Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Đoạn thời gian này mỗi ngày Đồng Vũ Vụ đều phải theo dõi quỹ từ thiện nên có chút bận rộn. Hệ thống thì giống như tiến vào trạng thái ngủ đông. Đã nửa tháng rồi nó không giao nhiệm vụ cho cô.
Sau khi mở lòng với Phó Lễ Hành thì tình cảm giữa hai người không thăng tiến gì nhiều. Hắn không phải là người quá nhiệt tình, cô cũng vậy. Cứ tiến triển từ từ như vậy cũng không tệ. Không có trái bom nổ chậm Tần Dịch, cô cảm thấy không khí cũng trở nên trong lành hơn. Cô bây giờ không còn bị cốt truyện nguyên tác hù dọa nữa nên đối với nhiệm vụ hệ thống giao cũng rất thờ ơ.
Chiều hôm nay, Đồng Vũ Vụ hẹn Lục Nhân Nhân đi spa. Vốn dĩ cũng rũ luôn Tống Tương nhưng cô ấy tạm thời có việc bận nên chỉ có hai người bọn cô.
Spa bọn cô thường đến là của một đàn chị lớp trên mở, mấy năm gần đây rất nổi tiếng ở Yến Kinh. Đồng Vũ Vụ chính là một khách hàng rất trung thành. Nhiều năm qua, cô đi không được 100 chứ cũng được 90 spa, nhưng chỉ có spa này là có hiệu quả nhất. Mỗi lần đi spa về, không cần bộ lọc cô cũng có thể trở thành người mẫu quảng cáo sữa tắm.
Hai người đang cực kì thoải mái dễ chịu nằm trên giường cho nhân viên chuyên nghiệp xoa bóp mát xa.
“Đúng rồi, Vũ Vụ, cậu còn nhớ Trình Yên không?” Lục Nhân Nhân đột nhiên hỏi.
Đồng Vũ Vụ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Trình Yên, không phải cô ấy ở Pháp mở trang viên rượu sao?”
“Đúng đúng, chính là cô ấy. Lúc học cao trung, quan hệ giữa tớ và cô ấy cũng không tệ, nhưng từ khi lên đại học thì hai người bọn tớ không còn liên lạc nữa. Tớ nghe mẹ tớ nói là sức khoẻ của ba Tần Dịch không tốt, cậu cũng biết đó, nên hình như bên đó đang vội vàng tìm đối tượng đính hôn cho Tần Dịch. Nhà họ Tần và nhà họ Trình đều là thế gia, tuổi của hai người bọn họ cũng xấp xỉ, người lớn hai bên có ý muốn tác hợp mà Trình Yên cũng không phản cảm, nên có khả năng là bọn họ sẽ đến với nhau.”
Đồng Vũ Vụ nghe xong tin này thì thật sự rất kinh ngạc.
Trong cốt truyện của nguyên tác làm gì có sự xuất hiện của Trình Yên. Nghe ý tứ trong lời nói của Lục Nhân Nhân thì có vẻ như Trình Yên sẽ đính hôn với Tần Dịch, hơn nữa còn là ý muốn của cha mẹ hai bên.
Chẳng lẽ Liễu Vân Khê không đạt đủ độ hảo cảm của Tần Hoài, không được cha chồng tương lai ủng hộ? Điều này làm cho Đồng Vũ Vụ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đây mới giống chuyện Tần Hoài sẽ làm. Cô nói mà, làm sao Tần Hoài có thể đồng ý để Liễu Vân Khê làm con dâu của ông ta.
Cô và Trình Yên có biết nhau nhưng vì không phải là người trong một vòng tròn nên không quá quen thuộc. Nhưng cô có nghe nói một chút về con người của Trình Yên.
Trình Yên là con gái một của nhà họ Trình, thủ đoạn hay năng lực đều đủ. Lúc còn đi học là một học bá chính hiệu, sau khi tốt nghiệp thì tự mình mở một trang viên rượu, kinh doanh đến hô mưa gọi gió*. Nếu Liễu Vân Khê và Tần Dịch đã cắt đứt với nhau thì đỡ, nếu không thì nữ chính đến đoạn này đúng là quá đáng thương.
*kiểu như làm ăn rất tốt, lẫy lừng 1 phương.
Nhưng mà có quan hệ gì tới cô đâu. Bây giờ cô và Phó Lễ Hành đã thổ lộ hết với nhau, cho dù Tần Dịch và Liễu Vân Khê có quậy kiểu nào thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Nghĩ thế thì cô không khống chế được khóe miệng đang cong lên.
“Cười cái gì thế?” Lục Nhân Nhân tò mò hỏi.
Đồng Vũ Vụ tươi cười quyến rũ, “Chính là vui vẻ đó.”
Loại chuyện bạn trai cũ muốn đính hôn không phải là rất đáng để chúc mừng sao?
Ngày mai Đồng Vũ Vụ phải đi theo Phó Lễ Hành đi Cao Thành tham gia hôn lễ. Cho dù chỉ lăn lộn ở bên kia hai đêm thôi nhưng cô vẫn chuẩn bị đến mấy bộ quần áo. Phó Lễ Hành đứng ở cửa phòng để quần áo, nhìn cô chỉ giày thôi cũng chuẩn bị đến ba bốn đôi thì nhéo nhéo sóng mũi, bất đắc dĩ nhắc nhở cô: “Ngày mai chúng ta đi, giữa trưa ngày kia là về rồi, đâu có ở lại đó lâu lắm đâu, nên em không cần phải mang nhiều đồ như thế.”
“Đâu có nhiều quá đâu á.” Đồng Vũ Vụ đang ngồi xổm, quay đầu cười với hắn, “Giày cao gót hai đôi, lỡ chân em mỏi thì phải làm sao sao bây giờ, nhất định phải chuẩn bị một đôi giày đế bằng để dự phòng chứ? Còn phải chuẩn bị một đôi dép lê để đi ra ngoài nữa chứ?”
Phó Lễ Hành nhìn thoáng qua một cái vali hành lý cô đã thu thập xong, dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ, “Cái này thì sao?”
“Quần áo a.”
Phó Lễ Hành: “?”
Hắn cho là cô muốn đi Cao Thành định cư.
“Thật ra em đâu có mang nhiều đồ vặt. Em nghe nói là bên Cao Thành có rất nhiều trung tâm thương mại. Nếu là có thời gian thì có thể đi dạo đó.”
Phó Lễ Hành chăm chú nhìn cô một lúc liền chịu thua, nghi hoặc hỏi: “Phụ nữ các em mỗi lần ra cửa đều phiền toái như vậy sao?”
Câu hỏi hay.
Đồng Vũ Vụ đang lo không có chỗ phát huy. Cô liếc mắt nhìn hắn rồi làm như vô tình hỏi: “Cái này cũng tuỳ người. Chẳng lẽ từ trước đến nay anh chỉ đi chơi xa, ở cùng khách sạn với mình em thôi sao?”
Kể từ khi lịch sử tình cảm của cô từ trước khi kết hôn cho đến nay bị hắn đào ra sạch sẽ thì cô ở trước mặt hắn không khác gì trần như nhộng. Như thế này đâu có công bằng. Hắn biết bạn trai cũ của cô là ai, biết ai từng theo đuổi cô, nhưng cô đến lúc này vẫn hoàn toàn không biết hắn đã từng quen mấy người bạn gái.
Đây mà gọi là công bằng à?
Trước kia lúc hai người bọn họ cãi nhau, cô cũng quên mất cái gì là tính toán nợ cũ.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng.
Hắn là đang trả lời vấn đề của cô một cách rất nghiêm túc, rất đứng đắn.
Nhưng nghe vào tai Đồng Vũ Vụ thì hắn vốn không phải đang trả lời câu hỏi mà chỉ đang qua loa lấy lệ thôi. Ừ và à ngay lúc này không có gì khác nhau.
Là hắn không muốn trả lời, hay là không nhớ đã từng ở cùng khách sạn với mấy người?
Cho dù là loại khả năng nào cũng đủ để cho cô khó chịu.
Cô cũng muốn học hắn làm ẩm ĩ mọi chuyện lên, ôm lu dấm điên cuồng uống. Nhưng lần đó hai người bọn họ đã thống nhất với nhau là sau này sẽ không phiền muộn vì chuyện đã qua. Cô đâu có thể để mình bị vả mặt.
