Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 184: Chương 184: Chua xót khổ sở




“Oh yeah!” Hoan hô, Quỳnh Quỳnh giơ móc tay lên, sau đó đút từng miếng một cho Thanh Thu, Thùy Thùy lẳng lặng ngồi bên cạnh Quỳnh Quỳnh.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, nhìn hai cô bé nhỏ tuổi, đáy lòng Thanh Thu bỗng dâng lên cảm giác sống nương tựa lẫn nhau, vậy cuối cùng con gái của cô vẫn là người đi cùng cô đến cuối con đường, chứ không phải là người kia.

Chỉ một cuộc điện thoại, Phương Thu đã gọi được anh đi rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót.

“Cô Trọng, tôi là Khang Lệ, anh Lê bảo tôi đến chăm sóc cho cô, có chuyện gì cần cô cứ gọi tôi, đừng khách sáo.” Trong phòng bệnh rất ngăn nắp, chứng tỏ sau khi Khang Lệ đến đây đã dọn dẹp qua một lượt.

“Cảm ơn.” Thanh Thu nuốt miếng cháo trong miệng xuống rồi khẽ nói.

“Anh Lê định đợi cô tỉnh lại rồi mới đi, nhưng lại nhận được cuộc điện thoại đột xuất, có chuyện gấp cần phải xử lý nên đã tạm rời đi, anh ấy nói làm xong việc sẽ đến thăm cô.”

“Ừm.” Cô khẽ đáp một tiếng, để Khang Lệ biết là cô đã nghe thấy rồi.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Khang Lệ muốn nói gì đó xong lại thôi, rõ ràng là vẫn còn định nói gì đó, nhưng nhìn chiếc thìa nhỏ trong tay Quỳnh Quỳnh không ngừng múc cháo nên không nói lên lời, Thanh Thu biết, cô ấy chắc có điều muốn hỏi mình.

Chuyện về chiếc xe New Beetle kia tối qua cô biết phải điều tra rõ ràng, bằng không, có lần một thì sẽ có lần hai, có một số chuyện phải đề phòng trước, nhất định phải tìm ra ngọn nguồn.

Quả nhiên, lúc ăn xong cháo, Khang Lệ liền ngồi xuống trước giường của cô rồi hỏi nhỏ: “Cô Trọng, tối qua trước khi xe của cô xảy ra chuyện có phải có gì đó khác thường không?”

Khóe môi Thanh Thu nở ra một nụ cười, “Là ai bảo cô hỏi tôi chuyện này vậy?”

“Vâng, là anh Lê.” Khang Lệ không ngờ là cô sẽ hỏi vặn lại mình, cho nên dừng lại một lúc rồi nói.

Cô nhắm mắt lại có vẻ như mệt mỏi, sau đó khẽ nói: “Nếu như anh ta đã muốn biết, vậy thì bảo anh ta tự đến đây mà hỏi.”

“Cô Trọng, thực ra là như vậy, không phải chỉ có anh Lê muốn biết mà cảnh sát địa phương cũng muốn biết, cảnh sát địa phương còn phái người đến lấy lời khai nữa, chỉ là đều bị người của anh Lê chặn ở bên ngoài hết, anh ấy không cho phép người ngoài đến làm phiền cô nghỉ ngơi, nhưng câu hỏi kia có liên quan đến tiến triển điều tra vụ tai nạn.”

“Ra ngoài đi, tôi muốn ở với bọn nhỏ một lúc, tôi mệt rồi.” Cô nói như muốn đuổi khách đi.

“Chuyện này...” Khang Lệ có hơi mất mặt nhưng vẫn đứng lên, “Vậy tôi ra ngoài trước, Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh phải ngoan nhé, đừng có cãi mẹ đấy.”

“Vâng ạ.” Thùy Thùy cười ngọt ngào, thấy Thanh Thu tỉnh lại nên bọn nhỏ rất vui, một khuôn mặt nhỏ nhắn lại quay về hướng Thanh Thu, “Mẹ ơi, tối qua sợ quá, ầm một tiếng, tiếng to lắm luôn, nhưng mà ba rất dũng cảm, ba lập tức cứu mẹ ra...” Thùy Thùy nói, trên mặt nó hiện lên thần thái rất chói mắt, giống như cảnh đó xảy ra trước mặt mọi người vậy, “Mẹ ơi, ba thật là giỏi.”

Lời của con gái khiến cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua, biểu hiện lúc đấy của Lê Minh Tùng thực sự khiến cô ấn tượng sâu sắc, nhưng bây giờ...

Cô chỉ lẳng lặng nghe mà không nói thêm gì hết.

Bọn nhỏ ở bên cô được một tiếng thì bị y tá vào khuyên đi về, cô mới tỉnh lại, cho nên không thể mệt mỏi quá.

Khang Lệ lại bước vào, nhìn thấy cô vẫn nhắm chặt mắt lại nên lại đi ra không nói thêm gì nữa.

