Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 73: Chương 73: (1): Khách mời




Trong vòng 7 ngày chỉ được phép tiêu 70 tệ chi phí đi lại, Đồng Vũ Vụ quyết đoán lựa chọn không ra khỏi cửa.

Hệ thống chỉ quy định chi phí đi lại, nên người đang nằm lì ở nhà Đồng Vũ Vụ không hề cảm thấy ngượng ngùng, trực tiếp mời huấn luyện viên riêng đến nhà.

Rất nhiều tiểu thư và phu nhân gia đình giàu có ở Yến Kinh có chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên riêng. Đồng Vũ Vụ cũng không ngoại lệ. Huấn luyện viên riêng cô mời cách đây một năm cũng là một người có tiếng trong nghề, là một chị gái trẻ tuổi có chút ngây thơ. Hai người trò chuyện khá hợp nhau nên cũng coi như là bạn bè tốt.

Trong biệt thự Tùng Cảnh có một phòng tập thể thao, bên trong có đầy đủ mọi thiết bị. Trên cơ bản, Đồng Vũ Vụ luôn cố định tập thể dục ba đến bốn lần một tuần, có đôi khi sẽ gọi huấn luyện viên đến tập chung với cô, có đôi khi là tự mình tập.

Lúc huấn luyện viên đang tập chung với Đồng Vũ Vụ thì phát hiện hôm nay cô cực kỳ nghiêm túc, không khỏi trêu ghẹo nói: “Tôi cứ tưởng hôm nay cô sẽ không gọi tôi đến, không phải cô luôn tập một ngày lại nghỉ một ngày sao?”

Vị Phó phu nhân luôn tuân theo kỷ luật ngẫu nhiên cũng có lúc lười biếng, có đôi khi một tuần cũng không thèm gọi cô đến luyện tập cùng.

Đồng Vũ Vụ khẽ cắn môi, “Ngày hôm qua có người nói tôi béo!”

Thật ra Phó Lễ Hành chưa hề nói Đồng Vũ Vụ béo. Nhưng cô có gầy thế nào thì cũng 90 cân, cõng cô trên lưng đi hơn 2km, ai mà không cảm thấy mệt?

Nhưng thân là phụ nữ, còn là người có thuộc tính làm tinh*, mọi ý nghĩa trong lời nói sau khi qua tai cô đều bị thay đổi hoàn toàn. Lời nói của Phó Lễ Hành vào tai cô đã bị cô bẻ cong thành hắn nói cô béo.

*thuộc tính làm tinh: t tìm thì thấy là dùng để mtả người tính tình hiếu thắng, thích giả vờ, làm cho người xung quanh xoay vòng vòng. Còn theo t nghĩ thì ở đây muốn mtả ĐVV kiểu như tiểu thư thích õng ẹo, giả vờ giả vịt, còn thích phóng đại.

Vốn là một tổng tài bá đạo mà không thể vừa cõng cô vừa bước đi như bay, này không phải vũ nhục hình tượng thì là gì? Còn không biết xấu hổ nói mình là Phó tổng?

Huấn luyện viên cá nhân nghe vậy cũng rất kinh ngạc, “Cô béo chỗ nào? Nói thật nhé em gái, tôi thấy cô phải béo hơn một chút mới đẹp.”

Dục vọng chinh phục của Đồng Vũ Vụ đã bị khơi dậy thì làm sao còn nghe vào những lời huấn luyện viên nói. Ở trong phòng thể dục tập đến chết đi sống lại xong rồi tự mình soi gương, chụp một cái toàn thân. Đồ thể thao hôm nay cô mặc là crop top lộ eo, đường cong hoàn mỹ được khoe ra triệt để. Cô phải kiểm tra xem chất lượng ảnh chụp như thế nào rồi mới quyết định có nên gởi cho Phó Lễ Hành hay không. Vậy nên cô gởi ảnh cho Lục Nhân Nhân và Tống Tương.

Hai người đang nhàn rỗi ở nhà lập tức gởi tin nhắn trả lời.

