Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 68: Chương 68: Lật xe rồi! (CHƯA BETA)




Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên

Đồng Vũ Vụ nhìn mấy thiên kim tiểu thư kia vì đăng bài về trang phục bọn bọ mặc gần đây mà số lượng người theo dõi tăng lên không ít, thậm chí còn có dấu hiệu lên cả hot search thì cô cảm thấy ghen tị không thôi. Rõ ràng người khởi xướng hoạt động này là cô, kết quả người khác không những kiếm đủ mà còn có luôn cả lãi. Đồng Vũ Vụ nằm nhìn lại Weibo chỉ có mấy trăm người theo dõi kia của cô, vẻ mặt tràn đầy không vui.

Cô rất ít khi chia sẻ cuộc sống riêng lên Weibo, tác dụng lớn nhất của Weibo là nơi để cô hóng hớt tám chuyện.

Không phải là do cô sống khiêm tốn, cô vốn rất muốn khoe nhưng tình hình thực tế lại không cho phép. Phó Lễ Hành là người sống khiêm tốn, nhà họ Phó cũng vậy, nên cô đương nhiên phải phối hợp sao cho tốt.

Phó Lễ Hành vừa tắm rửa xong, đi từ phòng tắm ra, vừa lau khô tóc vừa đi đến mép giường thì nhìn bộ dáng cô giống như có ai đó đang nợ tiền cô vậy, liền hỏi: “Sao lại không vui vẻ rồi?”

Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Đồng Vũ Vụ liền không nhịn được mà bùm bùm chát chát nói ra hết: “Em thật không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi! Anh có biết Trịnh Tư Nguyệt không? Lần này cô ta cũng tham gia hoạt động em tổ chức. Bây giờ mỗi ngày cô ta đều chia sẻ trang phục cô ta mặc lên Weibo. Mọi người đều nói cô ta là một hình tượng phu nhân nhà giàu mặc đồ giá bình dân tiêu biểu. Vốn dĩ cô ta chỉ có mười mấy vạn người theo dõi thôi, bây giờ lại tăng thêm mấy chục vạn nữa, nói không chừng tháng sau là có thể chạm mốc trăm vạn luôn! Mấy người theo dõi kia đều nói cô là tiểu thư bình dân nhất Yến Kinh, bởi vì những trang phục cô ta mặc đều là từ những nhãn hàng giá rẻ. Em còn nghe nói bởi vì vậy mà có không ít nhãn hàng bình dân thay nhau gởi đồ miễn phí cho cô ta. Cô ta còn thỉnh thoảng làm quảng cáo, kiếm được không ít tiền quản cáo nữa đó!”

Cái gọi là “làm áo cưới cho người” là đây.

Tuy rằng Trịnh Tư Nguyệt không coi trọng kia mấy đồng phí quảng cáo, chừng đó còn chưa đủ mua một cái túi xách, nhưng lần tham gia hoạt động này cô ta danh lợi song thu*, một mình chiếm hết nổi bật.

*danh lợi song thu: thu được cả danh tiếng và lợi lộc.

Nói tóm lại là... Đồng Vũ Vụ rất không vui.

Phó Lễ Hành cảm thấy đời này hắn rất khó có thể hiểu thấu đáo hỉ nộ ai nhạc của vợ nhà hắn.

Ví như, hắn không thể giải thích được vì sao cô lại lên án chuyện này một cách kịch liệt như thế.

Một trực nam như hắn chỉ có thể bình tâm tĩnh khí nói: “Phí quảng cáo của cô ta bao nhiêu? Anh cho em.”

Đồng Vũ Vụ trợn mắt há hốc mồm: “Em không phải có ý này!”

Động tác lau tóc của Phó Lễ Hành dừng một chút, hắn liếc mắt nhìn cô, “Vậy em là có ý gì?”

“Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa.” Quả nhiên tìm ai phàn nàn cũng không nên tìm ông xã. Cô cầm di động bắt đầu điên cuồng giải toả nhiệt lượng với những người có cùng chung đề tài là Lục Nhân Nhân và Tống Tương.

Kỳ thật, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của cô lúc này thật sự rất đáng yêu.

“Em thật sự không muốn nói với anh sao?” Giọng điệu Phó Lễ Hành có chút tiếc nuối.

Cho dù hắn không hiểu hết những chuyện cô nói, nhưng không khí yên tĩnh trong phòng lúc này làm cho hắn cảm thấy không quen.

Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, “Em tức giận là vì cô ta có thêm mấy chục vạn người theo dõi mà em......” Cô nhanh chóng chuyển sang giao diện Weibo, cầm di động quơ quơ trước mặt hắn, “Em chỉ mới có 499 người theo dõi, ngay cả 500 cũng không đến!”

