Trong 25 năm cuộc đời của Đồng Vũ Vụ, số lần cô dùng chiêu câu dẫn như thế này không nhiều, và toàn bộ đều dùng trên người Phó Lễ Hành.
Cô mất hơn mười phút để mặc bộ lễ phục màu trắng, nhìn vào mình trong gương soi trong phòng thay đồ. Không biết có phải do nhiệt độ trong phòng quá cao hay không mà mặt, tai, thậm chí là cổ của cô đều ửng đỏ. Đừng thấy cô biểu hiện tự nhiên trước mặt Phó Lễ Hành mà lầm tưởng, đối với cô, đây là một thử thách vô cùng xấu hổ. Ở nơi mà Phó Lễ Hành không thấy được, cô đã phải xây dựng không dưới 800 tầng tâm lý.
Nếu cô và Phó Lễ Hành không phải là vợ chồng thì cô sẽ không làm điều này.
Cô tự nói với chính mình: Hắn là chồng của mày, hắn hiểu rõ mọi thay đổi trên cơ thể mày.
Đã như vậy thì không cần phải thẹn thùng. Loại chuyện thân mật hơn cũng đã làm, huống chi bây giờ vẫn còn mặc quần áo đấy thôi.
Ngồi bên ngoài, kỳ thật Phó Lễ Hành có chút không kiên nhẫn nổi nữa.
Có thể là bị lời nói của Đồng Vũ Vụ ảnh hưởng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy căn phòng này có chút nóng, huống chi hắn còn mặc áo sơ mi và quần dài. Nhìn thoáng qua phòng thay quần áo, hắn đưa tay cởi cúc áo sơ mi. (TY: từ từ cháo nó mới nhừ anh ơi, muốn thấy đồ ngon thì phải kiên nhẫn, kiên nhẫn~)
Thay 1 cái lễ phục thôi mà cần nhiều thời gian như vậy sao?
Ngay khi sự kiên nhẫn của Phó Lễ Hành đạt tới cực hạn thì bên trong truyền đến tiếng động, giữa lông mày hắn mang theo vài phần sốt ruột nhìn sang.
Đồng Vũ Vụ vén rèm đi ra, cô ở trong mắt Phó Lễ Hành sẽ là dạng nào đây ——
Cô có nước da trắng nõn như ngọc, đôi khi khiến hắn phải rất kiềm chế bởi một động tác nhẹ cũng dễ dàng lưu lại vết tích trên người cô.
Thời khắc này, quanh thân cô như có một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Chiếc váy được thiết kế rất đặc biệt và rất thu hút.
Nhưng cô lại không phát hiện ra, cô ảo não nghiêng người, lộ ra tấm lưng trần tinh xảo mịn màng, "Em đã nói với nhà thiết kế là lưng của em nhìn không đẹp, sao còn thiết kế như thế này chứ..."
Lời này thật sự là quá khiêm tốn rồi.
Một thân váy sa mỏng màu trắng, chỉ nhìn phía trước thôi thì tiên khí mười phần, nghiêng người sang thì lại lộ ra phần lưng thon eo nhỏ, giống như tiên tử rơi vào trần gian, thuần khiết mà mị hoặc, làm cho ánh mắt người ta lưu luyến.
Bờ vai của Đồng Vũ Vụ là bờ vai ngang tiêu chuẩn, đường cong từ vai đến cổ cực kỳ đẹp, lại thêm phần lưng hồ điệp* cực chuẩn. Cô mặc bộ váy này, có thể nói là giết người chỉ trong nháy mắt.
Mang một tư thái xinh đẹp mà lại không biết mình đẹp mới là quyến rũ nhất.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu thì thấy Phó Lễ Hành không nói lời nào, chỉ là ánh mắt của hắn chuyên chú nhìn chằm chằm cô. Cô nghiêng đầu có chút xấu hổ, "Có phải là nhìn không đẹp phải không? Em đã nói là em có tăng cân rồi mà, anh còn nói không có..."
