Khi bàn tay ấy và chai rượu vang đỏ cùng hướng về phía Trọng Thanh Thu, cô sững sờ nhìn về phía người đàn ông kia. Trong giây phút ấy, cô nghĩ đến một con báo, nho nhã, hoang dại, nguy hiểm.
Mà điều khiến cô bất ngờ hơn cả, người đó chẳng phải ai khác ngoài Lê Minh Tùng.
Chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi mà cô liên tục chạm mặt anh ta, có lẽ những lần trước đó là trùng hợp, nhưng lần này cũng là trùng hợp ư?
Cô nhẹ nhàng nhận lấy chai rượu, thản nhiên lên tiếng: Cảm ơn anh. Dứt lời, Trọng Thanh Thu xoay người đi mất.
Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt của anh ta, ánh mắt đó dường như đang nói: Trọng Thanh Thu, có phải cô lại muốn quyến rũ tôi không?
Cô không muốn, trước giờ chưa từng muốn. Tất nhiên, trừ lần đầu tiên cô gặp anh ta ra, khi ấy tâm tư cô rất rối bời, chỉ vì bị Hoàng Cảnh Hưng phản bội mà hoàn toàn mất khống chế.
Đứng lại. Nhưng cô vừa tập tễnh đi được hai bước thì phía sau lưng, Lê Minh Tùng đã quát bảo cô đứng lại.
Trọng Thanh Thu dừng bước, quay lưng lại với Lê Minh Tùng, anh ta đang là khách hàng, anh ta bảo cô làm gì thì cô phải cố gắng hết sức để phối hợp.
Cậu Lê, có cần rượu XO không? Phía sau có một cô gái tiếp thị rượu khác nũng nịu hỏi.
Không cần, hôm nay tôi muốn uống rượu vang đỏ.
Ồ. Cô gái kia thất vọng đáp một tiếng, sau đó hướng về phía Trọng Thanh Thu: Cô ấy có kìa.
Đúng vậy, cô có rượu vang đỏ! Trọng Thanh Thu thực sự không biết Lê Minh Tùng đến gặp cô để làm gì, nhưng bây giờ cô có thể khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm rằng anh ta đến đây tuyệt đối không phải chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, anh ta cố ý.
Tiểu Thu, khách gọi rượu vang đỏ kìa, sao còn đứng đờ ra đó? Có vẻ như chị Hồng đã phát hiện ra chỗ cô có điều gì đó không ổn, lập tức bước tới giúp cô giải vây.
Trọng Thanh Thu quay người lại, nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi, sau đó nói với Lê Minh Tùng: Mời anh ngồi bên này.
Ha ha, Tiểu Thu, cô nhầm rồi, cậu Lê trước giờ không ngồi ở đây, cậu Lê có phòng VIP đặt riêng cố định dành cho khách quý.
Ồ, xin lỗi anh, vậy mời cậu Lê, tôi sẽ đưa rượu qua đó ngay.
Lê Minh Tùng thản nhiên nở nụ cười: Hôm nay tôi ngồi ở sảnh. Nói xong, anh ta chọn một chỗ ngồi không quá thu hút trong góc để ngồi xuống.
Thế này là thế nào đây?
Trọng Thanh Thu cũng nhanh chóng theo sau anh ta: Anh Lê, xin hỏi anh muốn dùng rượu vang đỏ của năm nào. Cô chỉ coi anh ta như khách hàng, như thế là được.
Năm tám tám. Anh ta nở nụ cười mê hoặc lòng người, khi ngẩng đầu nhìn cô, động tác đó mang theo sự tôn quý chỉ có trên người anh ta.
Xin hỏi năm chín lăm có được không? Trên tay cô không có rượu vang đỏ năm tám tám, chai rượu năm tám tám ít nhiều gì cũng phải vài chục triệu, rượu vang đỏ ủ từ năm đó đã trở nên khan hiếm khó tìm.
Tiểu Thu, có rượu năm đó, cô theo tôi đi lấy. Chị Hồng không đi quá xa, vừa nghe thấy Lê Minh Tùng nói vậy đã gọi Thanh Thu.
Thanh Thu đành theo chị Hồng đi lấy rượu, nghĩ đến dáng vẻ cà nhắc cà nhắc của mình, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ anh ta đến đây để xem trò cười của cô.
Tiểu Thu, vị khách này khá đặc biệt, là bạn cũ của ông chủ, rượu vang đỏ năm tám tám ở quán này rất ít, về cơ bản chỉ giữ cho anh ta uống thôi. Cô biết rồi thì tốt, sau này đừng phạm lỗi như thế nữa nhé.
Cô gật gật đầu, hóa ra Lê Minh Tùng là dạng người khó hầu hạ như vậy, uống tí rượu thôi cũng thật cầu kì.
Đặt chai rượu trước mặt anh ta, cô điềm đạm nói: Anh Lê, xin mời thưởng thức.
Không muốn nán lại lâu thêm vì giữa cô và anh ta đã không còn dính dáng gì nữa, cũng không muốn bị quy chụp cho tội danh quấn riết lấy anh ta, nhưng sau khi cô quay người đi, Lê Minh Tùng lại nói: Ngồi xuống.
Xin lỗi, tôi không phải nhân viên tiếp rượu, tôi chỉ là nhân viên tiếp thị rượu. Nói xong, không đợi Lê Minh Tùng trả lời, Trọng Thanh Thu đã tập tễnh rời khỏi đó.