“Không cần.” Anh dừng xe lại, đã đến chỗ ở của cô rồi, cô mở cửa bước xuống xe, nhanh chóng bước vào trong thang máy, nhưng mà cô không biết là người đàn ông ngồi ở trên xe kia nhìn theo bóng lưng cô rất lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Thanh Thu khóc lớn, hai đứa bé không ở nhà, cô khóc đến mức cảm thấy choáng váng, cô cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ là rất muốn khóc, giống như là chỉ khi làm như vậy mới có thể xóa bỏ hết những ấm ức ở sâu trong đáy lòng, mấy năm nay, cô một thân một mình nuôi con, vô cùng ấm ức và khổ cực, nhưng kết quả cuối cùng lại là cô không thể cho con mình những thứ mà hai đứa muốn.
Vì thấy sắp đến giờ hai đứa bé về nhà nên cô mới dừng khóc: “Sinh, chị đi đón bọn nhỏ đi, còn em đi nấu cơm.”
“Thanh Thu, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có cần phải nói với anh Bùi hay không?”
Thanh Thu cười: “Không có chuyện gì cả, em chỉ là vì nghĩ đến cuộc đời của mình nên trong lòng cảm thấy khó chịu thôi.”
“Thanh Thu, em phải suy nghĩ thoáng một chút, anh Bùi sắp về nhà rồi, hôm qua anh ấy còn gọi điện thoại về nữa.”
“Ôi chao, em đột nhiên nhớ ra, trước khi đi anh ấy còn dặn em đi thăm mẹ của mình, anh ấy nói mẹ của em bị ốm, bảo em đi thăm một chút, mà em lại quên mất, mấy hôm nay chắc em phải dành thời gian để đi thăm mẹ mình.” Bùi Minh Vũ chưa từng nói dối, anh ta nói Lương Thùy Trang bị ốm thì nhất định là bà ta bị ốm, nhưng mà cô lại quên mất.
“Thanh Thu, đừng tạo áp lực cho mình, ai cũng có phúc của người nấy, em nhìn xem, dạo này em gầy đi nhiều, sắc mặt cũng trở nên xanh xao.”
“Dạ, không có chuyện gì đâu, là vì em không ngủ ngon giấc, đợi tối nay ngủ bù là không có vấn đề gì nữa rồi.”
“Cũng đúng, ngày mai chị đi mua một ít xương về để bồi bổ cho em và hai đứa bé.”
Sinh đi rồi, Thanh Thu nhận ra cô bây giờ không thể thiếu đi Sinh rồi, có Sinh ở bên thì cô mới có thể yên tâm làm những chuyện mà mình muốn làm, và cũng mới có thể đi làm.
Ăn cơm xong là phải đến Phong Gian, bây giờ cô không thể làm lãng phí thời gian nữa rồi, trước khi cô đồng ý với Lê Minh Tùng thì cô phải dựa vào đôi tay của mình để nuôi hai đứa con.
“Thưa anh, anh cần rượu vang không?”
“Được, một...”
“Ôi chao, anh à, XO sang chảnh biết bao, rượu vang thì tính là thứ gì chứ, lấy một chai XO đi.” Thanh Thu mới giới thiệu một chai rượu thì Lộ Lộ đã đứng chắn ở trước mặt cô, sau đó không ngừng phóng điện, làm cho người đàn ông định mua chai rượu vang của Thanh Thu lập tức chuyển sang phía cô ta.
Thanh Thu cau mày, sau đó lại đi về phía một người khách khác, Lộ Lộ chắc sẽ không thể cứ bám theo cô như vậy được, chỉ cần mỗi tối cô không phải ra về tay không là được.
Cô không biết trong một buổi tối mình đã nói bao nhiêu lần mấy câu mời rượu này rồi, nhưng cô cũng không quan tâm, chỉ cần có thể kiếm đươc tiền là được, đúng lúc này thì điện thoại của cô lại vang lên.
“Thanh Thu, ngày mai là cuối tuần rồi, chúng ta đã hẹn nhau đi công viên rồi đó, tớ sẽ bao cậu, chúng ta không gặp không về.” Nguyễn Thủy Tiên gọi điện đến, cô ấy vẫn nhiệt tình như vậy.
“Thủy Tiên, cậu nhớ dẫn sư đoàn trưởng Sa đến nữa, mình phải cảm ơn anh ấy chuyện lần trước.”
“Không muốn, lần này tớ đã thật sự chia tay với anh ta rồi, Thanh Thu, đợi gặp nhau tớ sẽ nói cho cậu biết.”
“Được.” Hình như là Nguyễn Thủy Tiên đã gặp phải chuyện gì đó nên đang nói chuyện thì cúp máy.
“Thu à, cậu Lê đã đến rồi, em đến nói chuyện với cậu ấy đi.” Thanh Thu vừa mới cất điện thoại đi thì thấy chị Hường đang mỉm cười nhìn cô.
Cô theo ánh mắt của chị Hường mà nhìn về phía góc của Phong Gian, Lê Minh Tùng đúng là đã đến rồi.
Một người, lẻ loi một mình.
