Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.
Đồng Vũ Vụ luôn luôn thông minh nhanh trí. Sau khi hệ thống giao cho cô nhiệm vụ như vậy, cô rất nhanh đã nghĩ ra được một cách giải quyết đẹp cả đôi đàng, một biện pháp mà cho dù một tuần liên tiếp cô có phải mặc đồ dưới 1000 tệ thì cũng không bị người khác chú ý quá mức.
Có cái gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui. Chỉ có một mình cô tham gia khiêu chiến thì không thú vị, mấy chị em plastic mỗi ngày đều mặc đồ phiên bản giới hạn, mà chỉ mỗi mình cô phải mặc đồ có giá cả phải chăng thì thật là không thể chấp nhận được. Đặc biệt là bảy ngày tới nếu không thể tránh được tình huống phải ra khỏi nhà, vậy thì càng không thể không giậu đổ bìm leo*.
*Giậu đổ bìm leo: là câu thành ngữ ý rằng thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình (theo Trithucvn.)
Trước khi Đồng Vũ Vụ mời ba tên gian thương kia gia nhập thì cô đã sớm liên hệ với mấy tiểu thư có danh tiếng của Yến Kinh xong xuôi. Lấy thanh danh của mẹ Phó thì bọn họ phải cho Đồng Vũ Vụ chút mặt mũi, sôi nổi hưởng ứng nói muốn gia nhập quỹ từ thiện này.
Mức độ nổi tiếng của mấy thiên kim tiểu thư này trong lòng những trưởng bối ở Yến Kinh không hề thua kém so với ba tên gian thương kia.
Các cô ấy ưu nhã khéo léo, có người sắp tiếp nhận công ty của gia đình, có người lại tự mình gây dựng sự nghiệp thành công, ở trên thương trường đều là cân quắc không nhường tu mi, quan trọng nhất chính là, các cô ấy đều là những cô gái trẻ tuổi còn độc thân.
Trừ bỏ những người không phải ăn nhậu chơi bời thì là ăn no chờ chết, Đồng Vũ Vụ lôi kéo một đám phú nhị đại cô quen vào hết trong một nhóm Wechat, ngắn gọn nói ra dự định của mình, cuối cùng còn chốt lại nếu như bọn họ có hứng thú thì có thể tham gia. Nhiệm vụ hoàn thành thì có thể gia nhập đồng thời trở thành người đại diện của quỹ từ thiện, nếu thất bại thì phải quyên tặng 50 vạn, lần sau tiếp tục cố gắng. (TY: 50 vạn khoảng 1,76 tỷ vnđ.)
Lục Nhân Nhân không hổ là chị em tốt của Đồng Vũ Vụ, cô là người đầu tiên hưởng ứng: 【 Tớ tham gia!! Vũ Vụ tớ muốn tham giaaa!! 】
Người ta thường nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Phó Lễ Hành là cực phẩm nhân gian thì bạn bè của hắn sao có thể kém được. Trước kia mẹ cô bảo cô chơi với Đồng Vũ Vụ không thể nào không nghĩ đến chuyện nhờ Đồng Vũ Vụ giới thiệu bạn trai cho cô, chẳng qua bà ấy không tiện mở miệng thôi. Bây giờ Đồng Vũ Vụ đã thông báo rõ những người nào sẽ tham gia, nghe qua danh sách thôi cũng đủ làm cho những phú nhị đại ăn chơi trác táng rục rịch.
Bọn họ cũng tự mình hiểu lấy, biết nữ thần/nam thần tuy không nhất định sẽ nhìn trúng mình, nhưng có thể tụ hội cùng nhau trong một quỹ từ thiện, một năm tổ chức vài hoạt động, vậy chẳng phải qua lại vài lần liền quen biết sao? Một khi đã quen biết thì sẽ trở thành nhân mạch*, đây chính là tài sản ẩn hình a!!
*nhân mạch: là mạng lưới các mối quan hệ xã hội, phản ánh mức độ phổ biến của con người. Là các kết nối cá nhân được hình thành thông qua các mối quan hệ giữa các cá nhân, thường được sử dụng trong các lĩnh vực chính trị hoặc thương mại...
Hoàn thành nhiệm vụ là có thể gia nhập, thất bại cũng chỉ phải quyên 50 vạn, coi như là tình yêu dành cho các bệnh nhi mắc bệnh hiếm đi, đây chính là tích đức đó nha.