"Không có." Phó Lễ Hành mở miệng, giọng nói hơi khản đi, "Nhìn rất đẹp."
"Thật sao?" Đồng Vũ Vụ vui vẻ lại, "Vậy em thử đeo dây chuyền cho anh nhìn xem, cũng không biết có hợp không."
Cô vô thức kéo váy, đưa lưng về phía Phó Lễ Hành rồi đi vào phòng giữ quần áo. Đứng trước một cái tủ đựng trang sức, cô khom lưng chọn trúng một sợi dây chuyền kim cương.
Tầm mắt của Phó Lễ Hành một mực dõi theo cô. Cô không phải người ngốc, làm sao không cảm nhận được, nhưng cô muốn giả bộ như cái gì cũng không biết. Hắn không phát hiện được lúc này lòng bàn tay cô cũng đang đổ mồ hôi.
"Ông xã, anh giúp em nhìn xem sợi dây chuyền này phối hợp với bộ lễ phục này có được không?"
Phó Lễ Hành ừ một tiếng đi lên phía trước, ánh mắt không chút dao động vẫn dừng trên tấm lưng trần của cô.
"Em cảm thấy cũng hợp đấy." Đồng Vũ Vụ mở tủ đồ trang sức ra, cẩn thận từng li từng tí cầm sợi dây chuyền kia, xoay người giao cho Phó Lễ Hành, cong cong khóe môi, "Giúp em đeo đi."
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm cô, cầm lấy sợi dây chuyền từ trong tay cô, chậm rãi đến gần cô...
"Tôi không nghĩ chiếc váy này phù hợp." Để mặc ra ngoài.
Đồng Vũ Vụ ra vẻ không hiểu, ngoẹo đầu nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Sát vách phòng giữ quần áo là phòng ngủ chính. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, nhịp tim Đồng Vũ Vụ đập rất nhanh, cũng may là Phó Lễ Hành đang đắm chìm trong bữa tiệc thị giác không thể nào kiểm soát được nên không phát hiện ra.
***
Phó Lễ Hành rất ít khi làm ra loại chuyện lung tung như thế này, nhất là khi ngày mai hắn còn có một hội nghị quan trọng. Ban đầu, Đồng Vũ Vụ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trước 11 giờ. Ai ngờ hắn hôm nay lại kích động như vậy, lặng lẽ liếc nhìn điện thoại, tốt lắm, đã hơn 12 giờ.
Người ta thường nói, sinh hoạt vợ chồng rất quan trọng.
Đương nhiên, trên đời này nhất định còn có những tình yêu rất chi là đơn thuần. Nhưng theo như Đồng Vũ Vụ hiểu, sinh hoạt vợ chồng không hài hòa thì hơn phân nửa tình cảm cũng sẽ gặp trục trặc. Còn nếu xét về một góc độ khác, sinh hoạt vợ chồng hòa hợp không nhất định là kết quả của một tình cảm mặn nồng, nhưng khẳng định mối quan hệ đó không tệ.
Đồng Vũ Vụ cũng có cảm giác như vậy. Lần này Phó Lễ Hành đi công tác về, cô cảm thấy nguy cơ rình rập và không thể không thay đổi một loại phương thức sinh hoạt khác. Vậy mà lại phát hiện... hiệu quả hình như không tệ lắm?
Đồng Vũ Vụ không khỏi suy nghĩ, người khác từng nói phụ nữ là trường học, là nơi mà đàn ông học cách trưởng thành. Lúc nghe những lời này, cô đã từng khịt mũi coi thường. Bây giờ lại thấy, đàn ông cũng có thể trở thành trường học của phụ nữ.
