“Rầm”, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc áo đen nhanh chóng đi về phía cô.
Trời ơi, cô thực sự không ngờ người đầu tiên chạy đến là Lê Minh Tùng, rõ ràng cô báo cho Bùi Minh Vũ trước.
Hơn nữa, anh vẫn nhanh như vậy.
Người đàn ông bước về phía cô, đôi giày da đen của anh được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, khiến cô không ngừng run rẩy khi nghe tiếng bước chân của anh.
Sợi tóc đã sớm mất trật tự rũ xuống phía trước khiến ánh mắt bí ẩn của Lê Minh Tùng càng trở nên mơ hồ.
“Soạt”, cô bị xách lên. “Lên xe.”
Nói cô lên xe, nhưng thực ra cô hoàn toàn bị Lê Minh Tùng kéo theo ném lên xe.
Cơ thể nặng nề ngã xuống hàng ghế sau, Lê Minh Tùng nhanh chóng khởi động xe, vừa nổ máy xe vừa cầm điện thoại lên.
“Ừ, tìm nữa, tiếp tục tìm.”
Thanh Thu co ro giấu mình trong góc, trong xe thật ấm áp, khiến cơ thể lạnh cóng của cô cảm nhận được sự ấm áp, nghe điện thoại của anh, cô biết anh đã chạy đến thật nhanh, đồng thời phái người đi tìm xung quanh.
Trái tim đã bình tĩnh hơn, cuối cùng có người có thể chống đỡ một mảnh trời vì cô rồi.
Xe chạy nhanh như bay, nhưng cô lại không cảm thấy nhanh.
Không biết Lê Minh Tùng đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, ánh mắt của cô nhìn ánh đèn neon lập lòe ngoài cửa sổ xe, ý thức của cô bắt đầu không rõ ràng, bọn trẻ mất tích, trái tim cô cũng bị móc rỗng.
Mặc cho xe của anh không ngừng chạy, từ đầu đến cuối, cô không nói câu nào.
Đột nhiên, trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại đột ngột, âm thanh kia càng vang càng chói tai.
“Này, điện thoại di động của em.” Lê Minh Tùng lạnh lùng gầm lên, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn luôn không có tin tức, người anh phái đi đã bố trí khắp nơi, bây giờ, ngoại trừ chờ đợi và tìm kiếm, anh cũng không có cách khác.
Thanh Thu sửng sốt một lúc mới phản ứng được điện thoại di động vang lên, nhanh chóng cầm lên, cô tưởng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhớ ra gọi điện thoại cho cô, nhưng nhìn thì không phải: “Minh Vũ, em... em đang trên xe.”
“Ở đâu?” Bùi Minh Vũ không nghe rõ giọng nói thì thầm của cô, gấp gáp hỏi.
“Em ở...” Cô ngẩng đầu khiếp sợ nhìn sang Lê Minh Tùng, trong chốc lát không biết phải trả lời Bùi Minh Vũ như thế nào, đã gọi Bùi Minh Vũ thì không nên gọi Lê Minh Tùng nữa, nhưng cô lại gọi cả hai trong tình thế cấp bách. Cô nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Em ở trên xe Minh Tùng.” Cô không biết nói dối nên đã hoảng loạn nói ra tình hình thực tế.
“Ừ, anh đi tìm bọn trẻ, có tin tức gì nhớ liên lạc với anh, Thanh Thu, đừng sợ, bọn trẻ nhất định không có chuyện gì đâu.” Giọng của Bùi Minh Vũ lo lắng nhưng mang theo sự dịu dàng, an ủi trái tim cô từ từ bình tĩnh lại. “Đúng vậy, bọn trẻ nhất định sẽ không sao.” Cô thì thào nói, ánh mắt mơ màng đầy nước mắt, giờ khắc này sự kiên cường của phụ nữ đã hoàn toàn tan rã.
Xe đang chạy bất chợt thắng gấp, sau đó người đàn ông ngồi ở ghế lái nhảy xuống xe, dùng sức mở cửa ghế sau, cửa xe vừa mở, hơi thở mang theo cơn giận ập tới, thậm chí cô ngửi được mùi thuốc súng trong đó, cô ôm lấy cánh tay theo bản năng. Cô rất sợ, sợ anh điên lên xách cô ném ra ngoài nền đất lạnh buốt như một con gà, bọn trẻ mất tích, anh nổi giận, anh đang trách cô vứt bỏ con.
