liên tiếp như mưa rơi. Nghệ sĩ nhỏ không chịu nổi được đến mấy cái đã ngừng lại.
Trước khi ngừng còn nhớ mình là thần tượng, dựa vào khuôn mặt ăn tiền, dùng khí lực còn sót lại gắt gao che khuôn mặt. Mặt của cậu lớn cỡ bàn tay, Cố Dần nhìn cậu bụm mặt để mặt hắn đánh bộ dạng thật sự như đàn bà, giận lại đạp mấy phát, có một cước đạp phải vào dạ dày, tay đang bụm mặt của nghệ sĩ nhỏ rốt cục buông xuống, cậu ta ôm dạ dày nôn khan, khuôn mặt đầy nước mắt và nước bọt.
Cố Dần nhìn hắn cậu ta như vậy nổi lên ác tâm, muốn đánh vào khuôn mặt lại không xuống tay, tay bị dính vào một thứ chất lỏng sền sệt thật là đáng ghét. Anh lôi đầu của nghệ sĩ nhỏ hướng trên tường đập phải mấy cái, vô dụng dùng bao nhiêu sưc, người cũng sợ đến kêu gào oa oa, khóc rất lớn tiếng, nhưng vẫn không trả đũa.
Cố Dần dần dần tỉnh táo lại, hắn làm người rất mẫu mực, dạy dỗ là quan trọng nhất, có thể phê bình cách dạy nhưng không nên động thủ nhục mạ.
Tuy là biện pháp hắn chọn trước tiên là đánh nhau. Nhưng chuyện mất bò mới lo làm chuồng cũng không phải không thể.
Cố Dần nhìn nghệ sĩ nhỏ ngừng khóc, thở gấp còn tức giận, chỉ có mở miệng nói: “Cậu có thể hay không có chút nào thấy nhục, cậu biết giữ mình trong sạch viết như thế nào sao? Ba mẹ cậu ngậm đắng nuốt cay tạo điều kiện cho cậu đến trường, thầy cô của các cậu sẽ dạy cho cậu cách dùng quy tắc ngầm để leo lên? Hơn nữa, ông chủ của các cậu có gia đình rồi ai cũng biết, cậu giậu đổ bìm leo mò vào muốn liếm c*c người ta, có vợ nào chịu cho nổi? “
Nghệ sĩ nhỏ bị đánh đến cả người đau, vốn không muốn để ý đến hắn, người này bị bệnh tâm thần gat sao mà đánh cậu ta một trận còn ngại không đủ, còn giáo dục cậu, ăn no rỗi việc đến không có chuyện làm sao, chạy tới đây muốn làm thầy của mình, nhưng nội dung hắn nói thật sự là chuyện tuyệt mật, nghệ sĩ nhỏ lúc này mới ngẩng đầu, có chút giật mình nói: “Mấy chuyện này là Kỷ tổng nói với anh? “
Cố Dần gật đầu, chỉ vào mình, gằn từng chữ: “Tôi là vợ của em ấy.” anh nhìn nghệ sĩ nhỏ kinh ngạc đến đờ đẫn khuôn mặt, lại bổ sung: “Tôi không muốn.”
Nghệ sĩ nhỏ “A ” một tiếng, nói không ra lời.
“Đã biết không được, về sau mặc kệ làm cái gì, đều phải làm đến nơi đến chốn từ từ mà làm, không nên nghĩ đi đường tắt, cậu bây giờ tuổi còn trẻ, nghĩ lấy thân thể kiếm tiền rất dễ dàng, về sau già rồi sẽ hối hận. “
Cố Dần còn muốn dạy dỗ thêm vài câu, nghĩ lại Kỷ Thanh cách nhau một bức tường không chừng vẫn còn đang khóc, dỗ dành Kỷ Thanh mới là chuyện quan trọng nhất.
Trước khi hắn đi vào phòng làm việc lại nhìn vào mắt nghệ sĩ nhỏ, tuy là không có lên tiếng, nhưng động tác kia thấy thế nào cũng giống như lau nước mắt.
Có phải cái công ty này phong thuỷ không tốt hay không? Hắn nghĩ, sao ai cũng hay khóc hết vậy.
Kỷ Thanh đã ngừng khóc.
Hai mắt của anh sáng long lanh ở trên ghế sa lon, vừa nhìn Cố Dần tiến đến, lập tức lên tiếng nói: “Anh đừng di chuyển!”