Phó Lễ Hành chắc chắn là một trong những học sinh giỏi nhất, nếu nói hắn là học sinh thuộc top 5 của trường thì hẳn sẽ không có ai phản đối đâu nhỉ? Còn cô, nếu như cô có thể thuận lợi tốt nghiệp tại trường học này, về sau dù có phải học ở trường học nào thì cô cũng sẽ là học bá.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đồng Vũ Vụ phát hiện Phó Lễ Hành không có trên giường, cô cẩn thận nghe ngóng âm thanh bên trong phòng tắm, thấy bên trong yên tĩnh thì mới mặc áo ngủ vào, giẫm đôi chân trần bước trên tấm thảm lông dê. Đi quanh trong phòng ngủ chính một vòng cũng không nhìn thấy của hắn.
Mới chỉ là ngày thứ 2 mà cô đã không làm bữa sáng cho hắn... hắn hẳn sẽ không cảm thấy tức giận chứ. Cô tranh thủ thời gian, nhanh chóng rửa mặt xong liền đi xuống lầu thì phát hiện hắn cũng không có ở dưới lầu.
Hiện tại cũng đã chín giờ, có lẽ hắn đã đến công ty rồi.
Tội nghiệp cho cẩu nam nhân, nói không chừng đêm qua thể lực đã suy kiệt hết rồi, sáng nay lại phải mang bụng đói đi làm kiếm tiền cho cô...
Lúc Đồng Vũ Vụ đang chuẩn bị lên lầu thì lơ đãng nhìn thấy bữa sáng trên bàn, cô còn tưởng là ảo giác, vừa đi tới liền thấy trên bàn ăn có một bữa sáng. Một cái trứng ốp lết, phần rìa hơi bị cháy, còn có một cái luộc trứng và bánh mì nướng, bên cạnh là một ly nước cam. Dưới cái ly còn có một mảnh giấy ghi chú.
【 Nhớ ăn sáng. 】
Ô ô ô Vũ Vụ, mày thật sự quá bản lĩnh!
2 năm kết hôn! Người đàn ông cao lĩnh chi hoa* kia của mày vì mày mà rửa tay làm bữa sáng!
Mày quả nhiên là tiểu tiên nữ được yêu thích nhất trên thế giới này!
Sao Đồng Vũ Vụ có thể bỏ qua cơ hội tốt để thể hiện tình cảm như thế này chứ? Cô mặc kệ mẹ Phó có ghen tị khi nhìn thấy hay không, dứt khoát bật camera điện thoại lên, chọn một bộ lọc phù hợp rồi chụp một tấm hình, trịnh trọng phát lên vòng bạn bè: 【 Cám ơn Phó tiên sinh đã xuống bếp làm bữa sáng cho em. 】
Chờ cô thong thả ung dung ăn xong bữa sáng, số lượt thích trong vòng bạn bè đã gần hơn trăm lượt. Cô lựa chọn trả lời một vài bình luận nịnh hót từ trong hội chị em để trả lời.
Thiếu cái gì thì khoe cái đó, Đồng Vũ Vụ không ít lần thể hiện tình cảm của mình, nhưng lần nào cũng vừa phải.
Chờ ăn sáng xong, Đồng Vũ Vụ liền chuẩn bị lái xe đi siêu thị mua thức ăn. Trong tủ lạnh đã không còn gì, trước kia đều là dì Lưu hai ba ngày đi siêu thị mua sắm một lần, lần cuối cùng cô đi siêu thị đã là chuyện của mấy năm trước. Đồng Vũ Vụ tìm kiếm trên bản đồ thì thấy có một trung tâm mua sắm cách biệt thự khoảng 5 km, ở tầng trệt của trung tâm đó có một siêu thị nhập khẩu.
Lần này đi ra ngoài, cô không gọi cho tài xế. Hôm nay không phải là ngày cuối tuần, lại đang trong giờ làm việc. Đồng Vũ Vụ đi tới chỗ để xe đẩy, nhưng lúc này cô mới phát hiện là cô đã lạc hậu và theo không kịp thời đại nữa rồi. Ai có thể nói cho cô biết vì sao những cái xe đẩy này đều bị khóa lại hết vậy? Làm thế nào để mở ra a???