Thanh Thu nhắm mắt lại, cô vẫn muốn ngủ, coi như đang nghỉ phép là được rồi.

Ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu vào trong phòng bệnh, mở cửa sổ ra, hơi thở mùa xuân nhẹ nhàng tràn vào phòng bệnh, khiến cô muốn hít thật nhiều không biết chán, tốt thật đấy.

Bàn tay bỗng nhiên kéo ra, sau đó bị một bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay của người đàn ông đan vào ngón tay cô, “Thanh Thu, anh biết là em còn thức, để cho anh biết em vẫn ổn, có được không?”

Trong mắt nóng ran lên, anh ta mới rời khỏi có mấy tiếng thôi nhưng lúc này đã quay lại rồi, cái mũi theo bản năng ngửi một chút, trên người anh có mùi cơ thể của anh cũng có cả mùi của Phương Thu, cô vẫn nhớ mùi hương nước hoa mà Phương Thu dùng, mùi hương thoang thoảng nhưng lại khiến người ta nhớ mãi.

“Em xem, có phải là vì anh không chờ em tỉnh lại mà đã bỏ đi rồi, cho nên em mới để mặc anh đúng không?” Bàn tay khác của anh véo lên chóp mũi của cô, “Đúng là vậy rồi, ha ha, anh đi gặp Phương Thu rồi.” Thấy cô không có phản ứng gì nên anh tự nói một mình, còn nữa, lại còn thừa nhận anh đã đi gặp Phương Thu nữa.

Trời ơi, tiếng Phương Thu kia khiến cô bối rối trong lòng, anh ta thừa nhận rồi, trong lòng cô lại thoải mái hơn một chút, lại muốn mở mắt ra nhìn anh, sao cô có thể mềm lòng nhanh như vậy được chứ?

Thanh Thu bắt đầu coi thường chính mình.

Cô thực sự quá vô dụng.

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông kia lại vang lên: “Cô ấy vẫn đang ở cữ, vậy mà lại ôm con bảo tài xế lái xe ra ngoài, anh nghe xong đã gật nảy mình, bèn đưa cô ấy đến Mỹ Đoan rồi, Thanh Thu, cô ấy chỉ muốn nhờ anh giúp Phong Thiếu Dương thôi, công ty của bà già kia xảy ra chuyện rồi, hừ...”

Anh nói đến Phương Thu, anh cũng nói đến Mỹ Đoan, dường như không giấu giếm cô chuyện gì cả, thật sự không có.

Lúc này anh đối với cô rất thẳng thắn, có chuyện gì cũng nói hết cho cô biết.

“Thanh Thu, em nói xem, anh có nên giúp cô ấy không?”

Mắt cô không nhắm nổi nữa nên dần dần mở ra, “Ninh Tử Tô là mẹ anh, tại sao anh lại hận bà ấy đến vậy?”

Cô chỉ hỏi một câu nhưng lại khiến cho Lê Minh Tùng run lên, một lúc sau mới nói: “Bởi vì, bà ấy đã hủy đi cuộc đời trước đây của anh...” Giọng của anh rất nhỏ, giống như là nói mê vậy, dường như mang theo rất nhiều đau thương.

Đây là tội danh lớn thế nào cơ chứ, cho nên, anh rất hận mẹ ruột của mình.

Anh không nói thêm gì nữa, nhưng cô biết chuyện kia có lẽ có liên quan đến Phương Thu, vẫn lại mềm lòng, thực ra lúc anh hỏi ý kiến của cô thì trong lòng anh đã có quyết định rồi.

Nhưng có thể thành khẩn như vậy chứng tỏ anh đã buông bỏ phần tình cảm trước đây rồi, cô còn có thể nói gì được đây, tất cả những nút thắt trong lòng chỉ cần hai ba câu của anh đã lặng lẽ được gỡ bỏ, cô nhìn vào mắt anh nhưng không hề trả lời câu hỏi của anh mà nói: “Anh đứng lên đi.”

“Để làm gì?” Anh nghi ngờ, không biết tại sao cô lại bắt anh đứng dậy nhưng vẫn vừa hỏi vừa đứng dậy trước giường của cô.

Thân hình cao lớn lập tức đứng chắn trước mặt cô, ánh nắng xuyên qua người anh chiếu lên giường của cô, mơ hồ như một đám sương mù vậy, từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, cô nhìn cơ thể anh tỉ mỉ một lượt, nhìn thấy chân anh quấn băng nên mới yên tâm hơn nói: “Giống hệt như người đẹp thủy tinh, lúc nào cũng bị thương.”

Trên khuôn mặt đẹp trai kia hiện ra một nụ cười rất tươi, “Trọng Thanh Thu, thủy tinh là thủy tinh, sao lại ghép cả người đẹp lên là thế nào, anh là đàn ông đấy.”

“Lê Minh Tùng, không cho phép anh lần sau bị thương nữa.” Biết anh chỉ bị thương một bên chân nên cô mới thực sự yên tâm.

