Hắn bên tai cô nỉ non : “Trữ Uyễn ,tôi không phải tốt như em nghĩ , không có sự cho phép của tôi , ai dám lấy em ?”
Cho nên hắn phá hủy tiệc đính hôn cũa cô, buôc cô rời khỏi vị hôn phu.
Hắn nói : “ Trữ Uyễn , tôi chờ em mười ba năm ,không phải nhìn em gả cho người khác “
Cô phẫn hận : “ Tiêu Vân Khanh , cho dù anh có dùng tờ giấy mỏng manh này buộc tôi ở lại thì trái tim của tôi sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về anh , tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận khi cưới tôi . “
Hắn nhìn nhảng nhẹ nhàng nói : “ Nếu trái tim tôi lấy hết ra cũng không đổi được tình yêu của em , tôi sẽ đem thân thể còn lại này giao cho em , tùy em xử lý . Em không phãi muốn giết tôi đễ xoa dịu mối hận của mình hay sao ? Tôi sẽ chiều em . “
Hắn bức cô cùng hắn kết hôn , nhưng sau khi cưới đươc một năm , cô lại phát hiện bạn tốt của mình mang thai đươc năm tháng với hắn .
“ Hôm nay thực sự là ..... cảm ơn các người đã tặng một món quà sinh nhật vô cùng quý giá , cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên “
Cô cười chua chát , ngẩng đầu xoay người đi cùng tiếng nổ mạnh của xe hơi , thi thể không còn .
“ Doll ! “ Hắn hét lên, đôi mắt đỏ ngầu .