Cô nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, so với những người khác thì cô càng biết rõ là anh đang đau đầu vì chuyện gì, kỳ thực, cô cũng từng giống như anh, chỉ là cô biết cách che giấu mà thôi, còn anh bây giờ vốn không có ý muốn che giấu.
“Minh Tùng, anh muốn gọi loại rượu nào?”
“Rượu trắng, tôi không muốn uống loại rượu mà cô giới thiệu, giống y như nước ngọt vậy, cô đi lấy cho tôi mấy ly rượu trắng đi.” Anh chỉ tay về phía quầy bar, rõ ràng là đã có chút men say, rõ ràng anh đã uống không ít trước khi đến Phong Gian rồi.
Thanh Thu lấy hết can đảm, cô thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ say xỉn không biết trời trăng của Lê Minh Tùng: “Loại rượu vang này của tôi tác dụng chậm, uống loại này đi, trước đây anh cũng thích uống.”
“Ha ha ha, cũng được, nhưng mà cô phải uống với tôi.”
Cô thấy anh đồng ý thì lập tức mang mấy chai rượu vang đến, khi Thanh Thu ngồi đối diện anh thì bỗng nhớ đến một việc, cũng vào ngày này năm ấy, anh uống rượu với cô, kết quả là anh uống say, sau đó bọn họ cùng nhau lên giường.
Mà ngày hôm nay, anh lại uống rượu, chẳng lẽ đây là một ngày đặc biệt sao?
Cô rót một ly rượu vang rồi đẩy ra trước mặt anh: “Cho anh.”
Những ngón tay thon dài cầm lấy chiếc ly uống rượu vang: “Thanh Thu, cheers!” Anh lên tiếng rồi cụng ly với cô.
Cô mà uống thì mới là ngốc, nên cô chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi, sau đó nhìn anh uống cạn ly rượu vang như đêm hôm đó vậy.
Anh uống hết ly này đến ly khác, căn bản là không nghĩ để chiếc ly xuống.
“Minh Tùng, có phải anh đang có tâm sự hay không? Anh có thể nói cho em biết không?” Khi phụ nữ có tâm sự, tìm một người để thổ lộ sẽ khá hơn, còn đàn ông thì chắc là cũng như thế thôi nhỉ, bởi vì cảm giác của việc giấu mọi thứ trong lòng thật sự không hề dễ chịu.
“Cạn...” Nhưng anh căn bản là không để ý đến những lời cô nói mà tiếp tục uống cạn ly rượu.
Hôm nay nhất định là một ngày đặc biệt, nếu không thì ngày này mấy năm trước và cả hôm nay nữa anh cũng sẽ không uống đến mức không say không về như thế này, ngày này nhất định là có liên quan đến đến Phương Thu, cô còn nhớ đêm hôm đó, khi anh lên giường với cô thì liên tục kêu “Thu ơi”, khi ấy cô cho rằng anh đang gọi tên mình, nhưng hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, người mà anh gọi tên chưa bao giờ là cô cả: “Nếu Phương Thu biết anh uống rượu như vậy thì cô ấy nhất định sẽ không yên tâm.” Cô nhẹ nhàng dò hỏi, hãy tha thứ cho tính tò mò của cô, cô chỉ là vì quá muốn biết lý do cho việc anh ấy mất khống chế rồi lên giường với cô mà thôi.
“Phương Thu? Ha ha ha, Thanh Thu, cô có biết không?” Anh ngừng lại, sau đó nấc một cái, nhìn xung quanh, rồi kéo cô đứng dậy: “Đi, đi đến phòng VIP của tôi, ở đây ồn ào quá.” Một tay của anh nắm lấy eo cô, một tay cầm lấy ly rượu, bởi vì anh không đứng vững nên Thanh Thu chỉ có thể bất đắc dĩ gắng sức mà đỡ anh đi, như vậy thì hai người mới chậm rãi đi về phía phòng VIP mà anh muốn.
Khi mà cánh cửa phòng khép lại, tiếng ồn ào bên tai cũng không còn thì Thanh Thu cuối cùng cũng có thể thở dài một hơn, cô đỡ anh ngồi trên ghế sofa, kéo anh ngồi thẳng dậy để anh có thể thoải mái một chút: “Minh Tùng, anh nghỉ ngơi một lát đi, em đi rót cho anh cốc trà.” Cô không thể để anh tiếp tục uống như vậy được, nếu không anh sẽ say đến mức không biết trời trăng gì nữa.
Người đàn ông bất ngờ kéo tay xuống, cũng bởi vì quá bất ngờ nên Thanh Thu lập tức bị kéo ngã xuống trên người anh.
Khi mùi rượu nồng nặc và mùi hương đàn ông đập vào mặt cô thì Thanh Thu mới giật mình.
Nhưng mà cánh tay đang ôm lấy eo cô thì càng lúc càng chặt, đầu nóng tay nóng rực của anh vuốt ve khuôn mặt của cô: “Thu à, thật là giống.”
Anh lại gọi cô là Thu rồi.
Nhưng mà cô không phải là người đó.
Ngón tay của anh không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô: “Thu à, em có biết không? Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của Phương Thu.”