Cô thứ nhất không mua lượng theo dõi, thứ hai không khoe giàu, Weibo ngày thường cũng không đăng được mấy bài, có thể có hơn bốn trăm người theo dõi đã thể hiện cô là một người cực kỳ có sức hấp dẫn.

Phó Lễ Hành nhanh chóng nhớ kỹ tên Weibo của cô.

Đồng Vũ Vụ thấy hắn không hé răng, vừa lúc di động báo có tin nhắn WeChat gởi đến, cô liền tiếp tục cúi đầu tám chuyện với Tống Tương và Lục Nhân Nhân.

Cũng không biết qua bao lâu, di động của cô rung lên, là Weibo nhắc nhở có thêm người theo dõi mới.

Cô theo bản năng mở ra thì thấy số lượng người theo dõi tăng thêm một. Nhấp vào thì thấy người theo dõi mới này ngay cả ảnh đại diện cũng không có. Ngay cả tên Weibo cũng được viết bằng một dãy số tiếng Anh. Người theo dõi ảo là gì thì chính là đây.

“500.” Phó Lễ Hành trầm giọng nói.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, “Người theo dõi mới của em là anh?”

Phó Lễ Hành cho rằng cô quá cảm động, hắn dè dặt gật đầu, “Ừ.”

Đồng Vũ Vụ nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên không hiểu hành động này của hắn có ý gì. Cô thở dài một hơi sâu kín: “Anh làm như vậy càng làm em cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.”

Ông xã cô thân là tổng tài bá đạo, bước tiếp theo chẳng lẽ không phải ném tiền mua cho cô trăm vạn người theo dõi sao?

Cô quá thảm, phải dựa vào tình hữu nghị với ông xã mới có thể cán mốc 500 người theo dõi.

Còn có phu nhân nào ở Yến Kinh thảm hơn cô sao? Oa oa oa.

Phó Lễ Hành nghi hoặc nhìn cô: “Anh cho rằng em sẽ vui vẻ.”

Anh chàng trực nam ngây thơ này lại làm sai cũng có gì lạ đâu, thôi bỏ đi. Đồng Vũ Vụ nghiêm túc trịnh trọng kéo hắn tay rồi hạ một nụ hôn lên mu bàn tay hắn, “Tiên sinh, cảm ơn anh, đã giúp em hoàn thành giấc mộng 500 người theo dõi.”

Phó Lễ Hành: “......” (TY: hahaha)

Hắn cảm giác được cô đang trào phúng hắn.

Nhưng so đo với bà xã không phải là hành vi của một thân sĩ, “Không cần cảm ơn.”

Ban đêm như thế này vốn dĩ nên có loại hoạt động dành riêng cho vợ chồng, nhưng vì chuyện người theo dõi trên Weibo mà tạm thời gác lại.

Lý do? Có người không có hứng thú.

Khi Phó Lễ Hành mang theo Đồng Vũ Vụ tham gia tiệc thì không gặp phải Thượng Duệ. Không cần hỏi thăm nhiều Phó Lễ Hành có được tin tức. Thì ra Thượng Duệ bị một đám thanh niên lêu lổng đánh ở bãi đỗ xe, giờ này còn đang ở bệnh viện. Tuy có cảnh sát vào cuộc nhưng cùng lắm cũng chỉ bắt mấy thanh niên kia lại. Hỏi bọn họ tại sao lại đánh người thì mấy thanh niên kia vẻ mặt cà lơ phất phơ, nói là đánh sai người.

Trợ lý Chu sở dĩ là trợ lý Chu vì phong cách làm việc của hắn trước nay đều rất thoả đáng, không cần Phó Lễ Hành chủ động mở miệng thì hắn cũng điều tra ra hết ngọn nguồn một cách rõ ràng. Thì ra là Tần Dịch ra tay, Tần Dịch không biết từ đâu nghe được chuyện Thượng Duệ từng “bức bách” Đồng Vũ Vụ gả cho ông ta. Hắn tìm mấy người tự nguyện lấy tiền ngồi tù tàn nhẫn đánh cho Thượng Duệ một trận.

Sau khi Phó Lễ Hành nghe xong lời này thì chỉ còn lại kinh ngạc, người 25 tuổi đều hành xử...... khinh cuồng vô tri như vậy sao?

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.

Đồng Vũ Vụ thật sự không để bụng chuyện của Thượng Duệ. Tuy rằng ba năm trước đây, cô có vì những hành động của Thượng Duệ mà cảm thấy ghê tởm, nhưng Thượng Duệ đối với cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Cô bây giờ là một người đã kết hôn được hai năm, hơi đâu đi để ý người như vậy chứ?

Ngây ngốc bên cạnh Phó Lễ Hành ba năm, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, tuy rằng loại sức mạnh này là của Phó Lễ Hành cho cô.

Hôm nay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, Đồng Vũ Vụ lập tức thực hiện một loạt hành động tiêu tiền để phục thù. Lúc cô đang bày biện đống quần áo, dày dép và túi xách mới mua trong phòng để quần áo thì Phó Lễ Hành vừa lúc về tới. Hắn dựa ở cửa nhìn cô một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tháng sau anh phải đi Cao Thành một chuyến để tham gia hôn lễ của một người bạn. Lúc đó em có thời gian không?”

Cao Thành?

Sao cô chưa từng nghe hắn nói qua là hắn có bạn bè ở Cao Thành. Không phải mấy người có quan hệ tốt với hắn đều ở Yến Kinh sao?

“Cái khác em không có nhiều, chỉ có thời gian là có thừa.” Đồng Vũ Vụ vừa đùa vừa tò mò hỏi hắn, “Anh còn có bạn bè ở Cao Thành sao?”

Cao Thành cách Yến Kinh rất xa, một cái ở bắc, một cái ở nam. Tuy Phó thị cũng có sản nghiệp ở phía nam nhưng trọng tâm vẫn nằm ở phía bắc. Cho nên bản thân Phó Lễ Hành rất ít khi đi phía nam.

“Ừ.” Phó Lễ Hành đi đến, “Lúc trước chơi game cùng nên quen, là người Cao Thành.”

Phó Lễ Hành không phải lúc nào cũng nghiêm túc và ổn trọng như một lão cán bộ. Lúc hắn mười mấy tuổi cũng giống như rất nhiều người trẻ tuổi khác, thỉnh thoảng sẽ chơi game để giảm bớt áp lực, lúc dậy thì hắn còn từng làm hacker nữa kìa. Loại hoạt động giải trí tốt nhất của nam sinh như chơi game đương nhiên hắn cũng từng thử qua rồi.

Game của mười mấy năm trước đã có bang phái và tổ đội. Lúc đó hắn có mấy người bạn đều ở cùng một bang phái, thường xuyên cùng nhau tổ chức thành đội đi đánh boss. Ngoại trừ những người bạn ở ngoài đời thì đồng đội còn lại chính là người bạn ở Cao Thành này.

Lúc vừa gặp ở trong game, bọn họ chỉ là những người cùng lứa tuổi chơi game với nhau. Sau này có đôi khi gặp nhau ngoài đời thực, cảm thấy khá hợp rồi dần dần trở thành bạn bè chân chính.

Đồng Vũ Vụ à một tiếng. Cô lấy đôi giày cao gót mới mua ra, vừa cất vào tủ giày vừa thuận miệng hỏi: “Anh thế mà cũng có bạn trên mạng à?”

Vẻ mặt Phó Lễ Hành tỏ vẻ “anh sao lại không thể có”, “Lần này ngoại trừ tham gia hôn lễ, còn nhân tiện mở họp. Mấy năm trước cậu ta muốn mở một câu lạc bộ e-sport nhưng tài chính không đủ nên anh đã đầu tư cho cậu ta. Lợi nhuận cũng không tệ.”

Câu lạc bộ e-sport? Người Cao Thành?

Đồng Vũ Vụ sắp xếp lại chuỗi sự kiện rồi đặt nó vào hộp thông tin trong đầu. Rồi cô bỗng quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn: “Lão Phì ly hôn? Vậy hai đứa con gái song sinh của hắn làm sao bây giờ?”

Lời kia vừa thốt ra, cả Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đều sững sờ.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh......

Lúc này Đồng Vũ Vụ rất muốn đập đầu mình vào tường. Tóm lại là hối hận, cực kỳ hối hận.

Cô bây giờ quá thả lỏng bản thân, không hề có chút phòng bị. Cô thay đổi, bởi vì khoảng thời gian này cảm tình của cô và Phó Lễ Hành trở nên tốt hơn rất nhiều, tốt đến mức giống như một cặp vợ chồng mới cưới. Tuy trong trong tiềm thức của cô lúc này còn chưa đến mức coi hắn là ông xã, nhưng là bạn trai. Cái này dẫn tới cô ở trước mặt hắn đã không còn cân nhắc kỹ mỗi lời nói mỗi hành động như trước kia. Bây giờ cô muốn nói gì nói đó.

Cô biết được chuyện của lão Phì không phải từ chỗ Phó Lễ Hành, mà là từ chỗ Vạn Lâm Gia.

