Những lời cô nói, căn bản Sở Triệu không hiểu gì cả, anh cứ như từ một hành tinh khác rơi xuống, hay vì Tố Du...
Sau khi bác sĩ kiểm tra lại tình trạng của cô thì phát hiện ra vấn đề. Dù máu bầm đã tự tan nhưng não bộ vẫn bị ảnh hưởng phần nào.
- Cô ấy hiện bị mất một phần trí nhớ tạm thời.
Sở Triệu nhíu mày hoang mang, dì Yến cũng vội hỏi lại:
- Mất một phần trí nhớ sao?
Bác sĩ gật đầu, tận tình giải thích cặn kẽ:
- Đúng vậy. Hiện cô ấy không thể nhớ những việc đã xảy ra trong một khoảng thời gian nào đó. Theo như những gì lúc nãy tôi đã hỏi cô ấy để kiểm tra, thì cô ấy không nhớ được những chuyện xảy ra gần đây. Cụ thể là nguyên do khiến cô ấy nhập viện.
Ở hành lang bệnh viện, dì Yến và anh đã có cuộc nói chuyện trong sự rối bời. Cùng lúc, ở phòng bệnh, Nhã Khánh đến thăm cô, nghe những lời cô nói, cô ấy bàng hoàng và lập tức nhận ra điều bất thường.
Cô ấy bước ra ngoài tìm Sở Triệu để hỏi rõ, vừa lúc nhìn thấy anh và dì Yến đang nói chuyện.
Sở Triệu kể lại lời bác sĩ đã nói cho Nhã Khánh được rõ. Dì Yến lúc này trăn trở vô cùng.
- Theo lời con nói, vậy là Tố Du chỉ nhớ được những chuyện từ khoảng thời gian con sang Pháp trở về trước.
Anh gật đầu, tâm tư trĩu nặng:
- Phải, Tố Du nghĩ rằng con vừa về nước.
Trong lòng Nhã Khánh lúc này dâng lên cảm giác bi ai vì thương cho số phận của người bạn thân.
Khi Sở Triệu đã vào phòng bệnh với cô, Nhã Khánh mới cất lời:
- Tố Du chỉ nhớ được chuyện xảy ra cách đây hơn ba năm về trước. Nếu vậy tiểu Phi phải làm sao đây?
Ánh mắt dì Yến u buồn, cảm giác lòng đau như cắt:
- Dì cũng không biết phải thế nào. Nhưng bây giờ không thể nói sự thật với Tố Du về chuyện con bé và Sở Triệu đã ly hôn. Hiện tại nếu nói ra chuyện đó, Tố Du sẽ phải chịu đả kích rất lớn.
Thời gian sau khi vừa ly hôn với anh, cô như người mất hồn, mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt. Cô hay nhốt mình trong phòng, đau khổ quằn quại tận nửa năm liền vì nhớ anh và đau khổ khi ép bản thân phải từ bỏ mối tình đơn phương ấy.
Dì Yến và Hàn lão gia cùng với Nhã Khánh đã bên cạnh động viên cô rất nhiều mới có thể giúp Tố Du vượt qua giai đoạn kinh khủng đó.
Hình ảnh lụy tình đớn đau ấy của cô, chẳng ai nỡ lòng muốn nhìn thấy một lần nữa. Nào ngờ sự việc trớ trêu này lại xảy ra, nghĩ đến tiểu Phi bé nhỏ, ai nấy đều xé nát tâm can.
- --------------------------------
Anh trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Tố Du đang tự ngồi dậy, Sở Triệu vội vàng bước đến đỡ lấy cô.
- Sao em không nằm nghỉ? Cẩn thận một chút.
Cô ngước mắt nhìn anh, cảm thấy “chồng” mình rất khác mọi khi.
- Hôm nay anh cư xử với em lạ thật. Mà...anh về nước từ khi nào vậy? Còn nữa, sao em lại nằm viện?
Sở Triệu thoáng im lặng, anh nhìn cô đăm đăm, gương mặt vô tư mang chút ngây ngô của cô khiến lòng ngực anh thắt lại.
- Anh...anh lạ lắm sao?
Nghe câu hỏi ngược lại từ anh, cô khẽ nở nụ cười:
- Lạ thật mà, bình thường anh chẳng khi nào nói chuyện nhiều với em như vậy cả. Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của em.