Lục Nhân Nhân: 【 Đây là vòng eo a4, phải không? Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, tớ không hiểu “bóp eo cô ấy, ấn vào tường hôn” là có ý gì, chẳng phải từ bóp này nên dùng ở trên cổ sao? Chỉ nghe qua bóp cổ, không nghe qua bóp eo. Bây giờ!! Tớ đã hiểu!! 】

Tống Tương: 【 So eo thon có gì hay. Chi bằng chúng ta so ngực. Tôi cup C. 】

Đồng Vũ Vụ vừa lòng, lúc này mới gởi ảnh chụp cho Phó Lễ Hành rồi ngồi chờ hắn trả lời.

Mười mấy phút sau, di động của cô rung lên, vừa click mở liền thấy quả nhiên là tin nhắn của hắn. Khóe miệng cô còn chưa kịp cong lên thì ý cười trên mặt liền cứng đờ.

Phó Lễ Hành: 【 Gương có chút bẩn. Lần sau bảo người giúp việc lau sạch một chút. 】

Đồng Vũ Vụ gởi lại cho hắn một cái biểu tượng cảm xúc: 【 Mọi người chơi vui vẻ, tôi đi trước.jpg】

Cùng lúc đó, Tống Tương không nhận được tin nhắn trả lời của Đồng Vũ Vụ cũng đang bận việc riêng. Hôm nay cô không có xã giao hay tiệc tùng gì, đang vui vẻ thử đồ trong phòng để quần áo, tự mình thưởng thức đống quần áo vừa được đưa tới sáng nay. Hạnh phúc xoay tới xoay lui như một chú ong nhỏ.

Lần trước lúc nhìn thấy cửa hàng tình thú kia ở trung tâm bách hoá thì cô đã lén lút nhớ kỹ tên và địa chỉ của cửa hàng. Lên mạng tìm liền phát hiện cửa hàng này cũng có trang web bán hàng qua mạng. Cô quyết đoán lấy danh nghĩa người khác mua hết mọi kiểu dáng quần áo có trong tiệm. Hàng hôm nay vừa được giao đến. Cô cầm bộ quần áo học sinh thích không nỡ buông tay. Chất liệu này, thiết kế này, quả thực quá tuyệt vời. Nếu không phải không muốn bại lộ thân phận, nếu không phải không tìm được số tài khoản của chủ cửa hàng thì cô thật muốn thưởng thêm tiền cho chủ của hàng này!

Mỗi loại quần áo Tống Tương đều mua 3 phần. Một phần cô để lại cho mình, hai phần khác là để đưa cho Lục Nhân Nhân và Đồng Vũ Vụ.

Xét thấy Lục Nhân Nhân hiện tại không chỉ có chưa lập gia đình mà còn là dân độc thân, cô tạm thời không nên gởi cho cô ấy, chờ Lục Nhân Nhân có bạn trai rồi lại nói.

Còn về phần Đồng Vũ Vụ, vốn dĩ Tống Tương có ý định để trợ lý trong nhà mang qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu làm như vậy thì còn gì bất ngờ nữa. Phải để cho Đồng Vũ Vụ hưởng thụ sự sung sướng lúc mở chuyển phát nhanh mới được. Vẫn nên chuyển phát nhanh qua đó đi. Đến lúc đó nhất định Đồng Vũ Vụ sẽ bất ngờ đến bùng nổ nhỉ?

Gần đây Phó Lễ Hành thường xuyên nhận được tin nhắn chứa biểu thượng cảm xúc từ Đồng Vũ Vụ. Chỉ mới mấy ngày mà hắn đã từ “không có cách nào hiểu nổi” biến thành “nhìn thấy sẽ cười“.

Chu Trì ngồi ở phía đối diện thấy hắn nhìn di động cười thì vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Nói chuyện phiếm với ai thế?”

Phó Lễ Hành là không có thói quen khoe ân ái, cũng không muốn khoe, chỉ nhìn thoáng qua Vạn Lam Gia đang ngồi bên cạnh Chu Trì, bâng quơ nói: “Phu nhân của tôi.”

Trên thực tế thì người giống như Tần Dịch vốn chỉ là số ít. Kiểu đàn ông vừa có năng lực vừa có dã tâm như Vạn Lâm Gia tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của công ty và gia đình dù chỉ một chút. Năm đó hắn đúng là đã động lòng với Đồng Vũ Vụ, cũng từng theo đuổi cô, nhưng mối quan hệ còn chưa tiến triển thì đã nghe được tin cô và Phó Lễ Hành ở bên nhau. Hắn quyết đoán thu lại chút tâm tư nhỏ nhoi kia. Đừng nói là chuyện này có liên quan đến lợi ích, cho dù không liên quan thì nhòm ngó bạn gái hay vợ của bạn đều là chuyện đáng xấu hổ.

Ba năm qua, Vạn Lâm Gia từng có mấy người bạn gái......

Chu Trì nghe xong lời này thì dùng khuỷu tay đụng đụng Vạn Lâm Gia, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói: “Tôi nghe lầm đấy à, hắn đây là đang khoe ân ái sao?”

Vạn Lâm Gia nở nụ cười ôn tồn lễ độ, “Ai biết được.”

Rất nhanh liền đến sinh nhật của Tần Hoài sinh. Ở Yến Kinh có câu nói, qua 60 tuổi mới có thể xưng tiệc sinh nhật là lễ mừng thọ.

Tiệc sinh nhật mời không ít bạn bè thân thích. Thân thể Tần Hoài không tốt, Tần trạch cũng đủ lớn cho nên yến tiệc được tổ chức ở nhà. Cho đến 12h trưa, toàn thân Ngô Tuệ Quân vốn đã tiến vào trạng thái phòng thủ bỗng phát hiện những gia đình được mời đều cho người tặng quà đến, một người khách cũng không thấy xuất hiện thì mới mới phát giác có chỗ nào đó không đúng.

Trong phòng ăn, Tần Hoài ngồi ở chủ vị, nhìn Ngô Huệ Quân và Tần Dịch ngồi riêng hai bên, ôn hòa cười nói: “Huệ Quân, em vất vả rồi. Anh biết mấy ngày nay em bận tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng tối hôm qua anh suy nghĩ rất lâu, sinh nhật lần này cũng không phải chuyện gì to tát, họ hàng trong nhà và bạn bè đều có công việc riêng, cho nên thôi. Người một nhà chúng ta ngồi ăn một bữa cơm với nhau là được rồi.”

Gần đây tính tình Tần Dịch trở nên u ám hơn rất nhiều. Hắn gần như thu lại mọi gai nhọn trên người. Ngay cả quản gia nhìn hắn lớn lên cũng có một loại ảo giác Tần Dịch bây giờ dường như có cái gì đó rất giống Tần Hoài của nhiều năm về trước. Cha con không hợp là sự thật, nhưng Tần Dịch càng ngày càng giống Tần Hoài, thậm chí còn biến thành một Tần Hoài khác cũng là sự thật.

Quản gia thầm thở dài một hơi trong lòng.

Ngô Tuệ Quân nghe đến đó thì trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng. Bà ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hoài, chỉ thấy đối phương nhìn bà ta dịu dàng cười.

Bà ta đột nhiên cúi đầu, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay đều là đổ mồ hôi. Chẳng lẽ Tần Hoài đã phát hiện chuyện bà ta làm? Còn cả kế hoạch của bà ta?

Đi theo bên người Tần Hoài gần hai mươi năm, bà ta hiểu con người ông ta lúc làm việc và cả trong cuộc sống. Đầu óc bà ta điên cuồng suy nghĩ, bỗng nhiên có một ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu bà ta. Chẳng lẽ bà ta bị Tần Hoài cài bẫy ngược lại?? Rốt cuộc Tần Hoài muốn làm cái gì?

“A Dịch, chờ cơm nước xong, con đi mộ viên với ba.” Tần Hoài nhìn về phía Tần Dịch, “Đã lâu không đi thăm mẹ và anh hai con.”

Tần Dịch ừ một tiếng.