(TY: Chắc bả tới trúng sthị Aldi của Đức. Xem thêm chú thích cuối chương)
Ngay lúc cô đang nghiên cứu làm sao để mở khóa thì điện thoại di động bỗng vang lên, lấy ra xem thì thấy là Phó Lễ Hành gọi tới.
Gần đây, tần suất hắn chủ động gọi điện thoại cho cô rất thường xuyên.
Cô nhận điện thoại, không chờ hắn kịp nói gì thì cô đã đau khổ hỏi: "Ông xã, anh có biết làm thế nào để mở khoá xe đẩy trong siêu thị hay không vậy?"
Cô chính là người bị thời gian bỏ rơi mà!
Phó Lễ Hành gọi đến chủ yếu là muốn hỏi cô buổi trưa thích ăn gì, không ngờ điện thoại vừa kết nối liền phải đối mặt với một vấn đề như thế.
"Cái gì?"
" Gọi video đi!" Đồng Vũ Vụ nhắc nhở hắn, "Sau khi cúp điện thoại, anh mở Wechat lên, đồng thời nhận lời mời gọi video của em."
"Ừ."
Sau một phen thao tác, lúc nhìn thấy mặt Phó Lễ Hành xuất hiện trong màn hình, Đồng Vũ Vụ vẫn có chút không thích ứng, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, đưa camera nhắm ngay một dãy xe đẩy đang bị khóa, "Ông xã, anh có biết mở cái này không? Em thấy chỗ này có một cái khe hở, có phải là phải nhét đồng xu vào giống như mấy cái máy trò chơi điện tử không?"
... Phó Lễ Hành còn lạc hậu hơn so với Đồng Vũ Vụ.
Hắn cũng không hiểu cái này, nhưng hắn luôn là một người thông minh, nghĩ nghĩ liền nói: "Em thử dùng 1 đồng xem."
Cái này chính là làm khó Đồng Vũ Vụ, "Trong ví em không có 1 đồng."
Cô cảm thấy lần cuối cùng cô nhìn thấy 1 đồng là khi cô còn học trung học cơ sở.
Bây giờ cô thực sự không biết đồng xu hiện tại trông như thế nào.
Phó Lễ Hành... cũng không có.
Cho dù có thì nước xa không cứu được lửa gần.
Ngay lúc hai người đang trầm mặc, đột nhiên có một giọng nam trẻ tuổi truyền đến: "Cô gì ơi, có phải cô không có tiền xu hay không, để tôi đưa cho cô."
Phó Lễ Hành sững sờ.
Chỉ nghe thấy Đồng Vũ Vụ khách khí nói: "A, vậy thì tốt, cám ơn anh. Nhưng làm sao tôi trả lại cho anh?"
Cô bấy giờ mới phát hiện, xe đẩy nơi này là bị khóa lại, phải nhét 1 đồng vào khe hở trên tay nắm mới có thể mở khoá. Chờ sau khi mua sắm xong, khoá xe lại thì mới lấy lại được 1 đồng kia.
Điện thoại của Đồng Vũ Vụ xoay một vòng, Phó Lễ Hành chỉ có thể nhìn thấy nền gỗ của siêu thị.
"Không cần." Lại là giọng nam trẻ tuổi kia, " Nếu không, cô kết bạn với tôi trên Wechat rồi chuyển lại cho tôi cũng được."
(TY: Ở TQ bây giờ thường hay trả tiền thông qua app trên điện thoại, quét mã QR, nhận diện gương mặt...gửi tiền qua Wechat cũng tương tự như vậy)
Phó Lễ Hành nhíu mày.
Một 1 đồng cũng phải trả? Đều là đàn ông, tuy không thể đồng cảm với nỗi khổ của hầu hết những người đàn ông bình thường, nhưng lúc này, hắn là vô sự tự thông*, hắn đột nhiên phát giác được người đàn ông "1 đồng" này hình như có ý với vợ hắn.