Cố Dần đứng đó bình tĩnh nhìn nhìn anh.
Anh mặc âu phục được may tinh xảo cứng cáp, dáng người anh dong dỏng lại cao ngất, gu của Kỷ Thanh không tầm thường, phòng làm việc được bài trí tối giản thiết bị, màu sắc chỉ dùng ba màu đen trắng xám, mới vừa bước vào quả thật có một loại cảm giác dọa người uy nghiêm.
Đây là đánh vào thị giác của hắn.
Còn có thính giác bị chấn động, Kỷ Thanh vừa mới câu kia “Anh đừng di chuyển”, thanh âm không phải như trước giờ làm nũng mà ngọt ngào, dẫn theo một chút ý tứ mạnh mẽ không phải thường gặp, vừa mới mẻ vừa xa lạ, Cố Dần thật đúng là theo bản năng bất động.
Vào giờ khắc này, hắn đã thành thành thật thật ý thức được, Kỷ Thanh lià một tổng tài. Mặc dù không bá đạo — nhưng cái này hình như là do Kỷ Thanh đối với hắn chỉ là muốn giả vờ ra vẻ sĩ diện, nói thí dụ như giống như bây giờ, vẫn rất có phong phạm tổng tà bá đạo.
Tổng tài bá đạo Kỷ Thanh đứng dậy vững vàng bước đến về phía anh, bước đi mang theo gió, khóe môi nở nụ cười, phong độ này như đã bàn luận thành công hợp đồng khủng cả trăm triệu tệ.
Khi người ấy đi đến bên cạnh hắn, nở ra một nụ cười không hề thích hợp với thiết lập bá đạp tổng tài của hắn, Cố Dần còn chưa kịp nhận thấy có điều gì không đúng, đã bị một tay ôm vào, đứng ở một chỗ mà xoay hắn vòng vòng.
“Em, em đang làm gì vậy? Thả anh xuống! “
Cảm giác hai chân cách mặt đất thật sự là kỳ quái, còn có cái tay đặt ở phía dưới mông, không giống với lúc ân ái vuốt ve gợi tình, chỉ là đơn thuần đặt ở đó, thế mà cũng để cho anh tê cả da đầu. Cố Dần hơn nửa đời người chưa có bị đối đãi qua như thế, trong chốc lát có chút bối rối, thất thanh kêu lên.
“Em bế anh lên, anh chớ lộn xộn. ” Kỷ Thanh tựa như nghĩ tới điều gì, đỏ mặt nói bổ sung: “Bất ngờ không “
Cố Dần không mập, nhưng mà bế một người đàn ông to xác cao 1m8 cũng quá khó rồi, lúc Kỷ Thanh đem hắn bến đến trên ghế salon đã phải thở hồng hộc.
Kỷ Thanh ngồi xổm chân bên anh, thở gấp nói: “Em chính là ở chỗ này bị nó liếm… “
“Tốt, được rồi. ” Cố Dần lại cà lăm, “Cũng không cần nói cặn kẽ như vậy, anh đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng, không nói… không nói nữa.”
Kỷ Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, hai tay ôm lấy chân của hắn ôm vào trong ngực, gương mặt dán chặt, buồn bực nói: “Em thật cao hứng, anh vì em mà đánh người. Em… em trước kia còn vẫn cho rằng anh rộng lượng, sẽ không đi gây chuyện để cho anh phải ghen tuông, cho rằng anh không lo lắng em đi công tác gặp ở ngoài sẽ làm mình làm mẩy, cho rằng anh không để bụng quá khứ của em nên không giận dỗi gì, kỳ thực không phải như thế. “
Kỷ Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi cà cà chân của hắn, cảm giác tê tê dại dại từ ống quần truyền đến tận tim, làm Cố Dần cả người dịu lại.
