Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 71: Chương 71: Chẳng qua chỉ thế mà thôi




Tiểu Ngô điều toàn bộ người đi, cả ngôi nhà của cô trở về trạng thái bình thường. Sau khi đưa bọn trẻ đến trường, cô lại phải tính toán tỉ mỉ về những khoản chi tiêu hàng ngày. Công việc vừa tìm được mấy ngày trước cũng đã không còn nữa rồi.

Đi phỏng vấn ở một công ty nhưng vẫn chưa có kết quả. Đang chản nản bước đi trên đường, bỗng nhiên Nguyễn Thủy Tiên gọi điện đến: “Thanh Thu, mấy hôm không gọi cho cậu rồi, cuối tuần này tớ đưa hai cục cưng của cậu đến khu vui chơi nhé.”

Cố muốn trả lời là không, nhưng nghĩ đến chuyện lúc ở Phong Gian, cô liền đồng ý. Chắc là Thủy Tiên cũng muốn giải sầu thôi, nghĩ vậy cô chỉ chần chờ một giây rồi nói: “Được.”

“Vậy thì không gặp không về nhé.” Nói xong, Thủy Tiên liền cúp máy.

Cô đi đón bọn trẻ, vừa nói vừa cười, không bị nhốt trong nhà thật thích, cảm giác bị nhốt trong lồng sắt khiến người ta rất khó chịu.

Vừa nghe tới chuyện được đi đến khu vui chơi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức reo hò: “Mẹ thật tuyệt.”

Cô mỉm cười, cô không tuyệt chút nào, trong tay cô bây giờ không còn đồng phí sinh hoạt nào. Cô thực sự muốn đến Phong Gian, nhưng cậu chủ Lâm....

Hay là lặng lẽ đến Phong Gian nghe ngóng một chút nhỉ.

Đêm đến, Thanh Thu dỗ bọn trẻ đi ngủ. Bây giờ, tất cả mọi thứ lại trở lại như ban đầu, cô và bọn trẻ vẫn sống nương tựa vào nhau, còn Lê Minh Tùng thì đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của họ.

“Chà, đây không phải là Thu à? Cô lại đến à?”

Thanh Thu gật đầu, cô không quen với việc nữ nhân viên của quán bar dùng ánh mắt đó nhìn mình, ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại vừa coi thường.

“ Xí, chẳng qua chỉ là một cô ả tình nhân mà thôi, vênh váo tự đắc gì chứ.”

Thanh Thu không quan tâm, cô cứ thế đi thẳng vào trong. Sau khi đảo mắt khắp nơi, cuối cùng cô cũng tìm thấy chị Hường. Cô bước lại gần rồi vỗ lên vai chị: “Chị Hường, em đến rồi.”

“Thanh Thu à, chị còn tưởng em sẽ không đến đây nữa chứ.”

Cô mỉm cười, thật ra, cô cũng hơi xấu hổ nên cứ nắm lấy vạt áo, những lời muốn nói cứ nghẹn ứ trong cổ họng.

“Thanh Thu, em muốn nói gì thì cứ nói đi, ở đây chỉ có chị và em chứ không hề có người ngoài.”

Thanh Thu hít sâu một hơi: “Em muốn quay lại làm nhân viên rót rượu, không biết Phong Gian có vì chuyện của cậu chủ Lâm mà đuổi em không?”

“Ha ha, sẽ không đâu, thủ trưởng Sa và cậu Lê đã giải quyết ổn thỏa rồi, cậu chủ Lâm cũng đã về Bắc Kinh lâu rồi. Bên phía bọn chị thì không sao, chỉ có điều cậu Lê...”

Thanh Thu hiểu rồi, hóa ra chị Hường sợ Lê Minh Tùng phản đối: “Em và anh ấy không có quan hệ gì cả.” Kể từ lúc Lê Minh Tùng đi đón ai đó, hai người không còn liên lạc nữa. Thực ra, anh ta cũng chỉ như thế với cô thôi chứ không hề có tình cảm gì cả. Giống như rất lâu trước đây, anh đã từng nói với cô, anh sẽ không bao giờ yêu cô.