Thu, Phương Thu, xem ra “Thu” đằng trước là để gọi cô rồi, bởi vì anh phân rất rõ Thu và Phương Thu.
Ngày cưới của Phương Thu, vậy thì chắc chắn là cùng với Phong Thiếu Dương rồi, thì ra đây là ngày Lê Minh Tùng mất đi Phương Thu, trách không được cứ vào ngày này anh lại uống đến say khướt.
“Cho nên, vào ngày này hàng năm anh đều rất đau khổ, có phải hay không?”
“Ừm, đúng vậy, Thu, để anh hôn em một cái có được hay không?” Ngón tay của anh khẽ mơn trớn lên môi của cô, nhưng câu “Thu” kia của anh làm cho cô không biết được là anh đang gọi cô hay là đang gọi Phương Thu.
Cô thở dài một tiếng: “Không được.”
Vì sao?” Anh mắt của anh có phần mơ hồ, nhưng phảng phất lại hút được linh hồn của cô.
“Bởi vì anh không yêu em, người anh yêu là Phương Thu.”
“Ha ha ha, nhưng mà chính cô ấy đã lựa chọn gả cho Thiếu Dương, còn anh, ngay cả quyền trách móc cô ấy cũng không có, Thu, có phải là anh rất ngốc hay không?”
Anh đúng là rất ngốc, ngốc đến mức cô muốn đánh cho anh một trận, nhưng khi nhìn thấy nỗi buồn ở trong mắt anh thì cô lại nói: “Không có, điều này là rất bình thường.” Khi cô nói ra những lời dối lòng này thì chính cô cũng muốn phỉ nhổ bản thân mình, thật ra thì bình thường cô cũng hay nói mình ngốc.
“Thu, em thật là tốt, để cho anh hôn em một cái.” Anh vừa nói đôi môi vừa hướng về phía Thanh Thu, hơi thở trên người anh làm cho cô hốt hoảng, muốn tránh ra, nhưng mà tay của anh đã giữ chặt lấy đầu của cô từ lúc nào rồi, làm cho cô chỉ có thể bị động đón nhận nụ hôn của anh.
Tiếng “Thu” kia làm cho trái tim của cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô nhớ đến việc anh từng nói anh sẽ thu xếp thân phận cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nếu như trong trái tim anh thật sự có vị trí của cô, cho dù chỉ có một chút xíu thì cô sẽ nói hết toàn bộ chuyện xảy ra trong đêm hôm đó cho anh biết.
Tuy xấu hổ, nhưng vẫn tốt hơn là để cho hai đứa bé buồn bã.
Cô đẩy anh một cái: “Minh Tùng, em có vài lời muốn nói với anh.”
“Suỵt, đừng lên tiếng, để anh hôn em.” Đó là những lời cuối cùng mà anh nói trước khi anh hôn cô, ngay sau đó thì môi của anh đã chạm vào khuôn mặt của cô.
Mềm nhũn, và nóng bỏng.
Cô giãy dụa, cô không muốn lại làm người thay thế của Phương Thu, cho dù “Thu” mà anh gọi là cô thì cũng không thể, bàn tay của cô không ngừng quơ quơ trên bàn nước, đột nhiên chạm đến một ly rượu lạnh lẽo, cô thậm chí còn không thèm nhìn đã cầm lấy ly rượu kia, rồi nhanh chóng đổ lên trên đỉnh đầu của Lê Minh Tùng.
Cô chỉ muốn dội nước cho anh tỉnh lại.
Cô không muốn làm người thay thế, đến chết cũng không muốn.
Những giọt rượu mang theo mùi thơm cay ngọt chạy dọc theo sợi tóc của anh, dòng nước lạnh như băng làm cho anh ngẩn người, sau đó lập tức buông đôi môi của cô ra: “Trọng Thanh Thu, vì sao em lại đổ rượu lên trên người anh?” Anh đã tỉnh táo hơn nhiều, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cô, giọng nói tràn ngập sự tức giận.
Thanh Thu đứng dậy một cách nhã nhặn, cô vén những sợi tóc xõa ở trước trán lên, ngạo mạn nhìn từ trên xuống, sau đó nói từng chữ một: “Em là Thanh Thu, không phải là Phương Thu, lại càng không phải là Thu của anh, Lê Minh Tùng, em không muốn lại trở thành người thay thế của Phương Thu nữa, còn nữa, em nghĩ mình nên nói cho anh biết một vài việc.”
Lê Minh Tùng thấy cô trịnh trọng lại nghiêm túc như vậy thì nghi ngờ hỏi lại: “Có chuyện gì cần phải nói cho anh biết? Em mau nói đi.”
Cô cầm một tờ khăn ướt rồi đưa cho anh: “Anh lau trước đi rồi em sẽ nói cho anh biết.” Không thì, dáng vẻ của anh lúc này rất chật vật, khiến cho cô cảm thấy áy náy khi lấy rượu giội lên trên người của anh.
Anh tùy tiện lau mặt và tóc, sau đó vo tròn chiếc khăn ướt lại rồi ném vào trong thùng rác, bây giờ chắc là anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi.