Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 122: Chương 122: Có chút manh mối




Nhớ tới lần cô đuổi theo Lê Minh Tùng đến Lê Thị còn vì chuyện máu mũi mà lên giường, cô thậm chí còn ngây ngốc nói với Hoàng Cảnh Hưng mình thất thân, bây giờ nghĩ lại cảm thấy điên khùng vô cùng, quả thực là mất mặt quá thể.

Trên cầu thang nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, Lê Minh Tùng đã quay lại, sofa bên người như lõm xuống một chút, cô nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở của anh, tay bị nắm lấy: “Đau không?”

“Chảy máu cam thôi mà, chỉ hơi sợ thôi, trước giờ đều không đau.” Cô đã quen mình bị chảy máu cam lâu rồi.

“Vẫn còn chảy sao?”

“Ừ, cách vài hôm chảy một lần, quen rồi.”

“Có đi kiểm tra chưa?”

Anh tự nhiên nhiệt tình: “Chỉ là mùa hè nóng huyết quản tí mà thôi, em lên mạng tra đều nói vậy, không có chuyện gì lớn.”

“Vậy thì tốt, có điều đợi em rảnh vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra triệt để mới được, cũng đâu thể chảy máu mũi suốt được, tuy nói là vì mùa hè nóng, nhưng sao anh và Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh không bị chảy máu mũi chứ?”

Anh đưa ra một đống lý lẽ lại khiến cô không thể cãi lại: “Được, mấy hôm nữa em tới bệnh viện kiểm tra một chút, đúng rồi, đã tìm thấy y tá giả hôm đó ra tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở bệnh viện chưa?”

“Có chút manh mối rồi.”

“Là ai?” Mấy từ này gợi hứng thú của Thanh Thu, cô ngồi dậy, quay lại nắm tay anh, muốn biết đáp án ngay lập tức.

“Vẫn đang điều tra, đang điều tra chủ mưu sau lưng, em cảm thấy sẽ là ai?”

Phản ứng đầu tiên trong đầu là Cận Như Tuyết, tiếp đó chính là Bùi Tuệ, nhưng cô thấy cho dù hai người bọn họ rất hận tình địch là cô đây nhưng cũng không cần thiết phải làm hại cả trẻ con, chuyện này hơi quá, lắc đầu: “Em không nghĩ ra.”

“Gần đây ngoài Bùi Tuệ và Cận Như Tuyết ra, có còn liên quan gì tới những người phụ nữ khác không?”

Anh cất lời hỏi, cô lại giật mình, cũng chỉ còn lại duy nhất một người, là Phương Mẫn, nhưng Phương Mẫn không đến mức muốn hại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ. Nghĩ một hồi cô vẫn không nói ra, hầu hết thời gian cô không cách nào biết được tin tức đều là Phương Mẫn nói cho cô biết, chỉ là cô vẫn luôn không hiểu tại sao Phương Mẫn lại nói với mình những thứ này.

“Thanh Thu, có phải là em có chuyện gì giấu anh không, anh hy vọng em có thể nói ra, có lẽ như vậy có thể điều tra ra người kia là ai.”

Cô nheo mắt nhìn anh: “Có lẽ là món nợ phong lưu của anh, người ta thấy em vào ở biệt thự của anh liền không vừa mắt.” Thuận miệng nói xong cô đã đứng dậy đi thẳng đến chân cầu thang.

Người đàn ông đứng hình, cô nói không phải không có lý, cầm di động lên liền bấm số của Ngô: “Chuyện kia điều tra tất cả những người phụ nữ trước đây của tôi, không được thiếu ai.” Dám giết con gái anh, chuyện này tuyệt đối không thể cứ không giải quyết, nếu không hậu hoạn vô cùng, Lê Minh Tùng anh xưa nay cũng không phải dễ đối phó như vậy.

“Vâng, tổng giám đốc, đúng rồi, xe mới đến rồi, ngày mai đề xe.”

“Ok, tôi biết rồi, sáng mai tám rưỡi tôi qua.” Nói xong anh liền cúp điện thoại, sau đó đuổi theo Trọng Thanh Thu đang đi lên lầu, tối nay cô có gì đó không đúng, thật ra anh đã sớm đoán được vì sao mà cô cứ là lạ với anh, có điều anh cũng không muốn làm rõ, phần sau quyển sách kia anh thật sự không thể để cô đọc, có một số bí mật thuộc về mình, cả đời cũng chỉ có thể cất kỹ trong trí nhớ mà không muốn bị người khác vạch trần, nếu không đó sẽ là một nỗi đau, đau thấu tim gan.