Mối quan hệ giữa cô và Vạn Lâm Gia không phải là yêu đương. Nhưng năm đó ở New York, hắn nghĩ muốn theo đuổi cô, cô cũng có ý định thử xem sao. Có lần hắn hẹn cô ăn cơm, lúc hai người nói chuyện phiếm thì hắn nhận được một cuộc gọi đến. Có lẽ hắn cảm thấy đang dùng bữa mà lại nói chuyện điện thoại lâu như vậy thì có chút bất lịch sự nên mới lấy nội dung cuộc điện thoại xem như chuyện cười kể cho cô nghe.

Hắn nói trước đây lúc đi học có quen biết một người bạn qua game, biệt danh là lão Phì, người Cao Thành. Lão Phì làm người không tệ, tuổi còn trẻ đã kết hôn với thanh mai trúc mã, còn một 2 đứa con gái song sinh đặc biệt đáng yêu. Lúc đó lão Phì muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, mở một câu lạc bộ e-sport. Nhưng tiếc là người nhà không ủng hộ, trên tay hắn cũng không có tiền nên tìm tới hắn (VLG).

Lúc đó cô không mấy hứng thú với chủ để này, nhưng xuất phát từ nhưng vì phép lịch sự cô vẫn hỏi “Thật không?” “Thế sao?” “Thật tuyệt.”Vạn Lâm Gia cho rằng cô hứng thú với chủ đề này liền phổ cập cho cô một khoá khoa học gọi là bang phái đoàn đội cùng chơi game thời học sinh.

Khi đó tên của Phó Lễ Hành cũng được hắn nhắc đến.

Lúc ấy cô cảm thấy thật nhàm chán. Đã vậy lại không thể không lên dây cót mỉm cười tiếp chuyện.

Qua ba năm, cô vốn đã quên béng chuyện này rồi, bây giờ lại dễ dàng bị vài câu của Phó Lễ Hành gợi lại ký ức. Càng kinh khủng muống mạng chính là cô buộc miệng nói thẳng ra mà không hề suy nghĩ.

Nói chuyện không dùng đầu óc ngay trước mặt Phó Lễ Hành là chuyện vừa nguy hiểm lại đáng sợ đến cỡ nào chứ!

Một không khí im lặng ngột ngạt làm con người ta không hít thở nổi bao trùm phòng để quần áo.

Đồng Vũ Vụ khô khan cười một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Ông xã, không phải hai ngày trước anh nói phong cách của anh quá đơn điệu à, em có mua quần áo mới cho anh đấy. Anh có muốn thử không?”

Phó Lễ Hành dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn cô. Sao cô lại biết lão Phì? Còn biết lão Phì có một hai đứa con gái song sinh?

Hơn nữa, bộ dạng của cô bây giờ rất giống như đang chột dạ.

Hắn khẳng định hắn chưa từng nhắc tới lão Phì với cô trước đó. Vậy cô làm sao biết được?

Nhưng cô hẳn là không quen biết lão Phì, bằng không sẽ không hỏi vấn đề như vậy. Hai năm trước lão Phì đã ly hôn, bạn bè của hắn đều biết. Khi đó lão Phì bị chuyện ly hôn quấn thân nên mới không thể tới tham gia hôn lễ của hắn.

Vậy chẳng lẽ cô nghe được chuyện này từ ai đó? Sẽ là ai đây?

Đầu óc Phó Lễ Hành lúc này nhanh chóng suy nghĩ, một bên nhìn chằm chằm cô, một bên sàng chọn ra người tình nghi.

Có phải là nghe được từ ai đó trong đội ngũ chơi game lúc đó hay không? Tin tức hắn vừa nói không toàn diện, chỉ có những người cùng quen biết hắn và lão Phì mới biết được.

Sẽ là ai chứ?

Chu Trì? Đường Cẩn Hành? Hay là Vạn Lâm Gia?

Nhưng cô không thân với ai trong ba người bọn họ......

Hoặc là chỉ giả vờ không thân ở trước mặt hắn? Chẳng lẽ cô đã từng tiếp xúc với ai trong ba người bọn họ, còn thân mật đến nỗi chuyện của lão Phì cũng biết.

Phó Lễ Hành nhìn cô, vẻ mặt thực nghiêm túc, trên mặt đều tràn ngập “đừng nghĩ lừa dối cho qua chuyện, anh khuyên em tốt nhất nên thành thật một chút“.

Vẻ mặt lại là Đồng Vũ Vụ khóc không ra nước mắt, trong đầu cô lúc này chỉ có một ý tưởng: rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.