Cẩn thận ngẫm lại thì hắn đúng là đa mưu túc trí. Cô còn chưa kịp làm rõ hắn có mấy người bạn gái thì đã mơ mơ màng màng ký vào hiệp ước buông bỏ với hắn rồi.
Buông cái gì mà buông, cô ngay cả quá khứ của hắn là như thế nào cũng không biết đâu.
Tình cảm giữa hai người tiến triển rất tốt, biểu hiện trực tiếp nhất là nhu cầu của Phó Lễ Hành cao hơn trước rất nhiều. Buổi tối sau khi tắm rửa xong, hai người đang nằm ở trên giường, Đồng Vũ Vụ đưa lưng về phía hắn lướt Weibo thì bàn tay của hắn trực tiếp thò qua đoạt di động của cô rồi khóa màn hình, đặt lên trên tủ đầu giường. Giọng nói bình tĩnh: “Không nên nằm xem di động, không tốt cho mắt.”
Đồng Vũ Vụ à một tiếng rồi lại hứng thú bừng bừng lăn qua ôm cánh tay hắn cọ cọ, nhẹ giọng hỏi: “Lão Phì và vợ trước của hắn là thanh mai trúc mã. Sao nói ly hôn liền ly hôn thế ạ?”
Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhẹ giọng bâng quơ trả lời: “Có lẽ là cảm tình không hợp.”
“Đây là lý do gì thế. Quen biết nhau nhiều năm như thế đều hợp, sao bỗng dưng lại không hợp.” Đồng Vũ Vụ nói quanh co lòng vòng, “Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, thế chẳng phải là đi từ mối tình đầu đến kết hôn luôn? Rất lãng mạn đó.”
Phó Lễ Hành nói thẳng: “Em không có mắt nhìn à. Đã ly hôn rồi, còn lãng mạn?”
Không, không có mắt nhìn?
Đồng Vũ Vụ trợn tròn đôi mắt, “Sao anh lại có thể nói bà xã anh như thế. Chẳng qua em chỉ đang cảm thán chút thôi. Mãi cho đến lúc kết hôn mà Lão Phì chỉ quen có một người bạn gái, ở xã hội hiện đại bây giờ là rất hiếm.”
“Rất hiếm sao? Thời điểm bọn họ kết hôn cũng mới 24-25 tuổi.”
“24-25 tuổi mà chỉ quen một người bạn gái cũng là rất hiếm. Rất nhiều người đến 24-25 tuổi mà đã quen đến bảy tám người đó.”
Bảy tám người?
Cuối cùng Phó Lễ Hành cũng nếm ra cái gì đó không thích hợp. Hắn lẳng lặng nhìn cô, “Cho nên em thì sao, em đã từng yêu đương với mấy người?”
Dựa theo cách nói này của cô thì cô có thể,... chẳng lẽ bạn trai cũ của cô không chỉ có mỗi Tần Dịch?
Đồng Vũ Vụ: “?”
Không phải à cô đang gài hắn vào tròng à? Sao ngược lại là hắn gài cô?
“Ngoại trừ anh ra thì em chỉ từng quen một người.” Đồng Vũ Vụ bị ánh mắt kia của hắn làm cho mất tự nhiên. Cô lập tức chứng minh mình trong sạch, “Vậy còn anh, anh đã từng nói chuyện yêu đương với mấy người rồi?”
Giống như sợ Phó Lễ Hành không chịu nói thật, cô làm ra vẻ rộng lượng, nói: “Em mới không nhỏ mọn như anh vậy đâu. Chuyện của mấy năm trước mà anh còn canh cánh trong lòng. Anh nói xem là mấy người, em sẽ không tức giận.”
Phó Lễ Hành có chút đau đầu.
Tuy rằng giữa hai người bọn họ có thể thành thực thẳng thắn với nhau đến trình độ này đúng là chuyện làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Nhưng thảo luận loại chuyện này không phải quá nhàm chán sao?
Còn không bằng thảo luận thời học sinh đạt được bao nhiêu danh hiệu.
“Sao anh không nói lời nào. Có phải anh không muốn trả lời vấn đề này phải không? Hay là không muốn để ý tới em?”
Đồng Vũ Vụ lại lần nữa tung ra đòn sát thủ.
Phó Lễ Hành chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng. Hắn bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ em ra thì anh chỉ từng quen một người.”
Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ tỏ ra không thể tin tưởng. Hắn đã qua loa có lệ với cô đến mức này rồi sao? Hắn đem nguyên lời cô vừa nói trả lại cho cô. Là có lệ hay là không tin lời cô nói nên mỉa mai cô? (TY: lạy chị!!)
Cho dù là loại nào thì cũng rất đáng giận!
Lúc bọn họ kết hôn, hắn hai mươi tám tuổi. Hai mươi tám tuổi mà chỉ nói chuyện yêu đương một lần. Đồng Vũ Vụ không phải không tin loại chuyện này, nhưng đặt ở trên người Phó Lễ Hành thì mức độ đáng tin kia hoàn toàn sụt giảm.
Khoan nhắc tới bạn gái cũ đã xác định kia. Khi cô học sơ trung còn đã từng nghe nói qua mấy chuyện tai tiếng của hắn nữa kìa.
Nghe nói, hắn từng đi xem phim với một hoa khôi, mà nghe nói hoa khôi kia đã sớm kết hôn. Tin tức này lúc đó được lan truyền rộng rãi.
Nghe nói, hắn cùng thiên kim tập đoàn nào đó đã từng là bạn học cùng lớp, vô số bằng chứng hẹn hò của hai người được tung ra.
Nghe nói......
Cô kém hắn những 6 tuổi. Khi cô vào sơ trung thì hắn đã đi du học nước ngoài. Nhưng vì trường học cũ của hắn cũng chính là nơi cô học sơ trung nên các thầy cô giáo đều có thói quen lôi chuyện của hắn ra nói. Nói hắn lúc đi học luôn là người đứng đầu, chưa lần nào thất thủ. Trong khung kính của trường còn treo hình của hắn. Hắn còn là con trai độc nhất của nhà họ Phó, là phú nhị đại đỉnh cấp, cho nên khi đó dù hắn đã ở nước ngoài, nhưng trong diễn đàn trường học, những lời đồn về hắn đều luôn nằm trong top.
Hắn có vô số bạn gái tin đồn. Thế mà bây giờ hắn nói với cô là hắn chỉ từng quen một người???
Con nít ba tuổi mới tin! Còn lại không ai ở Yến Kinh tin!
Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ không hé răng thì kiên nhẫn nói: “Được, không nói chuyện đó nữa. Giờ không còn sớm, ngày mai còn phải đi máy bay tới Cao Thành, nghỉ ngơi trước đã.”
Đồng Vũ Vụ trừng mắt nhìn hắn, hận không thể cắn một ngụm chết hắn. Cô tiện đà đẩy ra hắn, rầu rĩ kéo chăn lên nhắm mắt ngủ.
Đương nhiên là đưa lưng về phía hắn ngủ.
Phó Lễ Hành thuận thế tắt đèn trên tủ đầu giường. Lúc Đồng Vũ Vụ còn đang đơn phương giận dỗi thì hắn xoay người qua ôm cô từ sau lưng. Một đôi tay đang cực kỳ không an phận di chuyển bên hông cô. Cô mặc một cái váy ngủ hai dây vốn chỉ dài đến đùi. Cô lại nằm nghiêng làm cho làn váy bị kéo lên trên.
Lòng bàn tay hắn ma sát trên da thịt của cô, nếu là lúc trước thì cô sớm đã bị chọc cho rùng mình như có luồng điện chạy qua.
Nhưng hôm nay cô không chỉ không hề xúc động, mà ngược lại, mặt không biểu tình.
Hắn nhẹ nhàng hôn hôn lên bờ vai trắng nõn của cô. Hiển nhiên một cái hôn là không đủ, đang lúc hắn chuẩn bị tiếp tục thì Đồng Vũ Vụ bỗng dưng dịch về phía trước. Thanh âm của cô vừa lãnh đạm, vừa như giả vờ buồn ngủ, “Được rồi, không làm. Giờ không còn sớm, ngày mai còn phải đi máy bay tới Cao Thành, nghỉ ngơi trước đã.”
Đây chính là một thân chi đạo còn trị một thân chi thân!!*
*đại khái là đem lời nói, cách hành xử của người khác nói hay đối xử với mình trả lại toàn bộ cho ngta.
Cô sửa một chút lời hắn vừa nói rồi ném lại toàn bộ cho hắn.
Ai mới là máy lặp lại đây.