Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 294: Chương 294: Bọn trẻ gặp nguy hiểm




“Được rồi, để em cho hai người người nghe giọng hai đứa con bảo bối của hai người, này nhóc, điện thoại.”

“Mẹ, cô ta là người xấu, ba mẹ đừng nghe lời cô ta...”

“Đủ rồi, bọn nhãi ranh này, dám nói tao là người xấu, lát nữa tao sẽ dạy dỗ mày.” Nói xong, Phương Mẫn lại chuyển sang nói với Lê Minh Tùng, “Nói đi, khi nào anh đến?”

Lê Minh Tùng nắm tay Trọng Thanh Thu, trầm giọng nói: “Một tiếng sau.”

Phương Mẫn lập tức cúp máy, Thanh Thu nằm trong lòng anh, bây giờ anh không nhìn thấy được gì nữa, sao có thể là đối thủ của Phương Mẫn chứ, cô có chút lo lắng, cứ có liên quan đến Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh là cô lại thấy lo lắng, “Minh Tùng, làm sao đây?”

Lúc này, điện thoại lại reo lên, lần này chắc là ông Bà Bùi, còn có cả Ninh Tử Du nữa, cô không muốn nghe, cô đã biết được mẹ sẽ nói gì rồi, cô không biết nên an ủi bà thế nào, tình yêu mà ba mẹ giành cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không hề ít hơn cô một chút nào.

“Đưa cho anh.” Dường như Lê Minh Tùng đoán được tâm tư của cô, thấp giọng nói.

truyện được cập nhập trên !

Thanh Thu đưa điện thoại cho anh, “Là mẹ.”

“Ừm, anh biết rồi.”

“Mẹ, Thanh Thu đang trong nhà vệ sinh, lát nữa chúng con sẽ về, có chuyện gì không ạ?” Anh không dám nhắc đến chuyện của bọn trẻ, nếu như nhắc đến chính là chứng minh anh đã biết rồi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, điều này sẽ khiến người già lo lắng.

“Minh Tùng, không thấy Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đâu nữa rồi, đã tìm mấy lượt trong trường rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu, bạn học và thầy cô giáo cũng hỏi cả rồi, không ai biết Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đi đâu, Minh Tùng, làm sao đây?” Giọng mẹ lo lắng, không thấy bọn trẻ giống như trái tim của bọn họ bị khoét mất một mảnh, vừa sợ vừa đau.

“Mẹ, nói không chừng hai đứa nhóc nghịch ngợm ấy lại lén chạy đến biệt thự nhà con rồi, trước đây, hai đứa nó còn chưa vào tiểu học đã từng làm vậy, dọa Thanh Thu lo lắng một phen, mẹ yên tâm, con đảm bảo sẽ đem hai đứa nó về nguyên vẹn không thiếu một sợi tóc giao cho mẹ.” Giọng của anh ung dung, bình tĩnh giống như chưa từng nhận được cú điện thoại kia của Phương Mẫn vậy, thật sự không biết anh làm thế nào mà có thể bình tĩnh đến mức này, sau khi anh tắt điện thoại, Thanh Thu mới hỏi: “Lê Minh Tùng, anh nói trước đây anh đã làm gì? Có phải anh còn rất nhiều chuyện giấu em không?”

Anh kéo cơ thể cô dựa vào người anh rồi ôm chặt như muốn xóa đi nỗi sợ hãi trong lòng cô, lại vỗ về tấm lưng trần trụi của cô, sau đó cười thần bí: “Chồng em năm đó cũng không phải là một nhân vật tầm thường, em yên tâm, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sẽ không có chuyện gì đâu, mau mặc quần áo vào, nếu không, anh không dám đảm bảo sẽ không ăn em một lần nữa đâu.” Anh cố ý điều chỉnh cho bầu không khí trở nên bớt căng thẳng hơn, chỉ là không muốn cô quá lo lắng, chỗ ở của Phương Mẫn anh đã quá quen thuộc, trong tay Tiểu Ngô còn có cả bản vẽ mặt bằng, vậy nên anh không hề sợ.