Càng lúc càng gần, nhìn bóng lưng gầy nhỏ bé của cô lại giống Phương Thu, gần đây có vẻ như càng lúc anh càng quan tâm đến biểu hiện và cảm nhận của Thanh Thu, cho nên bản thận cũng luôn bị cô bất giác ảnh hưởng đến tâm trạng.

“Này.” Sải bước một cái anh liền đuổi kịp cô, đi bên cạnh cô: “Còn sớm mà, chẳng lẽ em thật sự muốn ngủ?”

“Ừ, muốn ngủ.” Ngáp một cái, cô lười biếng vuốt vuốt tóc, thật sự hơi mệt.

“Tắm giúp anh rồi ngủ, anh không tắm rất khó chịu.” Không khách khí mà như ra lệnh, giọng điệu anh không có chút nào mang ý nhờ vả.

“Lê Minh Tùng, em không phải là người làm thêm giờ.”

“Đúng vậy, em không phải người làm thêm giờ, nhưng em là vợ anh, anh bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên em phải giúp anh tắm rửa, nếu không tối nay anh không ngủ được.”

“Vậy thì uống thuốc ngủ đi, thế mới ngủ được.”

Anh nhún vai: “Nếu trong lòng không muốn ngủ, uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích, đi thôi, cùng vào đi.” Anh dắt tay cô cùng nhau chen vào căn phòng vừa mở cửa, nhất thời cửa có vẻ hơi nhỏ, khiến cô chỉ có thể nghiêng người dính vào anh để đi vào.

“Không thể một trước một sau đi vào sao, kéo em làm gì?” Chen vào rồi, cô không vui nói.

“Đợi em khóa cửa.” Anh cười đứng trước người cô chắn đường cô, không cho cô đi vào phòng nữa.

“Ây da, em phải khóa cửa.” Nhớ tới sáng nay lúc anh hôn cô bị Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh phát hiện, mặt cô đỏ lên, không cần anh thúc giục đã đi khóa trái cửa lại, bất cứ ai bên ngoài cũng không thể mở được, thử một chút mới yên tâm quay lại, nhưng anh vẫn còn đứng trước mặt cô, chắn đường cô.

“Tránh ra.” Anh có chút lạ, nhìn cô không chớp mắt.

“Không tránh.”

Thân thể cô đi vòng qua người anh soạt một cái, nhưng tay người đàn ông lại dang ra, nháy mắt đã kéo cô tựa vào ngực anh, bộ dạng đó nào có giống người bị thương, căn bản không giống: “Trọng Thanh Thu, tối qua em nói yêu anh, có phải thật không?”

Thật không biết sao anh lại đột nhiên nghĩ vậy, đáng ghét, đáng ghét, cô hận không thể cấu anh vài cái nữa, tim của anh không đặt trên người cô, tim của cô lại đặt vào anh, cô chẳng phải là thua to sao, cô liền vừa nghĩ vừa tiện miệng nói: “Giả, chẳng qua là vì anh nói cảm động quá mà thôi, muốn vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có cả ba và mẹ chăm sóc mà thôi.” Nói rất nhỏ, một nửa là thật lại một nửa là giả, sau đó nói xong cô lại không có cảm giác nhẹ nhõm mà chỉ có cảm giác nặng nề.

Cảm giác lừa người khác thật sự không tốt, không tốt tí nào.

“Được thôi, xem ra em cũng phải cho anh cơ hội, tắm giúp anh đi.” Nói xong anh kéo cô đi vào phòng tắm.

“Này, chưa lấy đồ ngủ.”

“Không cần.”

“Cần.”

“Không…” Không kịp nữa rồi, từ thứ hai cô còn chưa nói hết, người đã bị anh kéo vào phòng tắm, hai cánh tay duỗi một cái: “Là tự mình cởi của mình, hay là em cởi giúp anh, anh cởi giúp em.”

“Em, tự mình cởi của mình.” Cô nói rồi quay người đi, tuy đã mấy lần thấy cơ thể anh, nhưng làm chuyện đó dưới ngọn đèn rất sáng thì lại khác, cô thật sự sẽ bị hoảng sợ.

Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, anh quả nhiên đang cởi quần áo rồi.

Rất nhanh, có tiếng quần áo bị ném xuống đất: “Thanh Thu, anh cởi xong rồi, đến em.”