Nhóm phú nhị đại lập tức sôi nổi hưởng ứng, có nam có nữ, có người muốn tham gia để tăng thêm vài mối quan hệ, còn lại là cảm thấy rất thú vị nên cố ý tới xem náo nhiệt.
Đồng Vũ Vụ nhìn nhóm Wechat thảo luận đến khí thế ngất trời thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nói trắng ra thì quỹ từ thiện kiểu này không chỉ cần những người chuyên nghiệp và công bằng đứng ra quản lý, mà còn cần những người có khả năng kêu gọi, càng cần những người vừa nhàn vừa có tiền.
Khuyết thiếu dù chỉ một thì quỹ từ thiện này sẽ không thể lâu dài được.
Đang lúc Đồng Vũ Vụ đang vui vẻ vì biện pháp vẹn cả đôi đường này của mình được hưởng ứng thì di động của cô vang lên, là Tống Tương gọi điện thoại.
Mới vừa bắt máy liền nghe được âm thanh tức giận của Tống Tương: “Đồng Vũ Vụ, cậu đây là có ý gì. Tôi với cậu quen nhau cũng có mười mấy năm, không đúng, cũng hai mươi năm, dựa vào mối quan hệ của chúng ta mà cậu có trò chơi tốt như vậy mà lại không thông báo cho tôi? Chẳng lẽ tôi không xứng tham gia sao? Hay là cậu xem thường tôi?”
Mấy câu hỏi liên tiếp làm cho Đồng Vũ Vụ sững người, sau khi phản ứng lại cô có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu xác định cậu muốn tham gia? Thua là phải quyên 50 vạn đó.”
“Tôi đương nhiên muốn tham gia. Chẳng phải là nội trong một ngày chỉ được mặc trang phục dưới 5000 tệ hay sao, chuyện này không phải rất đơn giản à. Tôi cảm thấy trò này rất thú vị.”
Đồng Vũ Vụ: “...... Một ngàn, là một ngàn, không phải 5000, cậu nằm mơ thấy xuân thu đại mộng* đấy à.”
*Xuân thu đại mộng: đại diện cho những ý tưởng không thực tế. Thành ngữ là tên của một cuốn tiểu thuyết và cũng là một thời kỳ trong lịch sử TQ. Trong thời Xuân Thu chiến quốc (770 đến 476 TCN), quân vương các nước đã dùng binh quyền để tranh quyền bá chủ. Trong thời đó, mục tiêu của Tần rất rõ ràng, đó là tiêu diệt sáu nước và thống trị thiên hạ, trong khi mục tiêu của sáu nước còn lại chỉ là trở thành vua. Sự khác biệt giữa tư tưởng chỉ đạo của Tần và sáu quốc gia khác là lý do cơ bản khiến Tần chiến thắng và thống nhất sáu quốc gia (theo Baidu).
Tống Tương im bặt.
Đồng Vũ Vụ: “Không có việc gì thì tôi cúp máy nha.”
Tống Tương bị thái độ này làm cho nóng nảy, lập tức nói: “Một ngàn liền một ngàn, cậu xem thường ai chứ. Cậu nói xem, hai chúng ta quen nhau hai mươi năm, tại sao có chuyện tốt như vậy mà lại không nhớ đến tôi? Cậu có lương tâm hay không hả?”
Tống Tương gọi điện thoại tới là chuyện ngoài dự liệu của Đồng Vũ Vụ. Chẳng qua đây là tín hiệu tốt, ngay cả Tống Tương cũng đã biết thì đại biểu thanh thế cô tạo cho quỹ từ thiện đã đạt tới mục tiêu dự định ban đầu.
Nhưng mà giống như Tống Tương nói, hai người các cô quen nhau cũng có trên hai mươi năm nên cô hiểu rõ Tống Tương. Trình độ làm yêu của Tống Tương cô có thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Mỗi ngày đều phải mặc những trang phục dưới 1000 tệ, nghe mới mẻ nhưng trên thực tế chỉ cần mấy tiểu thư và phu nhân kia nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy nó có bao nhiêu hà khắc, có thể hoàn thành nhiệm vụ thì đều không phải người thường.
Không phải ai cũng bảy ngày đều không ra khỏi cửa, nhưng sẽ rất khó để họ làm được như vậy, Dù sao ai mà không có một vài lời mời dự tiệc mỗi tuần?