Càng nghĩ, trái tim cô lại càng cảm thấy nặng nề.

Rốt cuộc, người mà anh đến đón là ai?

Không nên nghĩ nữa, anh và cô vốn dĩ là người của hai thế giới.

Vẫn quay lại đây làm nhân viên rót rượu thôi, đây mới là hiện thực.

“Trọng Thanh Thu, cô đứng lại cho tôi.” Thanh Thu đi vào nhà vệ sinh, lúc định bước ra, cô bị một người phụ nữ chặn đường. Vừa ngẩng đầu lên, cô mới nhận ra là Lộ Lộ. Ha ha, lại là một người phụ nữ của Lê Minh Tùng. Bỗng nhiên cô nhớ lại cái đêm cô và cậu Lâm xảy ra xung đột, lúc đó, hình như ở Phong Gian còn xảy ra chuyện khác nữa. Lê Minh Tùng nói Lộ Lộ được đưa đến bệnh viện rồi. Chiều hôm đó, lúc cô nhìn thấy Lộ Lộ, hình như cô ta vẫn bình thường.

“Trọng Thanh Thu, cô cho rằng cô bay được lên cành cao là có thể trở thành phượng hoàng à? Bây giờ cô vẫn bị người ta vứt bỏ đấy thôi, tôi luôn cho rằng người mà cậu Lê thích là cô, nhưng hóa ra cô cũng chỉ là một người thay thế. Cô biết đấy, người mà cậu Lê thực sự thích là người phụ nữ này.” Lộ Lộ ngẩng cao đầu, cô ta giơ một tấm ảnh đến trước mặt Thanh Thu với vẻ khinh bỉ.

Cô thực sự không muốn nhìn nhưng vẫn vô ý liếc qua. Lúc nhìn thấy người trong ảnh, cô bỗng giật mình. Đúng là rất giống, người phụ nữ trong bức ảnh rất giống cô, nhưng cô chắc chắn rằng đó không phải là mình.

Cô không cầm lấy bức ảnh mà chỉ quay mặt đi: “Tránh ra.”

“Ha ha, thẹn quá hóa giận à, người ta đã quay về rồi, vì vậy, người thay thế như cô liền bị vứt bỏ. Cô nhìn này, bọn họ thắm thiết biết bao.” Lại thêm một bức ảnh nữa được đưa đến trước mặt Thanh Thu. Trong bức ảnh là một cặp nam nữ đang ở bên nhau, người đàn ông là Lê Minh Tùng, còn người phụ nữ chính là cô giá trông rất giống Thanh Thu, còn phía sau lưng họ là sân bay.

Trái tim cô đau nhói, hình ảnh của Lộ Lộ ở trước mắt bắt đầu đung đưa lờ mờ, tay cô vịn vào bức tường trắng như sứ bên cạnh để gắng gượng đứng vững. Cô ổn định lại tinh thần, khóe môi cong lên một nụ cười: “Lộ Lộ, nếu thật sự tôi có gì đó với anh ta, cô nghĩ tôi còn đến Phong Gian làm việc à? Vậy nên xin cô tránh ra cho.”

“Hừ hừ, nói thì dễ lắm, không phải lần trước chỉ vì cô mà anh ta tàn nhẫn ném tôi khỏi xe, khiến tôi mất mặt đó à? Trọng Thanh Thu, cô coi chừng tôi đó.”

“Trong xe gì vậy?” Thanh Thu không hiểu, không biết đang xảy ra chuyện gì.

“Đó là…đó là…cô không biết à?”

Cô không biết gì cả, ban đầu cô muốn hỏi Lê Minh Tùng, sao Lộ Lộ lại phải vào viện. Nhưng bị anh chuyển chủ đề ngay lập tức, vì vậy cô cũng không hỏi lại nữa.

“Anh ta hung dữ với tôi, tôi chống cự nên anh ta ném tôi ra khỏi xe, khiến đầu tôi chấn động đến tận giờ mới hồi phục.”

Điều ấy chẳng liên quan gì đến cô mà.

