Hoàng Cảnh Hưng là đàn ông đàn ang, chắc hắn ta không bà tám đến nỗi lan truyền câu nói của cô trong cú điện thoại sáng nay đi khắp nơi đâu nhỉ.
Trọng Thanh Thu thấp thỏm trong lòng, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mà quay về trường học.
Xuống xe buýt, Trọng Thanh Thu nhanh chóng bước về phía cổng trường, trước cổng trường đã bắt đầu vang lên những lời xì xào bàn tán.
Đúng là thứ mặt dày.
Chuẩn luôn, Hoàng Cảnh Hưng đá cô ta đi thật đúng đắn, hóa ra cô ta một chân đạp hai thuyền, vừa muốn làm tình nhân ngoài lề của đàn ông lắm tiền vừa muốn hẹn hò dây dưa với Hoàng Cảnh Hưng.
Nghe nói, còn lên giường rồi cơ.
Chứ còn gì nữa, tôi nghe một nam sinh bên khoa kỹ thuật cũng nói như vậy. Cô ta còn đích thân gọi điện nói với Hoàng Cảnh Hưng, cậu nói thử xem, mặt phải dày tới cỡ nào.
Cơn giận của Trọng Thanh Thu bỗng chốc bốc lên đầu, cô ngước mắt nhìn cô gái vừa mới nói: Cậu im đi, tôi không như vậy. Cô căn bản không muốn làm người phụ nữ bên cạnh Lê Minh Tùng, tối qua cô mới quen biết Lê Minh Tùng, đến bây giờ còn chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Trọng Thanh Thu, đích thân cô gọi điện thoại nói như vậy mà, cuộc gọi đó của Hoàng Cảnh Hưng được mở loa ngoài đấy, bạn bè trong kí túc xá của cậu ấy nghe thấy hết cả rồi, cô còn đòi người ta chịu trách nhiệm, chắc cú là muốn làm mợ trẻ nhà họ Lê rồi.
Lời của cô gái kia lọt vào tai nghe sao mà châm biếm thế, cô thực sự không ngờ Hoàng Cảnh Hưng lại mở loa ngoài khi gọi tới, hắn ta cố ý làm vậy! Nhưng bây giờ thì không thể cứu vãn được gì nữa, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã không còn trinh trắng nữa, bởi vì câu đó do chính miệng cô nói ra.
Cuộc gọi là thứ riêng tư cơ mà, sao Hoàng Cảnh Hưng có thể mở loa ngoài trước mặt những người khác chứ?
Trọng Thanh Thu quay người đi ngay, cô chạy về phía kí túc xá của Hoàng Cảnh Hưng. Có những chuyện cần ba mặt một lời nói cho rõ ràng, cô không muốn có bất kì dính líu nào với dạng người như hắn ta nữa.
Cô tức giận đi về phía cổng khu kí túc xá quen thuộc, thấy cánh cửa khép hờ, Trọng Thanh Thu tức giận đẩy nó ra, sau đó quát lên: Hoàng Cảnh Hưng, anh ra đây cho tôi.
Ôi chao, đây không phải Trọng Thanh Thu đã được làm phụ nữ rồi đó sao? Cô đến đây làm gì? Còn muốn một chân đạp hai thuyền quấn riết lấy Cảnh Hưng của chúng tôi nữa sao? Nhưng người nghênh đón Trọng Thanh Thu không phải là Hoàng Cảnh Hưng mà là Cận Như Tuyết xinh đẹp động lòng người. Lúc này đây, cô ta đang nhìn cô bằng vẻ mặt khinh khi.
Hoàng Cảnh Hưng đâu? Anh ra đây mau.
Trọng Thanh Thu, không phải cô đến đòi phí chia tay nữa đấy chứ? Mẹ cô đã đến và lấy của Cảnh Hưng hơn một trăm sáu mươi triệu rồi, cô xem xem, tối qua cô còn bán thân cô cho cậu chủ nhà họ Lê, hôm nay còn muốn đến bòn rút tiền của Cảnh Hưng nữa à?
Cô... cô nói mẹ tôi làm sao cơ? Trọng Thanh Thu ngây người, cái gì mà một trăm sáu mươi triệu, cô nghe mà không hiểu gì hết.
Tối qua mẹ cô tới đây tìm cô, không tìm được cô nên tới tìm Hoàng Cảnh Hưng. Tôi nói với bà ta là hai người đã chia tay rồi nên bà ta đòi phí chia tay từ chỗ Hoàng Cảnh Hưng. Hơn nữa còn mở mồm há to, ngoạm một phát mất hẳn một trăm sáu mươi triệu đồng. Cô cũng biết người như Cảnh Hưng rất mềm lòng, nhưng anh ấy không có tiền. Tôi đành phải lấy tiền tiêu vặt mà tôi tích cóp lại để đưa cho mẹ cô, nếu không bà ta sống chết không chịu đi, cứ ở lì trong khuôn viên đại học T này. Trọng Thanh Thu, cô không ngại mất mặt chứ tôi còn thấy ngại thay cô đấy, sao Cảnh Hưng lại ngốc đến mức đi quen một cô bạn gái cũ như cô chứ, xí, thật là mặt dày...
Sắc đỏ trên mặt Trọng Thanh Thu đã lan xuống tận cổ, Lương Thùy Trang là hạng người thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết. Trước kia toàn do cô ngăn bà ta lại, nhưng không ngờ lần này mẹ cô lại đòi một trăm sáu mươi triệu từ Hoàng Cảnh Hưng, nếu đúng như thế thì thật quá đáng. Máu huyết bốc lên đầu, sắc mặt cô càng ngày càng tệ, cơ thể cũng bắt đầu lảo đảo, cô rõ ràng chẳng làm gì sai cả, nhưng tại sao bao nhiêu phiền phức cứ đè lên người cô thế này: Tôi, tôi sẽ đi hỏi mẹ tôi, nếu như thực sự có chuyện ấy, tôi sẽ trả lại tiền cho hai người.