Cho dù là tham gia sinh nhật của con chó con của hội chị em thì cũng phải ăn mặc sao cho gọn gàng ngăn nắp.
Một ngàn tệ có thể mặc được một bó hoa à?
Cuối cùng, sau khi trải qua một vòng sàng chọn này, người thất bại không thiếu 50 vạn tiền đặt cược kia, còn người thành công thì vừa giữ lại được tiền vừa có thêm kiên trì nghị lực. Ngay cả bản thân Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy quyết định này của mình quá thông minh.
Nhưng Tống Tương rõ ràng biết điều kiện hà khắc như vậy còn muốn tham gia thì đúng là ý vị sâu xa.
Đương nhiên Đồng Vũ Vụ sẽ không để Tống Tương mất mặt ngay lúc này, liền nói: “Nếu tôi không có lương tâm thì cậu cũng đừng gọi điện thoại cho tôi.”
Từ chuyện Tống Tương mời cô ăn cơm, hay chủ động gọi điện thoại, gởi WeChat cho cô thì Đồng Vũ Vụ có thể suy đoán đại khái là Tống Tương là muốn làm hoà với cô. Tuy rằng quan hệ trước nay của hai người bọn cô chưa từng như vậy.
Vì thế không đợi Tống Tương đâm cho cô vài cái, Đồng Vũ Vụ còn nói thêm: “Nếu cậu tham gia thì không cần nể mặt tôi mà bỏ dở nữa chừng. Tôi và Nhân Nhân đã hẹn cùng nhau đi dạo phố mua trang phục, cậu có đi hay không?”
Mua trang phục gì, đương nhiên là mua để chuẩn bị cho bảy ngày khiêu chiến tiếp theo, thuận tiện đi dạo phố mua mua mua.
Tỳ thật trong lòng Tống Tương có chút khó chịu.
Cô và Lục Nhân Nhân không quá quen thuộc, vì sao còn muốn gọi thêm người ngoài làm gì?
Nhưng cho dù có khó chịu thì cô cũng sẽ không bật lại Đồng Vũ Vụ, miễn cho lại bị nói là đồ trẻ con.
“Đi chứ, dù sao cũng không có chuyện gì làm.”
Loại phu nhân nhà giàu còn chưa nhận lấy công việc từ trên tay của mẹ chồng giống các cô là loại người vừa giàu vừa nhàn.
Ngay lúc ba người đang đi vào trong tiệm thì phát hiện trong tiệm không có bất kỳ một kiện quần áo nào có giá thấp hơn 500 tệ.
Lục Nhân Nhân đều có ý tưởng muốn rút lui rồi.
Môi cô giật giật, Đồng Vũ Vụ vừa nhìn là hiểu liền lập tức kích thích Lục Nhân Nhân: “Thật ra thì Nhân Nhân, loại chuyện hôn nhân cưới gả này nghe lời cha mẹ cũng không có gì không tốt, tớ cảm thấy Lưu Triết Đống kia cũng được nha, làm người thành thật, tình cảm của cha mẹ cũng tốt......”
Tống Tương không hổ là con sâu trong bụng Đồng Vũ Vụ, vừa nghe tên này liền cười ha ha lên, “Lưu Triết Đống? Cậu nghiêm túc à, hắn còn không cao bằng Nhân Nhân đâu. Hơn nữa, hắn thành thật chỗ nào, năm trước không phải hắn còn cặp kè một cô người mẫu, thiếu chút nữa còn bị người ta ép cưới sao?”
Lưu Triết Đống là con rể cha mẹ Lục Nhân Nhân xem trọng. Đương nhiên, cha mẹ Lục xem trọng không phải hắn mà là gia đình hắn.
Lục Nhân Nhân đối với chuyện này cực kỳ phản cảm. Mấy ngày hôm trước không những không đi tham gia bữa tiệc xem mắt gia trưởng sắp xếp cho mà còn trực tiếp mua vé máy bay chạy đến Nam Cực xem chim cánh cụt, tâm trạng lúc này mới đỡ hơn được chút. Bây giờ bị Tống Tương và Đồng Vũ Vụ thay nhau giáp công làm cho cô suýt nữa trợn trong mắt ngất xỉu.
“Nếu các cậu không nghĩ muốn đánh nhau với tớ một trận ngay tại trung tâm thành phố, hoặc là đưa tớ đi bệnh viện ngay lập tức thì dừng ngay cái đề tài này lại!”
Đồng Vũ Vụ cười hì hì kéo tay cô, “Nhân Nhân cục cưng đừng nóng giận, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu chút thôi mà. Yến Kinh này có biết bao nhiêu đàn ông có tiền, có nhan, có chiều cao mà lại chưa lập gia đình, cậu đừng nóng vội bước vào phần mộ hôn nhân.”
Tống Tương yên lặng bổ sung một câu: “Cho dù muốn xuống mồ thì cũng phải kéo theo một tên chất lượng tốt cùng chết.”
Lục Nhân Nhân vốn đang muốn từ bỏ nhiệm vụ này, nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại. Nhớ ra ý định ban đầu của mình nên cô cũng không nói thêm điều gì vô nghĩa nữa. Cùng lái xe đi tới một trung tâm thương mại khác với hai người Đồng Vũ Vụ và Tống Tương.
Đang trong thời gian đi làm nên trung tâm thương mại tương đối vắng, chỉ là ba người bọn cô chưa hề đi qua trung tâm thương mại này. Hơn hai mươi năm cuộc đời, bọn họ chưa bao giờ đi tới những trung tâm thương mại bình dân kiểu này, ngay cả một nhãn hàng xa xỉ cũng không có
Tống Tương nghiêng đầu hỏi Đồng Vũ Vụ, giọng điệu mang đậm vẻ hoài nghi, “Cậu làm sao có thể nghĩ ra loại nội dung khiêu chiến vừa có thể làm khó dễ chính mình, vừa có thể khó xử bọn tôi thế?”
Đồng Vũ Vụ cũng muốn biết vì sao hệ thống lại cứ nhất định muốn làm khó cô như vậy.
“Lời đã nói rồi thì làm sao rút lại được, tôi đây sẽ trở thành người thế nào chứ,“ Đồng Vũ Vụ nghiêm túc nói, “Hơn nữa, vốn dĩ thế hệ này của chúng ta sống quá xa hoa lãng phí, đây không phải là thói quen tốt. Con người ta ngẫu nhiên phải nhớ lại tư vị đắng cay ngọt bùi, phải biết được cuộc sống của chúng ta khó khăn đến nhường nào, như vậy mới có thể cảm thấy biết ơn, không phải sao?”
Tống Tương:...... Đúng là, quá biết nói hươu nói vượn.
Ba người cùng nhau đi vào trung tâm thương mại, có rất nhiều thương hiệu mà bọn họ chưa bao giờ nghe qua chứ đừng nói mặc.
Lần mua sắm này làm cho các cô đều có cùng một ý nghĩ: Đây là loại khổ ải nhân gian nào vậy chứ.
Cũng may là không phải trắng tay ra về. Dưới cái nhìn ghét bỏ mọi thứ, Đồng Vũ Vụ cuối cùng cũng tìm được mấy bộ áo quần cô có thể mặc. Cửa hàng bọ họ đi vào vốn nghiên về phong cách đơn giản thoải mái, chất lượng không có vấn đề. Cô sợ bảy ngày tới sẽ không thể tránh khỏi việc đi hẹn hò nên ngoại trừ những trang phục thường ngày thì cô còn cố ý chọn một cái váy dây kiểu dáng không quá cách điệu. Lúc Đồng Vũ Vụ đi thử đồ thì Tống Tương và Lục Nhân Nhân không hề có ý định chuẩn bị những lời tâng bốc, bọn họ chỉ thuần túy nghĩ về bảy ngày độ kiếp tới đây.
Lúc Đương Đồng Vũ Vụ vén mành phòng thử đồ lên thì hai người đều nhìn cho có lệ, rồi cùng nhau sững sờ.
Màu của cái váy dây này là một màu đen thuần. Làn da của Đồng Vũ Vụ lại cực trắng, mặc cái váy này vào, một đen một trắng tạo nên hình ảnh đối lập thị giác mãnh liệt.
Đường viền cổ áo hơi thấp, mà váy rất mỏng nên nếu có chút ngấn mỡ bụng thôi cũng sẽ lộ ra không sót chút gì.
