Lê Minh Tùng muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng rời đi dứt khoát kia lại khiến anh ngừng bước, lẳng lặng nhìn, thậm chí ngay cả cửa cũng quên đóng.
Bọn trẻ, bây giờ chắc chắn sẽ tin anh chính là một người ba trăng hoa và đàng điếm rồi.
Anh muốn giải thích thế nào cũng vô ích rồi.
Lý Ngọc Huyền.
Bỗng nhiên nghĩ đến Lý Ngọc Huyền, Lê Minh Tùng chợt xoay người, Lý Ngọc Huyền, ai cho cô tới đây?
Lý Ngọc Huyền đã đổi xong quần áo của mình đi ra, nghe tiếng hô của anh cô ta không sợ hãi cũng không giật mình, gương mặt quyến rũ cười nói với anh: Anh Tùng, chúng ta bây giờ là hàng xóm rồi, nãy người làm công theo giờ đến làm vệ sinh, nhưng bất chợt trong nhà có việc nên phải đi, trước khi đi kêu em hỗ trợ một lát, giờ, em vừa dọn xong thì anh trở về. Mở to đôi mắt vô hại nhìn Lê Minh Tùng, Lý Ngọc Huyền hoàn toàn không cảm thấy cô ta đã làm sai điều gì, Anh Tùng, Thanh Thu sao lại đi mất rồi? Còn nữa, hai đứa bé kia là con gái của anh à?
Cô đi đi… Lê Minh Tùng xoay người, không muốn nhìn thấy Lý Ngọc Huyền thêm nữa.
Thân thể mềm mại quyến rũ dán vào sau lưng anh, Anh Tùng, em nhớ anh. Một cánh tay trắng trẻo mảnh mai đã rơi vào trước ngực anh, nếu là bình thường, Lê Minh Tùng chẳng mấy chốc sẽ có cảm giác, người phụ nữ này rất biết khơi mào cảm giác của đàn ông, nhưng lúc này, cả người anh đều căng thẳng, anh bất chợt cảm thấy cái tay nhỏ bé đang thong dong di chuyển trên người anh làm anh cảm thấy buồn nôn.
Vung tay lên một cái, Tránh ra.
Bịch, anh bất ngờ dùng sức làm Lý Ngọc Huyền không kịp đề phòng mà ngã ngồi trên thảm, đầu lại đụng phải cánh cửa đang mở, Anh Tùng, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Em chỉ muốn dọn dẹp nhà cửa thay anh thôi mà. Lý Ngọc Huyền khóc, ngồi trên thảm trải sàn lau nước mắt không muốn đứng dậy.
Đi ra ngoài. Lê Minh Tùng phiền não đốt một điếu thuốc, sau đó từ từ xoay người, rõ ràng trên đùi anh quấn băng, nhưng trong mắt của Lý Ngọc Huyền trông vẫn rất tuấn tú, người đàn ông này đã đi vào lòng cô ta, làm sao cũng không đuổi đi được.
Anh Tùng, anh tìm đến Trọng Thanh Thu chẳng qua là muốn dùng cô ta để làm dịu đi chuyện của anh và Phương Thu thôi, thực ra những chuyện này căn bản không cần tìm tới cô ta, để em là được rồi. Kiêu ngạo ngẩng đầu lên, Lý Ngọc Huyền cắn răng nhìn Lê Minh Tùng, khói thuốc anh thở ra lúc này lượn lờ quanh người cô, làm cho mọi thứ đều tựa như mờ ảo không thật vậy.
Ai nói cho cô biết? Lê Minh Tùng tái mặt, quyết định như vậy trừ anh và Tiểu Ngô ra chỉ có Trọng Thanh Thu biết, Trọng Thanh Thu sau khi biết tất cả cũng chưa từng rời khỏi tầm mắt của anh cũng không thể nói ra được, chẳng lẽ là Tiểu Ngô?
Chuyện này, anh không cần phải để ý đến, anh Tùng, em cảm thấy giờ người có khả năng trợ giúp nhất cho anh chính là nhà họ Lý chúng em, chỉ cần tin đính hôn của em và anh vừa đưa lên báo, thì chắc chắn không tới nửa ngày cổ phiếu Lê Thị sẽ tăng mạnh, ai cũng biết hai nhà Lê Lý mà kết hợp lại thì mạnh đến mức nào, không ai lại bỏ qua tin tức đặc biệt này.
Lê Minh Tùng phun một ngụm khói ra, bất chợt cảm giác chán ghét khi nhìn Lý Ngọc Huyền càng thêm sâu, vì sao trước đây anh không cảm nhận được nhỉ?
Anh là một người đàn ông, tuy rất nhiều đàn ông chọn một nửa cho mình thì đều là để suy tính cho sự nghiệp của mình, nhưng anh lại không thế, anh không muốn dựa vào bất kỳ một người phụ nữ nào, thực ra Trọng Thanh Thu cũng thế, anh không muốn dựa vào Trọng Thanh Thu, chỉ là vì Phương Thu nên anh mới bất đắc dĩ thôi, cũng không thể vì mấy lời nói bóng gió này mà để Phong Thiếu Dương cứ luôn ngược đãi Phương Thu được.
Phương Thu, là cô gái nhỏ thuộc về anh, nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn, sớm muộn gì cũng có một ngày anh đoạt lại Phương Thu, chỉ là, chuyện này cần thời gian, chỉ có thời gian mới có thể chứng minh cho sự tốt đẹp của tình yêu.
Không cần, Lê Minh Tùng tôi còn chưa tới mức cần nhờ một người phụ nữ mới có thể đứng vững được, Lý Ngọc Huyền, nếu cô cứ khư khư cố chấp như vậy, tôi nghĩ tổng thanh tra thiết kế của Lê Thị có thể đổi người rồi. Người phụ nữ này rất thông minh, làm việc cũng tự có cách của cô ta, nhưng khuyết điểm duy nhất của cô ta chính là quá để tâm tới anh, giờ xem ra để cô ta ở lại công ty chính là một tai họa, cô ta có thể nghĩ đến việc chuyển tới ở cạnh căn hộ của anh chứng minh người phụ nữ này cho tới bây giờ cũng chưa hề từ bỏ ý định muốn lấy được lòng anh.
Lê Minh Tùng, vậy trước đây những lời anh nói với em những chuyện anh làm với em thì sao? Đó là gì chứ? Lý Ngọc Huyền tức giận, cô ta là cô cả nhà họ Lý, nhà họ Lý không phải là không có công ty không có sự nghiệp, nhưng cô lại cứ muốn vào công ty của Lê Minh Tùng làm một tổng thanh tra thiết kế nho nhỏ, điều cô ta muốn, không gì hơn việc được ở gần, có nhiều cơ hội tiếp cận anh hơn, nhưng bây giờ, ánh mắt anh nhìn cô ta lại khó chịu như vậy, căn bản coi cô ta như một người phụ nữ có cũng được không có cũng được vậy, thế thì tất cả nỗ lực trước đây của cô ta không phải đã làm không công rồi sao?
Tại sao lại có một người đàn ông không ham mê thân thể của cô ta chứ?
Không thể, cô ta từng thử rồi, đàn ông cô ta đã từng dùng không có ai lại nỡ từ bỏ dáng người đẹp đến điên đảo và kỹ thuật lên giường hấp dẫn đến tận xương của cô ta, đó là do cô ta đích thân mời chuyên gia đến dạy đó.
Cô ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để đổi một chút trân trọng của Lê Minh Tùng dành cho cô sao?
Đi ra ngoài. Dùng sức hét lên, khiến cả một tầng nhà như rung lên, lúc Lý Ngọc Huyền đang không tin nổi phản ứng của Lê Minh Tùng, thân thể đã bị xách lên, sau đó, cô ta như con gà con bị ném ra ngoài cửa căn hộ của Lê Minh Tùng, Đùng một tiếng rơi xuống đất làm Lý Ngọc Huyền hoa cả mắt, Lê Minh Tùng, em đang giúp anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Em không tin, em không tin.
Bộp, cửa đã đóng lại, mặc cho Lý Ngọc Huyền có đập như thế nào kêu như thế nào, người đàn ông trong phòng cũng tựa như không nghe thấy cũng không phản ứng lại mà trả lời.
Dần dần, Lý Ngọc Huyền hết sức, ngồi im trên sàn nhà lạnh như băng trước cửa, không ngờ, cô ta không tin cô ta lại thất bại triệt để như thế, không được, có người mở cửa ra nhìn về phía cô ta, Lý Ngọc Huyền hoàn toàn không để ý, sao cô ta lại thất bại thảm hại như vậy chứ, không so được với Lạc Phương Thu thì cô ta chấp nhận, nhưng Trọng Thanh Thu là cái thá gì, đường đường là cô cả nhà họ Lý sao có thể thua bởi một Trọng Thanh Thu không có bất cứ bối cảnh gì chứ.
Lê Minh Tùng ngồi dựa lên ghế sofa, ngoài cửa là các kiểu tiếng động ầm ĩ do Lý Ngọc Huyền tạo ra, sau đó thì lập tức yên tĩnh lại, tàn thuốc trong tay đã ấn tắt trong gạt tàn, Lý Ngọc Huyền xuất hiện hơi nằm ngoài dự liệu của anh, anh biết giờ dù anh có giải thích ra sao với Trọng Thanh Thu cô cũng sẽ không tin tưởng, cô và bọn trẻ chỉ tin tưởng ánh mắt của họ, nhưng Lý Ngọc Huyền xuất hiện, thật sự không phải tại anh, căn bản không phải.
Tổng giám đốc, xin hãy dặn dò. Vừa gọi cho Tiểu Ngô, Tiểu Ngô đã nghe máy.
Trong vòng một tiếng làm cho Lý Ngọc Huyền biến mất khỏi chung cư, còn nữa, nói cho nhân viên bảo vệ của chung cư, về sau ở đây cấm Lý Ngọc Huyền ra vào. Cuộc đời anh hận nhất là bị đàn bà hãm hại, vốn dĩ anh vẫn rất thích ở cùng với Lý Ngọc Huyền, chuyện tình dục nam nữ, dựa trên nhu cầu, cô ta cũng chưa từng đưa ra yêu cầu gì đặc biệt khiến anh không thích, nhưng hôm nay, cô ta thực sự đã vượt quá quy định rồi. Ngừng lại một chút, anh lại nói: Theo dõi Trọng Thanh Thu, xem cô ấy đi đến đâu, đến nơi rồi thì báo cáo với tôi.
Vâng, thưa tổng giám đốc.
Tiểu Ngô vừa đáp lời thì thấy Thanh Thu đã dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi ra cổng nhỏ của khu chung cư, lúc này đang nhìn quanh trên đường chuẩn bị gọi taxi, theo dõi từng hành động của họ, Tiểu Ngô rất sợ mất đuôi, vừa theo dõi vừa gọi điện thoại xử lý chuyện của Lý Ngọc Huyền, xem ra, giữa Lý Ngọc Huyền và tổng giám đốc đã đi tới màn kết rồi, ước chừng ngày mai cô ta có thể nhận được một khoản phí an ủi to, sau đó hoàn toàn trở thành người qua đường, chỉ là không biết cô ta còn có thể ở lại Lê Thị không, với tính tình của Lê Minh Tùng thì anh sẽ không cho bất kỳ người phụ nữ nào cơ hội, nhưng Lý Ngọc Huyền lại ngoại lệ, nhà họ Lý và Lê Thị ít nhiều cũng có buôn bán qua lại, nếu quả thật tuyệt tình quá, chỉ sợ nhà họ Lý cũng sẽ không chịu yếu thế, cho nên ngày mai phải xem Lê Minh Tùng phản ứng với Lý Ngọc Huyền như thế nào trên công ty mới có thể đoán được Lê Minh Tùng thực chất có ý gì.
Mẹ, chúng ta đi đâu đây? Quỳnh Quỳnh lắc lắc tay Thanh Thu, lòng bé cưng này hơi rối, vừa nhìn thấy người phụ nữ kia khiến nó tan nát cõi lòng, thì ra ba thật sự trăng hoa, chỗ ở của ba còn có những người phụ nữ khác, hơn nữa, còn không mặc quần áo.
Thanh Thu mơ hồ, cô cũng không biết giờ cô phải đi đâu, giả sử trở về chỗ ở của mình, vậy nếu Lê Minh Tùng muốn dẫn cô đi thì cũng rất dễ dàng, nhưng ở thành phố F bây giờ cô thực sự không có chỗ để đi, đến chỗ Bùi Minh Vũ thì chắc chắn không được, anh ta trả lại bọn trẻ cho Lê Minh Tùng đã chứng tỏ anh có nhược điểm gì trong tay Lê Minh Tùng, cô đang do dự thì xe tới, Quỳnh Quỳnh, chúng ta lên xe trước đã, sau đó sẽ quyết định đi đâu.
Được ạ, mẹ.
Lên taxi, tài xế nói: Xin hỏi muốn đi đâu?
Cứ đi về phía trước, một lát nữa tôi sẽ nói cho anh biết. Thanh Thu còn đang do dự.
Lại vào lúc này, Bùi Minh Vũ gọi điện tới, Thanh Thu, em đang ở đâu?
Ở trên xe.
Anh ta có đó không? Bùi Minh Vũ thận trọng hỏi, anh ta đã nhận được tin tức nói là Thanh Thu rời khỏi chung cư của Lê Minh Tùng, nên mới kịp thời gọi cú điện thoại này.
Không, em và bọn trẻ đi ra rồi.
Tới chỗ anh đi, anh đã gọi Sinh tới rồi, có thế thì ba bữa ăn của em và bọn trẻ có thể nấu theo thói quen của bọn em.
Vậy anh… Thanh Thu đang lo lắng tờ giấy Lê Minh Tùng đưa cho Bùi Minh Vũ kia, trên đó nhất định có viết chuyện gì đó làm cho Bùi Minh Vũ khổ sở.
Anh rất xin lỗi về chuyện của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, có điều, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, anh đã giải quyết rồi, bây giờ em đến đây đi, bây giờ cho dù Lê Minh Tùng có tự mình qua đây đòi người, anh cũng sẽ không thả người.
Nhưng còn giao dịch giữa cô và Lê Minh Tùng thì sao?
Anh không đuổi theo không có nghĩa là anh sẽ buông tha, anh chỉ nhất thời chột dạ mà thôi, vì Lý Ngọc Huyền xuất hiện nên chột dạ.
Nhớ lại dáng vẻ Lý Ngọc Huyền trùm khăn tắm đi ra từ phòng của anh, như thể cô ta đã đến căn hộ nằm lên giường của anh vô số lần.
Anh vẫn trăng hoa như trước kia, ngẫm lại, lại khiến cô cảm thấy không thoải mái.