Ngang nhiên hỏi Wechat của một người đã có gia đình?
"Được!" Đồng Vũ Vụ đáp.
Phó Lễ Hành: "?!"
Đồng Vũ Vụ làm sao không biết người đàn ông trẻ tuổi trước mắt cái này có suy nghĩ gì, là muốn thay đổi phương pháp để có được phương thức liên lạc của cô chứ sao.
Thật là phiền a, tại sao con người ngày nay càng ngày càng ít phẩm đức vậy?
Nghĩ đến video trò chuyện của cô và Phó Lễ Hành còn chưa tắt, Đồng Vũ Vụ giơ tay lên vuốt lọn tóc ra sau tai làm cho chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón áp út của bàn tay phải lộ ra rõ ràng, cô dịu dàng nói: "Trong Wechat của tôi không có tiền, hay là anh thêm Wechat của ông xã tôi đi, để ông xã tôi chuyển cho anh."
Người đàn ông trẻ tuổi: "... Quên đi, không cần. Chỉ là 1 đồng mà thôi."
Lúc đầu hắn cũng không có ý định gì, chỉ là linh cơ khẽ động, nghĩ đến có thể dùng 1 đồng này để thêm Wechat, vừa đơn giản lại quá có lời. Bây giờ biết được nữ thần người ta có ông xã, hắn thật chẳng lẽ đi thêm Wechat của anh ta? Hắn cũng đâu có ngu như vậy.
Ngay lúc hắn xấu hổ, chỉ nghe được điện thoại di động của nữ thần trước mắt truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Vũ Vụ, thiếu tiền của người ta là không tốt, em gửi Wechat của anh ta cho tôi, tôi chuyển cho lại cho anh ta."
Mặt người đàn ông trẻ tuổi đỏ lên, vội vã đẩy xe mua sắm đi.
Đồng Vũ Vụ: "Hắn đi rồi."
Phó Lễ Hành ừ một tiếng: "Tắt video xong thì nhớ để ý điện thoại."
"Được. Vậy em đi mua đồ ăn a, anh có muốn ăn gì không?" Đồng Vũ Vụ đẩy xe mua sắm, nói với giọng nhẹ nhàng, như thể cô thực sự là một hiền thê lương mẫu, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Nghe khẩu khí của cô, người không biết còn tưởng rằng tài nấu nướng cô rất tốt, chuẩn bị một Mãn Hán toàn tịch cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên Phó Lễ Hành sẽ không nói hắn muốn ăn gì, hắn sợ nói ra món ăn cô không biết làm, "Món gì cũng được."
"Vậy tối hôm nay anh có về ăn cơm không?"
"Về."
Đồng Vũ Vụ hài lòng tắt video trò chuyện, không lâu sau thì điện thoại lại rung lên, cô mở ra xem thì thấy là tin nhắn Phó Lễ Hành gửi tới. Nói chính xác hơn là chuyển khoản.
Hắn chuyển cho cô 20 vạn.
Phó Lễ Hành: 【 Em nói trong Wechat không có tiền. 】
Phó Lễ Hành: 【 Không đủ thì lại nói với tôi. 】
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hạn mức chuyển khoản mỗi ngày 20 vạn = =
Hôm nay không có canh ba, ta hầu như hết sạch bản thảo tồn, gần đây trong nhà có không ít chuyện, nhưng có lẽ tôi có thể đảm bảo mỗi ngày hai canh, thỉnh thoảng sẽ có canh ba, nếu có tình huống đặc biệt sẽ nói cùng mọi người.
Editor: edit chương này không biết nói gì. Giàu quá cũng khổ, ai nói giàu là đi trước thời đại đâu. Ít nhất là cặp vợ chồng nào đó đã bị thời gian bỏ rơi