Cô giơ tay lên, lại không cách nào đưa tay xuống, không biết phải làm sao.

“Rào rào.” Vòi hoa sen được bật lên, nước ấm chảy xuống, vừa vặn toàn bộ đều tưới lên người cô, xong rồi, quần áo cả người ướt hết rồi, lúc cúi đầu cô biết bây giờ cô giống hệt tối qua, lúc này đã lộ hết đường nét rồi, bị anh nhìn không sót thứ gì cả: “Lê Minh Tùng, anh vô lại.”

Anh cười nhìn cô, xoay người liền cầm vòi sen đưa cho cô: “Em cũng có thể xịt anh mà, có điều phải chú ý đến vải bó trên tay và chân anh đấy.”

“Vết thương cũng sắp khỏi rồi, anh bắt nạt em, em không thèm tắm giúp anh.” Buồn bực, vì sao cứ đòi cô tắm giúp anh chứ? Cô không nghĩ ra.

“Anh có thể không tắm, giống như mấy hôm trước, có điều anh muốn ngủ bên cạnh em, em không chê là được.” Mùi vị đó anh đã ngửi rồi, muốn khó chịu cỡ nào thì có khó chịu cỡ đó, anh thích sạch sẽ thật sự không chịu nổi, bây giờ nghĩ lại mấy hôm trước anh cảm thấy đó không phải là bản thân anh, nhưng cũng may là mấy ngày nay không dính một giọt nước nào mới khiến cho vết thương ngoài da của anh khỏi nhanh như vậy.

“Không đâu, em sẽ không chê, hơn nữa anh còn ngủ trên thảm trải sàn.”

“Được, vậy anh tự tắm.” Tay cầm khăn mặt bắt đầu hành động, vặn nước nhưng lại phun trúng băng, lập tức ướt cả một mảng lớn, đúng lúc vào chỗ vết thương kia.

“Này, sao anh không cẩn thận thế chứ?” Nhìn động tác của anh dường như không phải là cố ý, nhưng nhìn băng ướt, chân mày của cô chau lại.

“Nước chính là như vậy, lúc em không muốn nó làm ướt mình, nó không nghe.”

Thấy lúc anh vừa nói chuyện vừa cầm khăn mặt ngây ngốc lau người, anh thuận tay phải nhưng cánh tay bị thương lại là tay phải, cô liền ảo não giành lấy khăn trong tay anh: “Đưa em đi.”

Chung quy vẫn là cô lau người giúp anh, lúc cầm khăn mặt mơn trớn cơ bắp săn chắc của anh, tay cô luôn không tự chủ được mà run lên, biểu hiện nhỏ này không tránh được ánh mắt của Lê Minh Tùng, nhưng không biết tại sao anh đột nhiên quen để cô tắm rửa giúp anh, tắm xong cô tiện tay rút khăn tắm trên giá khăn choàng lên người anh: “Ra ngoài, đến lượt em.”

Anh cười, quan sát cô có chết cũng không cởi quần áo một chút, sau đó nói: “Thực ra em mặc như vậy còn gợi cảm hơn lúc em không mặc gì, càng khiến người ta có ý nghĩ xấu xa.” Nói xong anh bước ra khỏi phòng tắm.

Vốn dĩ nếu là vợ chồng, đây thật sự là lời nói không thể bình thường hơn được nữa giữa vợ và chồng, nhưng Trọng Thanh Thu lại ngây ngốc, nhìn mình trong gương thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Cửa vẫn mở, hơi lạnh bên ngoài thổi tan nhiệt độ trong phòng tắm, cũng khiến Thanh Thu hoàn hồn lại, vội vàng đóng cửa phòng tắm, thậm chí còn khóa trái cửa, thân thể dựa lên cửa, gương lớn xung quanh vì hơi nước mà khắp nơi đều hiện lên thân hình mông lung của cô.

“Rào rào.” Cô nhấn vòi sen, nước vừa phun xuống, cô vừa cởi quần áo ẩm ướt, cô phát hiện mình càng lúc càng không hiểu Lê Minh Tùng, hai ngày nay anh gần gũi với cô như vậy, đến cả nói chuyện cũng đổi giọng, không còn lạnh lùng như trước nữa, có vẻ như anh thật sự thay đổi, nhưng quyển sách trong phòng kia thì sao?

Cô nhanh chóng tắm xong, chỉ muốn tiếng nước gột rửa hết cảm giác không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.