Mặt cô lại đỏ lựng lên, bây giờ mới phát hiện cả người mình không một mảnh vải che thân.

Hai người nhanh chóng mặc lại quần áo, vẫn là Thanh Thu lái xe còn Lê Minh Tùng ngồi ghế bên cạnh, anh nhấc điện thoại lên gọi cho Tiểu Ngô, “Tiểu Ngô, dạo gần đây Phương Mẫn đã liên lạc với những ai?”

“Ừm, được, tôi biết rồi, bây giờ cậu cho người đến bao vây chỗ ở của Phương Mẫn, không được cho bất cứ ai vào.”

Dặn dò Tiểu Ngô xong, anh lại gọi cho Sa Duy Hân: “Duy Hân, cho tôi mượn máy bay của cậu.”

Lúc này, Thanh Thu mới lên tiếng: “Minh Tùng, bây giờ anh còn có thể lái máy bay ư?”

Anh cười, vỗ mu bàn tay Thanh Thu, nói: “Lão Sa, người lái nhất định phải là cậu, nếu không, tôi sẽ vạch trần gốc gác của cậu.”

Nói thêm mấy câu nữa, chắc Sa Duy Hân đã đồng ý, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Sắp đến rồi chứ?”

“Ừ, sắp đến rồi.”

“Trước tiên đừng vội lại gần biệt thự của Phương Mẫn, chúng ta tìm chỗ nào vắng vẻ để tập hợp lại đã, anh phải bàn bạc với Tiểu Ngô một chút.”

Cô không nhịn được nữa, “Lê Minh Tùng, chẳng lẽ anh đã từng làm kiểu như đội trưởng, hay thủ trưởng rồi à?” Sao anh giống như vô cùng quen thuộc với việc bày binh bố trận.

Còn có lúc ở Ô Khảm, kỹ thuật bắn súng của anh, còn có mấY Thương tiết nhỏ nữa, với lại anh còn biết lái máy bay.

Bây giờ nhớ lại những cảnh và động tác phóng khoáng mà anh đã từng làm, lần đầu tiên cô không khỏi nhìn Lê Minh Tùng với ánh mắt sùng bái, cô đang đợi câu trả lời từ anh.

Nhưng, Lê Minh Tùng căn bản không kịp trả lời thì đã nhận được điện thoại của Tiểu Ngô, cậu ta nói cậu ta đang ở đối diện không xa, anh bảo Thanh Thu tìm xe của Tiểu Ngô, bây giờ đang là thời kỳ phải tập trung cao độ, tất cả những câu hỏi trong đầu anh đều đặt vào việc chính là làm thế nào để cứu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, “Thanh Thu, tìm được xe của Tiểu Ngô thì dừng lại.”

“Ừm, được.”

Đến nơi, Tiểu Ngô lên xe của anh, Lê Minh Tùng lại gọi điện cho Sa Duy Hân, máy bay trực thăng bên đó đã cất cánh.

Mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa.

“Duy Hân, cậu từ trên nóc nhà đi xuống, tôi từ dưới đi lên, tìm được tung tích của bọn trẻ thì báo cho tôi biết, chú ý, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rất có khả năng bị nhốt trong căn phòng mà lần trước đã được Thanh Thu cứu ra.”

Nói thêm một lúc lâu nữa, mọi thứ hầu như đã được sắp xếp ổn thỏa cả, Thanh Thu ở kế bên nghe cũng thấy sắp xếp như vậy căn bản không hề tìm thấy một kẽ hở nào, tất cả những khả năng có thể nghĩ đến anh đều đã nghĩ cả rồi, sau đó anh xuống xe.

Thanh Thu xuống xe đuổi theo, “Minh Tùng, em đi cùng anh.” Anh không nhìn thấy, cô không hề yên tâm.

“Không được, Phương Mẫn chỉ cho một mình anh qua đó, nếu em đi chỉ khiến cô ta nghi ngờ hơn thôi.”

“Anh cho rằng bây giờ cô ta không nghi ngờ ư?”