Nhưng cô thực sự không muốn.
Dưới những sợi tóc tán loạn là đôi mắt đau khổ và hoảng sợ của cô, nước mắt vẫn ầng ậng trong khóe mắt, cô nhìn anh như một quái thú, cô sợ hãi.
Nỗi sợ trước giờ chưa từng có.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mất tích như rút đi linh hồn của cô, khiến suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp.
Tay anh đụng vào bàn tay nhỏ bé cô quơ lên theo bản năng, tay cô lạnh và trắng bệch, mang theo sự yếu ớt và run rẩy của người phụ nữ khiến bàn tay anh chợt dừng lại, sau đó anh nhìn cô, dùng tay mình bao lấy tay cô từng chút một
Cũng truyền sự lạnh lẽo từ tay cô vào tay anh.
Sự ấm áp trong nháy mắt đó khiến Thanh Thu chậm rãi ngẩng đầu, cô yên lặng nhìn Lê Minh Tùng, cô biết bọn trẻ mất tích, anh và cô đều khó chịu, cô yếu ớt, nghèn nghẹn nói: “Xin lỗi.”
Cơ thể gầy nhỏ vẫn đang run, từ khi lên xe của anh, cô vẫn không ngừng run rẩy.
Chợt, trước người tối sầm lại và ấm áp, Thanh Thu chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cô được Lê Minh Tùng bế lên, sau đó xoay người ngồi lên ghế lái của anh.
Xe đóng cửa, anh ngồi chỗ ghế lái, còn cô dựa vào ngực anh, ngực của anh thật ấm áp khiến cô quyến luyến, trong tiềm thức cô chợt co người lại, cô quên mất mình muốn trốn khỏi anh. “Minh Tùng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không thấy đâu.”
“Anh biết.” Tay anh vỗ nhẹ lưng của cô, dỗ dành cô như đứa trẻ: “Đừng sợ, bọn trẻ sẽ không có việc gì đâu.”
Cách anh nói y hệt Bùi Minh Vũ nhưng cô vẫn sợ, chỉ cần một phút không thấy bọn trẻ thì cô không thể yên tâm trong một phút, trái tim cô treo lơ lửng giữa không trung, khiến cô sống không bằng chết.
Chỉ một hành động nhẹ nhàng của anh, chỉ một câu nói dịu dàng của anh, nước mắt cô tràn ra khóe mi, cuộn trào mãnh liệt khiến cô không thể kiềm chế. “Minh Tùng, thực sự sẽ không có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì đâu, hãy tin anh.” Anh vừa nói vừa buông lỏng cơ thể cô, chỉ dùng một tay ôm eo cô để cô làm chỗ dựa, chỗ ghế lái trở nên nhỏ hẹp, lại nhét hai người, một tay anh khởi động xe lái về phía biệt thự, có lẽ bọn trẻ đến đó, đây là việc anh đột nhiên nghĩ tới, tất cả khả năng đều không thể bỏ qua, anh phải cố gắng tìm được bọn trẻ trong thời gian nhanh nhất.
Thanh Thu nhắm mắt lại, rõ ràng là hận anh, rõ ràng đã nói cả đời mình cũng không muốn gặp anh, nhưng giờ khắc này, cô lại quên hết mọi thứ, ngây ngốc dựa vào ngực anh khóc thút thít.
Mặc dù Lê Minh Tùng chỉ lái xe bằng một tay nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ. Điện thoại di động của Lê Minh Tùng vang lên, Thanh Thu cầm lấy ấn nút nghe, cũng không để ý anh có đồng ý hay không mà đã nghe, có lẽ có tin tức của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã điều tra, bây giờ người phụ nữ kia rất yên tĩnh, mấy ngày nay đều ở nhà không ra ngoài, tôi đã phái người giám sát, có tin tức sẽ báo ngay cho chúng tôi biết.”
Thanh Thu dời điện thoại đến bên tai Lê Minh Tùng, hai người cách nhau gần như vậy, tin rằng anh cũng nghe được. “Tiếp tục tìm, tìm được lập tức cho tôi biết.” Nói xong, anh nghiêng đầu bảo Thanh Thu đặt điện thoại xuống trước xe.