Đúng lúc này, quản gia nhận được tin đang từ bên ngoài đi vào phòng ăn, cung kính đứng ở bên người Tần Hoài nói: “Lão gia, có một vị khách cầm thiệp mời đến, nói là bạn của cậu chủ. Có cần mời cô ấy vào không ạ?”

Nét mặt Tần Hoài lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tần Dịch, “A Dịch, con mời bạn đến? Là Cao Thịnh hay là Tưởng Khải?”

Tần Dịch cũng rất khó hiểu, sinh nhật ba hắn, hắn đương nhiên sẽ không mời bạn bè đến. Hắn cũng chưa từng đưa thiệp mời cho ai cả.

“Tuệ Quân,“ Tần Hoài dừng một chút, “Thiệp mời là em đưa sao?”

Ngô Tuệ Quân nhìn kỹ thuật diễn không chê vào đâu được của Tần Hoài thì không khỏi cười tự giễu.

Buồn cười, bà ta thật là buồn cười. E rằng từ trước đến nay Tần Hoài chưa bao giờ đem bà ta bỏ vào trong mắt. Đến nước này rồi bà ta sao còn không hiểu đây? Bà ta chỉ là kẻ làm áo cưới thay người. Mặc kệ Tần Hoài đang muốn làm cái gì thì chuyện Liễu Vân Khê cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến ông ta. Nói không chừng Tần Hoài nhẫn nhịn bà ta cho đến bây giờ là vì muốn bòn rút chút giá trị lợi dụng cuối cùng này của bà ta. Mà bà ta lại buồn cười cho rằng mình có thể đâm cho Tần Hoài một dao.

Tần Hoài thấy Ngô Tuệ Quân không nói lời nào thì ý cười trên mặt cũng biến mất, nói với quản gia: “Vậy mời khách vào đi.”

Quản gia gật đầu, hướng ra phía ngoài đưa mắt ra hiệu cho người bên ngoài.

Mãi cho đến Liễu Vân Khê bị người dẫn vào phòng ăn thì Tần Dịch mới phản ứng lại. Hắn nhìn nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Liễu Vân Khê, rồi lại nhìn Ngô Tuệ Quân. Hắn còn gì không hiểu đây. Hắn đứng dậy, ghế dựa phát ra một tiếng vang nặng nề. Hắn cười lạnh nói: “Thật đúng là dùng đến trăm phương ngàn kế. Họ Ngô, bà mẹ nó chỉ là một con chó ba tôi nuôi, bà thật xem mình là thứ có thể lên được mặt bàn?” (TY: Câu này t ko dịch sát nghĩa đc. Đại khái như kiểu TD nói NTQ chẳng qua chỉ là một cục đá ven đường mà tự cho mình là cục vàng kim cương.)

Cả hai tay của Ngô Tuệ Quân đều đang run rẩy nhưng nét mặt của bà ta vẫn rất bình tĩnh, “Nói đến trăm phương ngàn kế, tôi so ra kém ba của cậu. Ba của cậu mới là người đa mưu túc trí. Nói đi cũng phải nói lại, lão Tần, đứa con trai này của ông thật sự không thông minh chút nào, quá ngu ngốc.”

Nói đến mức này xem như xé rách da mặt của nhau. Ngô Tuệ Quân biết Tần Dịch sẽ không tha cho bà ta, cũng biết Tần Hoài sẽ không bỏ qua cho người đã hết giá trị lợi dụng. Nhà họ Tần này chính là một nơi ăn thịt người. Bà ta không quan tâm sau này mình sẽ trở thành như thế nào, chỉ muốn nói ra hết một lần cho thống khoái.

“Nhìn mà xem, hắn có điểm nào giống dáng vẻ của một người thừa kế. Con trai ông chỉ biết tìm một thế thân, một thế thân với vẻ ngoài giống Đồng Vũ Vụ. Thật là nực cười! Với cái đầu óc ngu xuẩn này mà ông dám đem công ty giao cho hắn, để đến khi ông xuống mồ rồi cũng phải ngày đêm lo lắng đề phòng hay sao?”

Nét mặt Tần Hoài không chút biểu tình nói, “Đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.