Động tác cọ cọ này như là bật lên công tắc của hắn, hắn đang ngơ ngáo bỗng tỉnh lại, phát hiện Kỷ Thanh thế mà ngồi dưới đất, vậy mà không có phát hiện ra. Hắn nói ở trên lạnh, làm cho Kỷ Thanh đứng lên. Hắn lôi tay của Kỷ Thanh, không có từ từ kéo lên, lại đột ngột kéo, động tác kéo này, Kỷ Thanh theo lực của hắn nửa nằm ở trên đùi hắn, hóp lưng lại như mèo, ngửa đầu, giống như mãnh thú chụp mồi vận sức chờ phát động, con mắt bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, trầm tĩnh trước cơn sóng lớn, “Anh quan tâm. “
Anh mở miệng, lại lặp lại một lần, giọng nói chắc chắn, “Anh có quan tâm. “
“Anh, anh, nói vậy là thừa rồi!” Cố Dần không lý do một hồi hoảng hốt, cứng họng nói: “Em là vợ anh đương nhiên phải quan tâm đến em, anh, anh… “
“Không phải.” Kỷ Thanh cắt đứt hắn, anh liếm môi một cái, động tác này anh làm có chút yêu, nhưng không có bị nữ tính. Ngón tay Kỷ Thanh đụng đến chỗ quần Cố Dần, “Anh là để bụng chuyện em bị liếm.”
Cố Dần nói không ra lời.
Hắn đúng là có để ý, nhưng chỉ là để ý, không phải trách cứ, càng không phải là ghét bỏ.
Kỷ Thanh có lỗi gì, anh giống như là con gái nhà lành bị dê xồm hãm hại, chính mình khóc cũng khóc không đủ, hắn như thế nào lại trách cứ Kỷ Thanh không có ý thức phòng bị, đơn giản bị người ta giậu đổ bìm leo.
Mà cái cậu nghệ sĩ kia, cậu ta cũng đáng thương đến lạ, nếu không phải vì sinh tồn, ai mà sẽ thích ngậm vào dương v*t đàn ông chứ? Hắn đánh là để dạy dỗ, lại bắt được không thả, đuổi theo đánh không thương tiếc, lại thật không có nhân nghĩa đạo đức.
Hai phe đều có nỗi khổ tâm, hắn không trách ai mà chỉ có thể tự trách mình. Hắn thậm chí muốn nghiêm phạt chính mình, làm sao lại yên tâm đến thế làm cho một mình Kỷ Thanh đợi ở trong công ty.
Hắn đã thật lâu không có biểu hiện ra ý muốn chiếm Kỷ Thanh làm của riêng mình rồi, nhưng cái này không có nghĩa là hắn không có.
Tựa như lúc này, đột nhiên dục vọng chiếm giữ như đang lấp đầy trong lồng ngực của hắn, nhưng hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Nên làm như thế nào?
Người đã đánh, hắn vẫn tức giận.
Sau đó thì sao mới bớt cơn giận này được? Ngay cả xử lý loại tình huống này như thế nào đều trở nên xa lạ.
Đã thật lâu không có nổi giận rồi, trải qua nhiều năm lắng đọng, hai người vượt qua một khoảng thời gian dài cọ xát, giống như đôi vợ chồng già bình thản sống chung, không cần phải quá hình thức, cũng không cần nhiều nhiệt tình đến thế.
Nhiệt tình quá sẽ tạo thành ngoài ý muốn.
Hắn không hy vọng Kỷ Thanh phát hiện trong lòng hắn đang khó chịu.
Đây là một cái ám chỉ, ám chỉ hắn đang “nổi máu ghen” rồi, ám chỉ Kỷ Thanh có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình rồi.
Mà Kỷ Thanh “mượn đề tài để nói chuyện của mình”, chính là không thể khống chế ngoài ý muốn.
Hắn đã qua những năm còn ăn chơi, thấy an ổn với tình trạng bây giờ kỳ thực rất tốt. Để cho Kỷ Thanh nện mấy phát, lại ôm trong lòng dỗ dành mấy câu, bình an vô sự, mọi thứ đều trong phạm vi khống chế của hắn.
Cho nên, hắn cho rằng hắn khống chế được bản thân, kỳ thực không có. Tính chiếm hữu của hắn chẳng những không có giảm thiểu, ngược lại càng thêm sôi trào mãnh liệt.
Chỉ là người yêu bị liếm một cái, vậy mà đối với hắn thành một trở ngại khó vượt qua ở trong lòng, thái độ tự mình trách mình.
Lần này là đứa nghệ sĩ đầu đầy mấy cái tư tưởng hủ bại vứt đi kia, muốn bán mình cầu vinh, dùng môi lưỡi liếm láp, nếu như nó dùng mũi đao liếm Kỷ Thanh thì sao?
Cố Dần thậm chí không dám nghĩ tiếp.
Hắn không có cử động nào.