Chính bản thân Tống Tương cũng không thể không thừa nhận cái váy yết giá 399 tệ này mặc trên người Đồng Vũ Vụ lại toát lên vẻ sang trọng quen thuộc.
Ba người mặc dù đã mua đủ quần áo và phụ kiện nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu, dù sao thì có phu nhân nhà giàu nào tự nguyện đi dạo phố kiểu này. Khi ba người đi ngang qua một cửa hàng trong trung tâm thương mại thì đều cùng nhau dừng lại.
Là cửa hàng bán nội y tình thú. Đồng Vũ Vụ không phải chưa từng thấy qua nhưng chẳng qua cô cảm thấy mấy thứ này có chút thấp kém và thô tục.
Cửa hàng này...... có cảm giác như là một bảo tàng!
Có trang phục nữ sinh, có trang phục hầu gái, còn có cả chế phục và trang phục cổ trang. Đặc biệt hiếm có là những thiết kế này không giống như mấy trang phục yêu diễm thô tục kia, không hề có cảm giác thấp kém.
Người không có bạn trai như Lục Nhân Nhân mặc dù cảm thấy những trang phục này đẹp, nhưng nghĩ lại thì không hề có đất dụng võ, liền nói: “Hai người các cậu muốn mua sao?”
Tuy rằng đã có chồng nhưng da mặt của hai người vẫn rất mỏng. Cả Tống Tương và Đồng Vũ Vụ đồng thời mở miệng: “Ai muốn mua loại quần áo này, cậu đừng có bịa đặt!”
“Không mua còn đứng ở chỗ này làm gì, đi thôi a. Tớ cảm thấy không khí ở đây lưu thông không tốt lắm.” Tật xấu đại tiểu thư của Lục Nhân Nhân bắt đầu phát tác, nâng lên tay vẫy vẫy trước mũi, trên mặt viết đầy mấy chữ ghét bỏ đối với trung tâm thương mại này.
Lúc này đã gần chạng vạng, cả ba người đều không có việc gì làm, nếu đã cùng nhau đi dạo phố thì cũng tiện đường đi ăn tối luôn. Giữa trưa hôm nay Đồng Vũ Vụ nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành là nói buổi tối còn có xã giao nên không về ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, Tống Tương và Lục Nhân Nhân liền cúi đầu chơi di động, Đồng Vũ Vụ thấy hai người bọn họ không ai có hứng thú nói chuyện phiếm nên cũng tự lấy ra di động. . Đam Mỹ H Văn
Không biết Phó Lễ Hành đang làm gì nhỉ, có thể là đang bận.
Tuy cô đơn phương đặt hắn lên vị trí hàng đầu nhưng tần suất hai vợ chồng nhắn tin nói chuyện qua Wechat lại không nhiều.
Có đôi khi cô gởi tinh nhắn cho hắn nhưng hắn lại không trả lời mà là trực tiếp gọi điện thoại thẳng cho cô. Lâu dần, giao diện tin nhắn Wechat của cô và hắn giống như chỉ có cô lầm bầm lầu bầu một mình, làm mãi cô cảm thấy giống như mình đơn phương la liếm hắn vậy. Thế nên cô cũng không có hứng thú nhắn tin Wechat với hắn, bây giờ đa số thời gian đều là trực tiếp gọi điện thoại.
Đồng Vũ Vụ dứt khoát tự mình tìm vui, đi xem truyện cười trên Weibo.
Cùng lúc đó, Từ Duyên Thanh cùng Phó Lễ Hành đang lấy danh nghĩa xã giao thuận tiện thảo luận công việc cần cho hạng mục đang hợp tác. Đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ mà còn có phó tổng hai bên công ty. Lúc ăn cơm thì di động của Từ Duyên Thanh kêu với tần suất rất thường xuyên, cơ bản là hai ba phút kêu một lần.
Du Thế Cao thấy thế liền cười: “Lại là Tương Tương gởi tin nhắn cho cậu à.”
Từ Duyên Thanh có chút xấu hổ cười: “Ừ.”
Lúc đang nói chuyện công việc, hắn thật sự rất muốn chuyển thông báo WeChat sang chế độ rung, nhưng tiểu yêu tinh trong nhà lại không quen với việc “không trả lời tin nhắn trong năm phút” và luôn tìm lý do để gây sự với hắn. Hắn bị quậy đến không có cách nào, làm sao dám tắt thông báo âm thanh. Trừ khi là hội nghị quan trọng, nếu không sẽ không tắt. Cũng may là Tống Tương không phải 24 giờ đều không hiểu chuyện, cô rất ít khi quấy rầy lúc hắn đang làm việc.