“Chỉ là nghi ngờ mà thôi, anh không nhìn thấy, cô ta không hề sợ, thứ mà trước nay trong lòng cô ta muốn thật ra cũng chỉ là...” Đột nhiên anh dừng lại không tiện nói ra.

“Thứ cô ta muốn có chính là anh đúng không?” Nói đến cùng thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng chính vì người ba này mà nằm không cũng trúng đạn, đúng là những đứa trẻ đang thương.

Lê Minh Tùng có chút hổ thẹn, thấp giọng nói: “Anh đi đây.” Nói xong, anh sải bước đi về phía ngôi nhà của Phương Mẫn, lần trước là Thanh Thu đã cứu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lần này, anh muốn đích thân cứu hai đứa nhỏ từ tay Phương Mẫn.

“Minh Tùng...” Phía sau, Thanh Thu đuổi theo mấy bước, gọi anh không yên tâm.

Bước chân anh hơi chậm lại nhưng chỉ ngừng lại có hai giây rồi lại lập tức đi nhanh về phía trước, con đường này, anh không hề đi sai một bước, dựa vào cảm giác vô cùng chính xác, bước đến trước cửa lớn.

Lê Minh Tùng gọi điện cho Phương Mẫn: “Tôi đến rồi.”

“Vào đi.” Phương Mẫn cười lạnh, quay đầu nhìn hai đứa trẻ ở trong góc, chúng nó lớn rồi, còn càng ngày càng xinh đẹp, giống như mẹ chúng nó vậy, nhưng cũng chính vì quá giống Thanh Thu nên khiến cô ta càng nhìn càng tức giận, nắm chắc con dao găm trong tay, cô ta bước đến trước mặt Quỳnh Quỳnh, túm tóc đứa bé khiến nó chỉ có thế ngẩng khuôn mặt bị ép buộc lên nhìn cô ta, kiên cường mím môi, tuy rất đau nhưng đứa bé này không kêu lấy một tiếng.

“Ha ha, cũng có tố chất lắm, giống anh ấy, bố của chúng mày sắp đến đổi lấy chúng mày rồi, chúng mày có vui không?” Trên mặt Phương Mẫn tràn đầy ý cười, nhưng nụ cười này khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cảm thấy thật đáng sợ.

“Cô muốn làm gì ba tôi? Cô nói đi, có phải cô thích ba tôi không?”

Thùy Thùy nhìn thấy mái tóc dài của chị bị Phương Mẫn túm chặt, vô cùng đau lòng.

“Tao thích ba mày đấy thì sao nào? Anh ấy thuộc về tao, mãi mãi chỉ thuộc về tao.”

“Nhưng ba tôi không thích cô, cô bảo ba tôi đến cũng vô ích, ba vẫn sẽ không thích cô đâu, người ba thích là mẹ tôi.”

“Thật vậy à? Nếu như thật, vậy tại sao ba mày ba năm không gặp mẹ mày chứ?”

“Cái này...” Hai đứa nhỏ lập tức không trả lời được nữa, lúc này mới nghĩ đến vừa nãy khi nghe thấy tiếng của ba liền cảm thấy có chút kỳ lạ, hóa ra chính là vì đã rất lâu chúng nó không nghe được tin tức của ba rồi, nhưng vừa nãy chúng nó thật sự đã nghe thấy giọng của ba, tuyệt đối không thể nào sai được. Thùy Thùy cắn răng nói: “Vừa nãy chính là ba tôi đang ở bên mẹ tôi, hai người họ rất yêu nhau, ba tôi sẽ không cần bà đâu.”

Phương Mẫn bị vạch trần, tức đến mức thở mạnh, dùng con dao găm nâng cằm Thùy Thùy lên, “Ranh con thối tha, dù cho ba mày thích mẹ mày thì cũng có sao, chỉ cần tao làm ba mày quên mất mẹ mày và bọn mày thì cả đời này anh ấy sẽ không gặp chúng mày nữa, tao phải đem anh ấy đi, đi khỏi thành phố F này mãi mãi, tao phải khiến chúng mày mãi mãi không được gặp lại anh ấy nữa.” Cô ta đã đặt vé thuyền chuyến tối nay rồi, chỉ cần Lê Minh Tùng đến, cô ta sẽ có cách đưa anh đi, đến lúc đó, anh mãi mãi chỉ thuộc về một mình cô ta.

Có những lúc, cô ta cảm thấy mình rất ngốc, nhưng có những lúc cô lại cảm thấy chỉ có làm như vậy mới có thể khiến cô ta hả được nỗi hận trong lòng, cô ta thích anh bao nhiêu năm vậy mà anh không thích Phương Thu thì lại thích Thanh Thu, không cho cô ta lấy một chút cơ hội, chỉ nghĩ thôi là cô ta đã thấy không cam tâm.

Cơ hội chính là phải dựa vào bản thân mình mà giành lấy, vậy nên cô ta mới phải giở thủ đoạn.

“Thưa cô, anh Lên đã lên lầu rồi.” Đang suy nghĩ, bộ đàm trong tay vang lên.

“Mọi chuyện hành động theo kế hoạch, thông báo cho cô J, bảo cô ta ngăn cản chiếc máy bay quân dụng kia, hoặc là dùng hết khả năng kéo dài thời gian nó đến, còn nữa, tất cả mọi người bước vào trạng thái phòng bị cấp một, trước khi nhận được thông báo, không được tự tiện rời khỏi vị trí.”

Lần trước cô ta đã thua Thanh Thu, lần này cô ta không thể tiếp tục thua được, bởi vì cô ta không chịu thua.

Đừng có cho rằng cô ta vẫn là một con ngốc không biết kêu la như năm đó nữa, qua vài năm lột xác, còn có cả sự tàn nhẫn mà Lê Minh Tùng đã để lại, cô ta sớm đã học được cách làm thế nào để tự bảo vệ bản thân.

Anh ấy đến rồi, ha ha, anh ấy sắp đến rồi, cứ nghĩ đến điều này là trong lòng Lạc Phương Mẫn lại không khỏi phấn khởi.

Nhét con dao găm vào trong vỏ gỗ rồi giấu trong túi quần dài, chuẩn bị cho tình huống khi cần thiết, cô ta cúi đầu nhìn bộ đồ cưỡi ngựa khỏe mạnh trên người mình, hiên ngang mạnh mẽ, tại sao cô ta xinh đẹp đến thế mà Lê Minh Tùng lại làm như không nhìn thấy?

Cô ta không hiểu, thật sự không hiểu.

Chính vào lúc cô ta chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng đang nhốt Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì điện thoại chợt reo lên, nhìn thấy dãy số điện thoại trên màn hình, Lạc Phương Mẫn nhíu mày, nhưng lại không thể không bắt máy, bởi vì hiện tại cô ta vẫn đang ở địa bàn của thành phố F, “Anh Lâm, đang vui vẻ ở đâu đấy?”

“Ha ha, trên xe.”

“Sao ồn thế?”

“Bật nhạc.”

“Anh Lâm muốn đi đâu thế?”

“Đến chỗ cô.” Lâm Thiếu Đổng ung dung cười, trong đó có ý nhất định phải có được.

“Lâm Thiếu Đổng, tối nay tôi có khách...” Vừa nghĩ đến cơ thể của Lâm Thiếu Đổng và cả bộ răng vàng khè, cả người Phương Mẫn lập tức nổi da gà, cô ta chịu đựng đủ rồi, tối nay chỉ cần cô ta có thể đưa Lê Minh Tùng cùng đi thì sau này cô ta không phải chịu đựng Lâm Thiếu Đổng nữa.

“Không phải là cái tên họ Lê bị mù kia à? Cô muốn gặp hắn ta cũng không dễ nhỉ.” Lâm Thiếu Đổng vừa mở miệng đã cắt ngang câu nói của Phương Mẫn.

“Lâm Thiếu Đổng, anh...anh biết rồi à?”

“Phương Mẫn, cô nghĩ ở thành phố F này có chuyện gì có thể qua được mắt tôi à?”

Lạc Phương Mẫn cạn lời, hiển nhiên, Lâm Thiếu Đổng biết vô cùng rõ tình hình bên này của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.