Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 4: Chương 4: HÔN NHẸ




Tại sân bay quốc tế thành phố Y, chuyến bay đến một trong những thành phố đẹp nhất Tây Ban Nha – Gera Nada sắp sửa cất cánh.

Thoải mái yên lặng ngồi trong khoang máy bay, một cô gái tóc dài xõa trên vai, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam chất liệu tơ tằm thuận tay cầm lấy một cuốn sách bệnh lý ra đọc. Máy bay vừa cất cánh, cô liền giơ cổ tay lên nhìn qua chiếc đồng hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi máy bay hoàn toàn vững vàng trên không trung, cô liền mở mắt, tiếp tục nghiên cứu từng câu chữ trong cuốn sách đó.

Mười mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay bình an đáp xuống mặt đất, cô khép sách lại, nhu nhu đôi mắt đã có chút sưng đỏ bước xuống sân bay.

Đi từ sân bay ra, cô không trực tiếp quay trở về nhà mình mà gọi một chiếc taxi đưa mình đến một bệnh viện tư nhân trong thành phố.

Tiến vào trong bệnh viện quen thuộc, cô lập tức đi tới một phòng bệnh nằm trong khoa Máu ở tầng năm, ngay sau đó, một cậu bé trai đáng yêu như thiên sứ bé nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt cô.

“Không phải mẹ đã nói bảy ngày mới trở về ư? Nhanh như vậy đã quay lại rồi sao?” Cậu bé trai nhìn thấy người phụ nữ, đáy mắt liền xuất hiện một niềm vui nho nhỏ nhưng rất nhanh sau đấy, khuôn mặt tái nhợt lập tức lộ ra vẻ khinh thường, cái miệng bé xíu dẩu ra nói.

“Bởi vì sợ tiểu bảo bối nhớ mẹ của mình, buổi tối không thể ngủ ngon nên mới sớm quay trở về mà.” Cô gái cười híp mắt lại, đi đến bên giường bệnh, một tay vươn ra bế cậu bé trai đang ngồi trên giường lên, chu môi muốn thơm bé.

“Tiểu thư Hoa Ngữ Nông, không phải con đã nói mãi rồi sao? Không được tùy tiện thơm lên mặt của con, như thế rất bẩn!” Cậu nhóc cực kì bất mãn từ chối, sau đó nâng bàn tay nhỏ bé mập mạp xoa xoa khuôn mặt tròn xoe của mình.

“Vậy thì thế này đi, con hôn nhẹ lên má mẹ cũng được, mẹ không ngại bẩn đâu.” Hoa Ngữ Nông nghe thế, mỉm cười nghiêng đầu, đưa mặt mình đến gần, có chút chờ mong nói.

Cậu bé trai thấy thế, chỉ còn cách hời hợt hôn lên má cô một cách tượng trưng, sau đó Hoa Ngữ Nông lại chuyển mặt sang, đưa má bên kia lại gần nói tiếp: “Còn có bên này, bên này nữa…”

Cậu bé không nói gì, bất đắc dĩ hôn lên bên má còn lại, sau đó lập tức rụt đầu trở về.

“Hôn nhẹ lên môi mẹ nữa được không?” Đáng tiếc, có vài người không hề biết tốt xấu là gì, thơm lên hai má xong liền vội vàng đưa miệng mình đến.

Cậu bé trai cố gắng giữ bình tĩnh, vẻ mặt ghét bỏ đẩy mặt cô ra, nghiêm túc nói: “Cho nên con mới bảo mẹ nên đi tìm bạn trai hoặc là chồng đi mà! Vì cái gì không chịu đi tìm, chỉ thích hôn môi với con trai chứ? Trên đời này làm gì có người mẹ nào như thế đâu? Sao con lại xui xẻo như vậy chứ? Mẹ cứ làm thế thì sau này lớn lên con làm sao quen bạn gái được bây giờ…”

“Cắt…Không hôn thì không hôn, có cái gì to tát đâu chứ! Tương lai con mà tìm được bạn gái, mẹ nhất định sẽ nói cho nó biết, nụ hôn đầu của con đã sớm bị mẹ đoạt đi từ lúc còn rất nhỏ rồi.” Hoa Ngữ Nông nói xong, đắc ý nở nụ cười.

“Mong là con có sống đến ngày đó.” Cậu bé trai nghe vậy, gương mặt vốn muôn màu muôn vẻ đột nhiên phủ kín một tầng mây u ám, trong giọng nói non nớt tràn ngập sự lo lắng cho tương lai của mình.

Hoa Ngữ Nông nghe thế, gương mặt vốn đang cười vui vẻ cũng đông cứng lại trong nháy mắt, vươn tay ôm chặt thân hình bé nhỏ vào trong lòng, đầu tựa lên đầu con trai, cô dịu dàng cất tiếng: “Nhất định có thể, mẹ đã tìm được cách để cứu con rồi, một khi thành công, con nhất định sẽ có thể khỏe mạnh trưởng thành, yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con đến cùng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.