“Các cậu đã kết hôn cũng hai năm rồi mà còn nhiều chuyện chưa nói xong thế cơ à. Cô ấy lại nhắn gì cho cậu nữa?”
Từ Duyên Thanh không thích nói chuyện của hắn và Tống Tương trước mặt người khác. Nhưng trong phòng còn có những người khác, nếu không nói thì là không cho Du Thế Cao mặt mũi, nên đành lời ít ý nhiều trả lời: “Không có gì, chỉ là cô ấy nghe được mấy chuyện thú vị ấy mà.”
Trong phòng, đàn ông đã kết hôn chỉ có hai người là Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành.
Di động Từ Duyên Thanh kêu lên không ngừng mà di động Phó Lễ Hành lại im như thóc, đúng là đối lập rõ ràng. (TY: chết bà rồi bà Vụ!)
Phó Lễ Hành mặt ngoài ôn nhã thong dong, nhưng trên thực tế, nhìn thấy sự đối lập như vậy làm cho hắn không khỏi nghĩ thầm: Sao cô lại không gởi tin nhắn Wechat hỏi hắn đang làm gì?
Lúc cần hắn thì ông xã ơi ông xã à, lúc không cần thì cả một tin nhắn cũng không có.
Lúc Đồng Vũ Vụ về đến nhà chỉ mới hơn 7 giờ.
Cô tuỳ tay ném quần áo mới mua vào phòng để quần áo, không hề có ý muốn nhìn lại. Lúc đang chuẩn bị đi tắm thì nhìn lướt qua phòng để quần áo Phó Lễ Hành.
Ma xui quỷ khiến, cô tay chân nhẹ nhàng như trộm đi vào đó.
Hôm nay cô vốn muốn mua một cái áo sơ mi trắng rộng, nào biết đi dạo rất nhiều cửa hàng nhưng không thấy cái nào vừa mắt. Trong đầu cô lúc này đều bị sơ mi trắng chiếm cứ, Phó Lễ Hành cái khác không nhiều nhưng áo sơmi khẳng định nhiều.
Hắn hẳn cũng phải vội đến khuya. Nếu không, thừa dịp hắn không ở nhà, cô trộm mặc thử quần áo của hắn?
Xem đến tột cùng là mặc sơ mi trắng đẹp, hay là sơ mi màu đẹp hơn, hì hì.
Đồng Vũ Vụ mở tủ sáo sơ mi của hắn ra, tùy tay cầm một cái áo sơ mi trắng ướm lên người, trong đầu vừa nghĩ nên tìm cơ hội nào để thực hiện một màn mặc áo sơ mi trắng dạo phòng bếp, vừa thay quần áo.
Quần áo cô thay ra đều vứt trên thảm.
Cô xoay qua xoay về trước gương toàn thân. Vạt áo sơmi khó khăn lắm mới che khuất đùi, nếu đi đường thì không dễ gì che được.
Cô mặc áo sơmi của Phó Lễ Hành thật sự quá quá đẹp!
Chờ thưởng thức đủ rồi, đang lúc chuẩn bị cầm di động tự chụp thì cô đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân, cô ngây ra như phỗng——
Phó, Phó Lễ Hành đã về rồi?
Nếu hắn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy cô mặc áo sơmi của hắn, a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a chỉ cần nghĩ tới loại trường hợp này thôi cũng đủ cho cô dùng ngón chân đào ra ba phòng hai sảnh trên sàn nhà. (TY: ý chỉ bả xấu hổ muốn độn thổ luôn ấy mà.)
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô vội vàng nhặt quần áo của mình lên, dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào một cái tủ treo áo khoác mùa đông, thuận tiện đem cửa tủ đóng chặt.
Lấy thói quen của Phó Lễ Hành, hắn thay quần áo xong hẳn sẽ trực tiếp đi phòng tắm tắm rửa. Lúc đó cô có thể lén lút đi ra, vậy thì sẽ không bị hắn phát hiện cô mặc trộm quần áo của hắn.
Editor: Ối giời ơi, con với cái, thấy 'nghịch dại' chưa!! Nhưng t thích