Kỷ Thanh đỏ mặt, ngón tay của anh còn ấn ở trên háng Cố Dần, lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi, thấm ướt cả phần dưới, nhìn giống như là Cố Dần phóng đãng muốn làm chuyện không đứng đắn, vội vã đến không nhịn được muốn phát sinh quan hệ tình dục.
Ngón tay của anh đang run rẩy, nhưng này không trở ngại động tác kế tiếp của anh, kéo khóa quần xuống, móc ra tính khí đang ngủ say của Cố Dần, rõ ràng so với ai đều khẩn trương hơn, còn mạnh miệng nói, “Anh căng thẳng như vậy làm cái gì? Em sẽ không bắt anh liếm cho em để khử trùng đâu.”
Cố Dần hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy nghe cũng được, “Cũng không phải không thể… “
“Thôi quên đi. ” Mặt của anh càng đỏ hơn, giống như đám mây mềm mại nhất trên bầu trời lúc hoàng hôn, anh đem mặt dán sát vàp tính khí của Cố Dần, dùng thần thái không giống với bình thường làm nũng nói, “Mau mau lớn lên.” thậm chí còn dùng làn da căng mịn, cọ xát qua lại phần trụ cây nổi gân xanh.
Cử động của anh làm Cố Dần sợ hãi, “Em đang làm cái gì? “
Kỷ Thanh mặt đỏ lên, hơi nóng bốc ra, “Trợ giúp anh nhanh cương lên.”
Cố Dần kích động nuốt nước miếng một cái.
Kỷ Thanh như vậy thật là xinh đẹp mà, mặt đỏ đỏ mắt môi hồng hồng.
Kỷ Thanh xinh đẹp hé đôi môi của anh, ngậm vào phần dưới thân của hắn.
Cố Dần buồn bực rên rỉ một tiếng.
Đầu lưỡi mềm mại ở chỗ lỗ sáo đảo quanh, phân tiết ra niêm dịch và nước bọt trong miệng Kỷ Thanh giao hòa lẫn nhau, sau đó một cái ực bị anh nuốt vào xuống bụng.
Kỷ Thanh không gấp gáp phun ra nuốt vào, mà là từ tính khí đi xuống liếm láp. Anh liếm chăm chú, chỗ khe rãnh đều được chiếu cố nhiều lần, cánh môi cùng tính khí đè ép ra tiếng nước tách tách, cùng hơi thở gấp của Cố Dần cùng nhau truyền vào trong tai của anh.
Màu môi Kỷ Thanh khá bợt, bình thường xem như là màu hồng nhạt, nhưng lúc này anh vùi đầu ở dưới háng, môi cùng tính khí của người yêu không ngừng ma sát, thành màu đỏ kiều diễm.
Anh vốn da mỏng, mấy lần thúc vào sâu trong cổ họng, lông mu Cố Dần đâm mạnh vào mặt của anh khiến da đỏ gay lên, là thẹn thùng, cũng là đau.
Vẫn đang chứa tính khí trong miệng hỏi lời không rõ, “Sướng không? “
Cố Dần ngửa người nằm trên ghế sa lon, ư ư a a xem như là trả lời.
Anh không có nói gì tiếp, hầu hạ Cố Dần bắn ra, rồi mới che miệng nhỏ giọng nói, “Mấy ngày này, anh không có ‘tự sướng’ à? “
Cố Dần từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại, “Em thì sao, em có bắn ra không? “
Kỷ Thanh tay che miệng đổi thành che mặt.
“Hỏi em đó, anh mới nói nha! ” Cố Dần đem Kỷ Thanh kéo đến bên người giữ chặt anh vào, vẻ mặt kiểu lưu manh, “Nếu em không nói, vậy để anh thử xem sao”
Kỷ Thanh đàng hoàng vùi ở trong lòng Cố Dần, bàn tay khoát lên trên đầu gối, “Anh thử gì chứ… ” anh nói giọng nhở như muỗi kêu.