“Người phụ nữ đó là ai?” Cô vẫn muốn điều tra, nhưng khổ nỗi không có thời gian cũng không có cơ hội, mấy ngày nay đưa bọn trẻ đi nhà trẻ nên cô cũng mới có chút thời gian, nhưng không ngờ bọn trẻ lại xảy ra chuyện.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô rồi lập tức ngẩng đầu nhìn phía trước xe, anh đang lái xe, nhưng ánh mắt vẫn để ý đến nước mắt trong khóe mắt cô. Anh hạ cằm xuống, râu ria hơi cứng cọ nhẹ trên trán cô trơn bóng. “Vẫn chưa chắc chắn, nếu chắc chắn thì anh sẽ nói cho em biết.”
“Có phải Phương Mẫn không?” Cô thốt ra trong lúc bất chợt, từng cảnh tượng lúc trước chợt hiện ra trong đầu, giác quan thứ sáu khiến cô nói ra Phương Mẫn, cô luôn cảm thấy Phương Mẫn tiếp xúc với cô có mục đích, không phải chỉ đơn giản muốn chia rẽ Phương Thu và Lê Minh Tùng thông qua cô như vậy.
“Anh đã nói không chắc chắn, em đừng đoán bậy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, sắp đến biệt thự rồi, có lẽ bọn trẻ sẽ chờ chúng ta gần đó.”
Anh nói từ “chúng ta” tự nhiên đến thế, dường như anh và cô vẫn có quan hệ đó, cô mấp máy môi, đột nhiên ngồi thẳng, sau đó cũng không biết sức lực từ đâu tới, cô dùng sức cựa ra khỏi anh rồi ngồi bên ghế lái phụ.
Bởi vì hành động của cô khiến chiếc xe quẹo hình chữ S, khiến những chiếc xe phía sau không ngừng bóp kèn inh ỏi.
“Đừng nhúc nhích, nếu không bọn trẻ không xảy ra việc gì, chúng ta đã xảy ra chuyện trước.” Lại là “chúng ta”, Lê Minh Tùng không hề cảm thấy anh đã nói sai điều gì.
Xe vẫn đang chạy, đường cong chữ S biến thành đường thẳng, chủ nhân chiếc BMW thở dài một hơi, Trọng Thanh Thu liều mạng đấm ngực Lê Minh Tùng: “Tôi với anh không có quan hệ gì, đừng nói chúng ta, đừng nói chúng ta, không muốn... Không muốn...” Cô lẩm bẩm chỉ biết nói “không muốn”, dần dần giọng nói ngày càng yếu, bởi vì mặc kệ cô đấm thế nào, anh đều không nhúc nhích, nhưng thực ra lồng ngực lạnh lẽo cứng cáp của anh khiến tay cô đấm hơi đau.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, cô cũng yên tĩnh lại.
Trước cửa biệt thự, ánh mắt như chim ưng của Lê Minh Tùng quét qua một lần, sau đó anh mở cửa xe ra, dắt Thanh Thu xuống xe, chân của cô hơi mềm nhũn, lảo đảo đi theo anh.
Đi quanh biệt thự một vòng cũng không thấy bóng dáng bọn trẻ đâu, cuối cùng, bọn họ lại trở về trước xe, cô cho rằng anh sẽ lái xe vào biệt thự, nhưng Lê Minh Tùng lại dắt tay cô bước tới xe: “Lên xe.”
Thanh Thu ngoan ngoãn lên xe, lúc này đây, cô nhanh chóng nhảy lên ngồi ở ghế lái phụ, không muốn bị anh ôm vào lòng nữa.
Xe lại khởi động.
Đến biệt thự của anh, nhưng anh không đưa cô vào.
Bọn họ còn phải đi tìm bọn trẻ.
Trong xe thật yên tĩnh, hai người đều nghĩ đến tâm sự của riêng mình, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là mối liên hệ ràng buộc giữa bọn họ, lúc này đây, nếu không phải vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô định cả đời sẽ không qua lại với anh nữa.
Đèn xe lóe lên, đèn neon như mơ, lúc Thanh Thu lo lắng nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói khe khẽ của anh truyền đến bên tai: “Xin lỗi.”
Giọng nam trầm thấp, rõ ràng lọt vào tai cô.
Anh nói xin lỗi.
Anh lại nói lời xin lỗi với cô.