Cô cứ tưởng có ai đó bị ngã, cho nên muốn lao về phía ấy chuẩn bị giúp người ta một tay.
Cô ơi, có cần gọi cấp cứu không? Trọng Thanh Thu vừa đi về phía cầu thang bộ vừa cất tiếng hỏi.
Á... Tiếng hét chói tai của phụ nữ đột ngột vang lên. Sau đó cảnh tượng đập vào mắt Trọng Thanh Thu vô cùng hỗn loạn, thực ra là cảnh tượng chỉ có một người phụ nữ xộc xệch mà thôi.
Trước mắt cô, Lê Minh Tùng ăn mặc chỉnh tề, từ trên xuống dưới, từ áo đến quần chẳng có một chỗ nào không ổn, thậm chí một nếp nhăn cũng không thấy. Chỉ là bàn tay của anh ta đang đặt trên bộ ngực của người phụ nữ trước mặt, vị trí đặt bàn tay đó quả thực... quả thực... không phù hợp với trẻ nhỏ!!!
A... a... a... Lần này là tiếng hét chói tai của Trọng Thanh Thu. Cô thực sự không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này. Bởi vì người phụ nữ kia vô cùng chật vật, cúc áo bên trên đã bị mở hết, kinh khủng nhất đã váy của cô ấy đã tụt đến đầu gối rồi...
Giữa ban ngày ban mặt, chỗ này là trong tòa nhà làm việc.
Cảnh tượng ấy khiến Trọng Thanh Thu đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Cô lập tức quay người co cẳng chạy, chỉ trong phút chốc đã quăng ngay ý định gọi cấp cứu ban nãy đi.
Hai chân cô chạy nhanh như thỏ, nhưng có nhanh đến mấy cũng không đọ lại được với đôi chân dài của Lê Minh Tùng. Anh ta nhanh một chiếc tên lửa, đuổi kịp cô, giơ tay túm lấy mái tóc dài của cô: Cô gái, đứng lại cho tôi.
Đau, đau quá đi mất, Trọng Thanh Thu vạn bất đắc dĩ chỉ có thể dừng động tác chạy trốn nhanh như bay của mình lại, mà Lê Minh Tùng xách cô như xách một con gà đến trước mặt anh ta.
Cô cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông và người phụ nữ trước mặt, cứ như thân thể lõa lồ ban nãy ở cầu thang bộ là của cô chứ không phải người phụ nữ kia vậy.
Bỏ... bỏ tôi ra. Giọng cô nhỏ xíu, nhớ lại khung cảnh ban nãy, cô bỗng thấy mặt đỏ ửng, tim đập dồn dập.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng đàn ông và phụ nữ ám muội với nhau.
Là cô à? Dường như không ngờ rằng người phá đám là cô, cho nên khi nhìn thấy cô, Lê Minh Tùng kinh ngạc trong thoáng chốc: À, tôi nhớ ra rồi, có phải cô tên là Trọng Thanh Thu không? Dường như nhớ ra điều gì đó, Lê Minh Tùng nhìn cô bằng ánh mắt lóe sáng.
Đúng, đúng, tôi là Trọng Thanh Thu, anh buông tôi ra đi.
Lê Minh Tùng cuối cùng cũng chịu buông cô ra, nhưng không hề có chút biểu cảm áy náy nào, anh ta chỉ hờ hững hỏi: Cô đến đây làm gì?
Tôi... tôi muốn anh chịu trách nhiệm với tôi. Do dự một hồi lâu, khó khăn lắm cô mới lí nhí nói được câu ấy.
Chịu trách nhiệm gì?
Tối hôm qua chẳng phải anh... anh đã... Não cô bắt đầu thiếu ô-xy, cô không biết phải nói tiếp thế nào.
Cô uống nhiều rượu quá, nôn đầy lên người tôi. Trọng Thanh Thu, người nên chịu trách nhiệm là cô, cô phải đền tiền quần áo cho tôi, đừng tường tôi trả tiền phòng khách sạn thay cô là cô có thể trắng trợn mà dính chặt lấy tôi, cô có thể đi tra lại xem, tên đăng ký khi thuê phòng là tên cô đấy.
Tôi... tôi... Trọng Thanh Thu thấy mơ hồ, cô càng lúc càng không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Tôi đã nói rồi, bên cạnh tôi trước giờ không thiếu phụ nữ, thủ đoạn của đám phụ nữ muốn quấn lấy tôi, tôi đã thấy quá nhiều rồi, nhưng cô nhìn mà xem, có ai thành công chưa? Trọng Thanh Thu, cô đừng hoang tưởng nữa.
Tôi... tôi không muốn quấn riết lấy anh, chỉ là, chỉ là, tôi... tôi...
Cô không định quấn riết lấy tôi? Lê Minh Tùng nhướn mày. Anh ta ôm cánh tay nhìn cô từ trên cao xuống: Nếu đã như vậy, cô có thể đi được rồi, tôi không muốn nhìn thấy cô lần nữa. Lê Minh Tùng nói rồi đi ngang qua người đi, hướng thẳng về phía phòng làm việc của anh ta.