“Một hồi sẽ biết. “
Cố Dần liền dùng tư thế ôm tính cởi thắt lưng của anh, đột được cười ra tiếng, “Bất quá anh không cần thử cái miệng ở trên, anh dùng miệng ở dưới thử. “
“Ai! Anh, anh thực sự là… ” Kỷ Thanh thiệt tình bó tay, cái miệng thích nói dâm của Cố Dần lại làm tới, là nhà giáo nhân dân mà sao lại dày công đi học mấy cái này. Anh hất đi cái tay làm loạn của Cố Dần, “Chút nữa em còn đi xã giao, anh đừng có quậy. “
“Có quan hệ gì đâu, em nhiều ngày như vậy không có bắn, sẽ rất nhanh. “
“…. “
Trước khi Kỷ Thanh nổi bão, Cố Dần ngay lập tức vội vàng đổi lời nói, “Á, ý anh là chúng ta về nhà làm tiếp cũng không muộn. “
“Người nào cùng anh làm chứ!” Kỷ Thanh tức giận cho hắn một cú đấm, lần trước anh lên cơn là do người này cười anh sớm ra, lần này hắn còn nói mình bắn nhanh. Kỷ Thanh cảm thấy Cố Dần thực sự là một chút trí nhớ cũng không có tăng lên, anh tức giận cắn Cố Dần một ngụm — như cũ không dám dùng sức, anh sợ bọn họ một trước một sau đi ra ngoài sẽ thành chuyện phiếm cho thiên hạ. “Anh buông tay ra, em muốn đi ra ngoài làm việc!”
Cố Dần buông tay, Kỷ Thanh từ trong ngực hắn nhảy ra chỉnh lý quần áo kiểu tóc. Vừa sửa sang lại vừa trách yêu, “Anh có thể ta tay nhẹ một chút được không, như một con khỉ quậy phá á, anh xem anh làm gì quần áo của em nè, cổ áo cũng bị lật lên rồi. ” nói lời cuối cùng xong còn dẫn theo tiếng khóc huhu.
Kỳ thực từ lúc đứng dậy ra khỏi trong lòng Cố Dần đã bắt đầu hối hận, anh giận làm gì cơ chứ, bọn họ thật lâu không có ôm nói chuyện, vừa mới rồi Cố Dần ôm anh, cùng anh trêu đùa thật tốt mà. Tốt đến mức anh đã quên có phần này ôm kỳ thực không dễ, anh quả nhiên được đằng chân lân đằng đầu, không có chút nào biết quý trọng.
Kỷ Thanh nói: “Em phải đi rồi, áo còn chưa sửa sang xong, anh phải có biểu hiện gì đi chứ! “
Cố Dần hiểu rõ mà đứng lên, giúp anh sửa áo.
Một mùi vị gần kề quen thuộc làm cho Kỷ Thanh đỏ cả vành mắt, anh nhìn Cố Dần đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói, anh rất muốn làm nũng với Cố Dần, anh lại cũng không muốn bận rộn như vậy, anh rất muốn không đi làm đem công ty bán đi chỉ tập trung yêu đương.
Anh có một anh trai, công ty đưa cho anh trai xử lý là tốt rồi, ngược lại anh trai có một đống công ty cũng không thiếu một công ty này. Anh đã nghĩ không ôm chí lớn chỉ nói yêu thương, cùng Cố Dần bỏ trốn đi.
Cuối cùng, anh chỉ nói, “Chà đã lâu anh không giúp cài nút áo cho em” nói xong lại cúi đầu, ánh mắt lại ý vị liếc lên trên, “Chúng ta đã lâu không có nói chuyện bình thường rồi… Em đang cảm giác em đã muốn quên giọng nói của anh luôn, thật đáng ghét, sao mà em bận rộn đến như vậy nha. “
Cố Dần cười thoải mái với anh, “Không có việc gì, anh không vội, anh đến tìm em.”
Kỷ Thanh ngẩng đầu, hồ nghi nói, “Thật vậy sao, anh thực sự không bận gì hết sao? “
“Thật không bận, anh đến tìm em.” Cố Dần giơ tay lên xoa xoa mái tóc của anh, nhớ tới tóc này mới được chải lại, lại đem cây lược để cho anh chải lại, “Vô cùng tốt rồi, đi thôi. “
Kỷ Thanh vẫn là đứng yên không nhúc nhích, mấp máy môi, biểu tình rất tủi thân. Cố Dần đoán anh mười phần có tám chín phần muốn nói “Anh đuổi em đi”.
Hắn nhìn trong ánh mắt Kỷ Thanh tràn đầy lưu luyến không rời, cười trêu ghẹo nói, “Khi nào về nhà nhớ phải chịch anh đó! “
Đáp lại anh thì chỉ còn lại tiếng cánh cửa đóng “Rầm” một cái đầy xấu hổ.