Hơn nữa cô cũng không muốn tranh luận mấy chuyện nhảm nhí liên quan đến Lê Minh Tùng: “Cô tránh ra, tôi phải làm việc rồi, có vướng mắc gì thì cô đi tìm Lê Minh Tùng ấy, chuyện của anh ta không liên quan gì đến tôi cả.”

“Vậy sao? Nhưng hôm đó, sau khi anh ta bỏ rơi tôi thì liền đến tìm cô, cô giải thích chuyện này thế nào?” Lộ Lộ chống eo, bày ra bộ dạng sắp ăn thịt người đến nơi vậy.

“Cô Lộ à, xin cô chú ý phát ngôn một chút, việc anh ta bỏ lại cô đến tìm tôi thì có liên quan gì đến tôi hả? Thứ nhất, tôi không bỏ rơi cô. Thứ hai, tôi không bảo anh ta đến tìm tôi, tránh ra.” Cô gào lên, chỉ muốn giết Lộ Lộ. Cô ta thật phiền phức. Trọng Thanh Thu đẩy mạnh Lộ Lộ một cái khiến cô ta lảo đảo, sau đó cô chạy như bay vào nhà vệ sinh.

Cô đã cẩn thận từ chối uống rượu rồi, cũng cố gắng không gây ra rắc rối nhưng sao lại mệt mỏi như vậy. Lộ Lộ cũng chỉ có ý tìm cô gây phiền phức, khiến cô mất chỗ làm ăn. Cũng không biết Lê Minh Tùng đã trêu tức gì Lộ Lộ, khiến Lộ Lộ luôn cảm thấy cô chướng mắt như vậy.

“Thanh Thu, tan ca rồi, về sớm đi nhé.” Chị Hường vẫn luôn quan tâm đến cô, vừa tan ca đã vội vàng giục cô về.

Thay quần áo xong xuôi, cô cảm thấy hơi đau đầu nên vừa đi ra ngoài vừa xoa đầu rồi nhanh chóng nhảy lên xe. Nếu không làm như vậy, cô sợ rằng Lộ Lộ sẽ lại đuổi theo cô gây chuyện.

“Sinh à, bọn nhỏ dậy chưa?” Cô ngồi vào trong xe, nhưng khi ấy bỗng nhiên cô không muốn về nhà mà chỉ muốn đi lòng vòng bên ngoài.

“Dậy rồi, đang đợi em về cùng ăn cơm đây.”

“Em còn chút chuyện nên chưa về nhà ngay được. Chị dẫn bọn trẻ đi ăn trước đi, sau đó đưa chúng đến công viên chơi nhé.”

“Được thôi, Thanh Thu.”

Trời cũng đã sáng rõ rồi, vì muốn kiếm thêm chút tiền nữa nên cô mới tăng ca. Cô tùy ý đến một nơi rồi xuống xe, cô hít thật sâu không khí trong lành của buổi sáng, cái mùi vị trong lành đó thật dễ chịu.

Cô vô tình rảo bước về phía trước, cũng không muốn biết đây là nơi nào, chỉ muốn cứ yên lặng mà bước đi như vậy.

Hiện giờ, hoàn toàn có thể nhìn thấy sự cô đơn lẻ loi của cô qua chiếc bóng dưới mặt đất kia.

“Ồ, đây không phải là cô Thu sao? Người đang đứng trên tầng kia…” Bên tai chợt truyền đến giọng nói của một cô gái khiến Thanh Thu vô thức ngẩng đầu lên, lúc này cô mới phát hiện mình đã đến trước cửa tiệm Mỹ Đoan rồi.

Tiếng nhạc vi-ô-lông du dương truyền đến bên tai. Theo suy nghĩ của một người bình thường, nhất định họ sẽ cho rằng đây là người chơi đàn của Mỹ Đoan đang kéo đàn, nhưng khúc nhạc này lại khiến Thanh Thu cảm thấy kỳ lạ.

“Như sương như mây mà lại như gió”, Lê Minh Tùng từng kéo khúc nhạc này rồi, anh ta rất thích khúc nhạc này.

Ngóng nhìn lên cửa sổ tầng hai, cô chậm rãi rút điện thoại ra, đây là lần đâu tiên cô gọi điện cho anh kể từ lần chia tay ngày hôm đó.