Anh khẽ nhếch môi lên, có vẻ như muốn hỏi cô chuyện trước đây, nhưng lúc này cô bỗng nhiên lại chuyển sang chủ đề khác.

Chuyện giữa anh với Phương Thu, cô không muốn nhúng tay vào.

Vậy đành tùy theo cô vậy.

Có lẽ có một vài chuyện, có thể tránh được càng xa càng tốt, chuyện này chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

“Thanh Thu, em nói cho anh biết chuyện về chiếc xe kia đi, trước lúc xảy ra chuyện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh vội vã quay lại chính là muốn hỏi cô chuyện này, chuyện này nhất định phải làm cho rõ, còn cả chuyện ở thang máy nữa, càng để lâu càng khiến anh cảm thấy bất lợi.

Người kia, bây giờ đến anh cũng dám ra tay luôn rồi, vậy thì có chuyện gì mà không dám làm nữa chứ?

Cho dù là Sa Duy Hân cũng không thể khiến cho người kia dừng tay lại được.

Đây đúng thật là quá to gan mà.

“Vô lăng có vấn đề, em không chuyển hướng được, sau đó phanh cũng không ăn, cho nên...”

Đơn giản nhưng lại hoàn hảo tuyệt đối, chỉ mấy chữ thôi đã khiến cho Lê Minh Tùng hiểu ra nguyên nhân của vụ tai nạn xe này quả nhiên là có người đứng sau, quả nhiên là có người cố ý muốn hại Thanh Thu.

Bởi vì chiếc xe xảy ra chuyện là New Beetle chứ không phải là chiếc BMW của anh.

Bàn tay to kia nắm chặt lấy tay cô, trong chớp mắt, anh chỉ muốn nắm lấy như vậy để cô được yên tâm, cho cô một bầu trời trong vắt, anh tin, anh có thể làm được...

Những ngày ở trong bệnh viện thực sự rất nhàm chán, có điều, thình thoảng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sẽ đến chơi với cô, buổi tối, cho dù là có bận thế nào thì Lê Minh Tùng cũng dành một chút thời gian ra để đến bệnh viện, sau đó ngủ yên lành một đêm, cô nói không cần anh đến, nhưng tối nào anh cũng đến rất đúng giờ, sau đó buổi sáng lại đúng giờ rời đi, mười mấy ngày rồi, ngày nào cũng vậy không thay đổi.

Chuyện của Phương Thu, anh cũng không nhắc đến nữa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, nhớ lại lúc anh cứu mình, cô còn có thể nói gì đây.

Sáng sớm, một bó hoa to màu xanh đã được cắm vào trong lọ tỏa ra mùi hương nồng nặc, màu xanh nở ra đẹp đến nỗi làm say đắm lòng người, bây giờ, cô đã yêu cả loài hoa này rồi, nghĩ đến bản thân mình trước đây lấy hoa anh tặng đi tặng cho dì Trương, còn không hề cảm thấy xấu hổ.

Bọn trẻ đến nhà trẻ rồi, vú Trương đưa bọn trẻ đi đã đến, “Cô chủ, ăn sáng thôi.”

Cô nhận lấy hộp thức ăn mà vú Trương mang đến, có thể nói cháo mà vú Trương nấu càng ngày càng ngon, càng ngày càng khác biệt, cánh tay và chân cô đã có thể cử động đi lạu được rồi, chỉ là ở eo vẫn hơi đau âm ỉ một chút, ăn cháo xong thì lại có bác sĩ và y tá đến kiểm tra.

“Bác sĩ, có phải tôi có thể xuất viện được không?” Ở trong bệnh viện mãi, Thanh Thu cảm thấy bản thân không có bệnh nhưng cũng buồn mà sinh bệnh mất, tuy Lê Minh Tùng đã nói cửa hàng trên mạng của cô đã có người quản lý, mà bên vật liệu gỗ Vũ Thu cũng giúp cô nghỉ phép, nhưng cô vẫn không yên tâm, chuyện gì cũng tự mình làm nên đã quen rồi, bỗng nhiên không làm nữa, cô cảm thấy trái tim mình giống như bị mất đi thứ gì đó vậy.

Bác sĩ nữ kiểm tra qua vết thương của cô một chút, đã đỡ hơn rất nhiều rồi, chỉ cần uống thêm thuốc nữa là khỏi rồi, “Được, ngày mai xuất viện.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Bắt đầu nhảy nhót tung tăng không khác gì đứa trẻ, vui như vừa được đại xá vậy, “Vú Trương, thu dọn hành lý đi, sáng sớm mai cháu sẽ xuất viện.”

“Cô Trọng, hôm nay vẫn phải truyền dịch.”

“Cháu biết rồi.” Truyền thì truyền, cũng chỉ một ngày thôi mà, bác sĩ với ý tá đều đi rồi, nhìn vú Trương thu dọn hành lý mà cô không chịu nổi nữa, nên cũng xuống giường đi thu dọn hành lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.