Lời nói thật thà của cô như mũi kim đâm vào tim anh, vì qua đó anh thấy được mình đã từng vô tâm đến nhường nào.
Lúc nãy khi nói chuyện bên ngoài, anh và dì Yến đã thống nhất với nhau, tạm thời không để cô biết chuyện cả hai đã ly hôn.
- Anh về nước lâu rồi. Ngày hôm qua, em bị bọn xấu bắt đi cùng chị Bách Tiên, bọn chúng đã khiến em bị thương.
Anh kể lại chuyện đã xảy ra, tuy nhiên Tố Du cứ ngỡ đang nghe anh kể lại tình tiết của một bộ phim nào đó, cô hoàn toàn không có ấn tượng. Anh phải kể rõ với cô chuyện Bách Tiên đã từng yêu Lưu Mạch và chia tay, vì hiện tại, vào mốc thời gian cô nhớ thì Bách Tiên và Lưu Mạch vẫn chưa quen nhau.
- Sao em không nhớ được gì cả? À, hôm nay là ngày mấy vậy anh?
Sở Triệu có chút chần chừ, nhưng rồi anh cũng nói cô biết thời gian hiện tại.
Đã hơn ba năm kể từ móc thời gian cô đang nghĩ đến, Tố Du sốc không nói nên lời. Chợt Sở Triệu đưa tay áp lên má cô, hành động dịu dàng này của anh, thật sự rất lạ. Cô nhớ anh chưa bao giờ ấm áp với cô như vậy cả.
- Em không nhớ được những chuyện xảy ra sau này, em chỉ nhớ anh đi công tác ở nước ngoài. Em đã âm thầm sang Pháp để đón sinh nhật với anh, nhưng anh...
Nghe đến đây, anh vội ôm cô vào lòng, thì ra khoảng ký ức cô nhớ được lại rơi vào giai đoạn đau lòng đó.
- Anh xin lỗi, anh sẽ không như vậy với em thêm một lần nào nữa.
Lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc, người đàn ông lạnh lùng mà cô yêu nay lại cư xử ngọt ngào với cô như vậy. Anh còn chủ động ôm lấy cô, Tố Du đang nghĩ phải chăng cô và anh đã sống với nhau rất hạnh phúc suốt thời gian qua, cô đã khiến anh rung động và yêu cô, nhưng chỉ là cô chưa thể nhớ ra tất cả.
Tiếng mở cửa phòng khiến cả hai có chút giật mình, anh buông cô ra, Hàn lão gia bước đến thăm con gái cưng. Ông ấy đã nghe dì Yến kể lại tình trạng của cô.
- Ba...
Hàn lão gia cố gượng cười:
- Con thấy trong người thế nào rồi?
Cô nhìn ba mình, lại cảm thấy ba rất khác:
- Dạ con thấy rất ổn. Mà sao...bây giờ ba để râu rồi sao? Trông ba lạ quá.
Quả thật Tố Du đã quên sạch những chuyện xảy ra vài năm gần đây. Với cô bây giờ, cứ như vừa ngủ một giấc dậy đã thấy mọi thứ xung quanh thay đổi đến lạ thường. Như bước vào một thế giới tương lai mà cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Đưa tay chạm nhẹ đầu con gái cưng, Hàn lão gia nói tiếp:
- Bác sĩ bảo con cứ thuận theo tự nhiên, đừng cố nhớ vì sẽ khiến đầu con bị đau.
Cô nở nụ cười, trong khi người đối diện lại lo lắng khôn nguôi:
- Dạ, con biết rồi.
Hàn lão gia liếc nhìn anh, ông ấy chẳng hề có thiện cảm với “chàng rể” này.
- Sở Triệu, ra ngoài nói chuyện với ba một lát.
Vì không muốn cô hoài nghi, dì Yến đã dặn Hàn lão gia hãy xưng hô với Sở Triệu như thể vẫn còn quan hệ ba vợ con rể để cô không thắc mắc.
Anh gật đầu, chạm nhẹ má cô:
- Anh nói chuyện với ba một lát sẽ quay lại với em ngay.
Cô mỉm cười gật đầu, có chút tò mò vì không rõ ba và Sở Triệu nói chuyện gì cùng nhau. Dù sự dịu dàng của anh khiến cô rất hạnh phúc, nhưng Tố Du cứ thấy có điều gì đó lấn cấn mà cô không thể lý giải được.