Nhạc chuông điện thoại rất hay nhưng không có người nghe máy.

Cô lặng thinh đợi chờ, cô rõ ràng biết anh không muốn nhận điện thoại những vẫn cố chấp hy vọng anh sẽ nhấc máy.

Đột nhiên, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vui vẻ: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…

Lê Minh Tùng vẫn ngắt điện thoại của cô.

“Cô ơi, cô không sao chứ?” Cô gái lễ tân trước đó gọi cô là cô Thu lo lắng hỏi.

“Tôi không sao, thật không ngờ Mỹ Đoan của các cô lại mở cửa sớm như vậy.”

“Hôm nay có chút đặc biệt, là do một vị khách yêu cầu riêng, chỉ có tầng hai mở cửa thôi, những nơi khác đều chưa mở.”

Quả nhiên là anh ta, Thanh Thu hỏi: “Vậy tôi có thể vào trong ăn một que kem không?” Cũng không biết vì lý do gì mà đột nhiên cô rất muốn gặp cô gái thực sự là cô Thu đó. Bức ảnh trong tay Lộ Lộ lại chợt xuất hiện trong đầu cô, người trong bức ảnh đó quả thật rất giống cô, nó cũng khơi dậy tất cả sự tò mò trong lòng cô.

“Dù sao cũng đã mở cửa rồi, được thôi, mời cô vào.”

Thanh Thu đang soạn bước vào thì đột nhiên có giọng nói của đàn ông truyền đến từ phía sau, giọng nói ấy có chút lười biếng: “Cô Thanh Thu, nếu không phiền thì chúng ta cùng vào đi?”

Thanh Thu quay đầu lại, mới nhìn cô còn cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút quen thuộc, nhưng ngay sau đó cô liền phủ nhận.

Có điều người này có nét giống Lê Minh Tùng, nhất là khóe môi và sống mũi: “Xin hỏi, anh là…”

“Ha ha, tôi là chồng của Phương Thu, tôi đến để đón cô ấy.”

Phương Thu, hai từ này khiến Thanh Thu hoảng loạn. Quả nhiên Phương Thu đang ở Mỹ Đoan, hóa ra không chỉ mình cô đoán được mà chồng của Phương Thu cũng biết.

Đợt chút, Thanh Thu cô ngốc nghếch rồi à?

Cậu ta nói gì vậy?

Anh ta nói anh ta là chồng của Phương Thu ư?

“Anh là chồng của Phương Thu ư?”

“Sao vậy? Không được à?”

“À không, tôi không có ý đó, chỉ là…”

“Cô muốn nhắc đến Minh Tùng phải không? Anh ta là anh trai tôi, anh trai cùng mẹ khác cha.”

Cuối cùng Thanh Thu cũng móc xích lại được mối quan hệ lộn xộn của mấy người này. Hóa ra người đàn ông kia là anh trai của Vũ Hương, có thế nào cô cũng không thể ngờ rằng Phương Thu đã sớm kết hôn rồi, hơn nữa còn kết hôn với em trai Lê Minh Tùng, điều này thật khiến người ta giật mình và khó tin.

Nếu nói như vậy, Lê Minh Tùng vốn không thể tiến tới với Phương Thu rồi.

Thanh Thu ngây ngốc, cứ lặng thinh đứng dưới ánh nắng mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt như vậy.

“Cô Thu, chúng ta cùng vào đi, tôi dẫn cô đi gặp người phụ nữ của tôi, cũng tiện thể dẫn cô đi gặp người đàn ông của cô luôn.” Đôi môi khép hờ, cơ thể anh ta toát ra vẻ mệt mỏi, chán chường nhưng vẫn có sức hút trí mạng. Đến cả cô lễ tân cũng không kiềm chế được mà nhìn anh ta chằm chằm.

Thanh Thu không biết cô đã bị người đàn ông kia kéo tay đi như thế nào, lúc cô bước vào Mỹ Đoan và cảm nhận được cái mát lạnh trong phòng, trái tim cô chợt kêu gào như thể máu huyết đang sôi trào vậy, hết thảy mọi thứ thực quá khó tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.