Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?

Chương 77: Chương 77: Lại thêm một hiệp nữa? (H+)




Bàn tay hư hỏng chạm vào nơi tư mật, cả cơ thể cô như mềm nhũng vài phần, cả hai mặt đối mặt, cô nhìn người đàn ông đang khóa chặt mình dưới thân hình to lớn. Đôi mắt to tròn long lanh của cô như đang quyến rũ anh, bất giác anh lại chiếm lấy môi cô, cả hai trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt.

Những ngón tay hư hỏng di chuyển bên ngoài cửa hang như đang trêu chọc. Lần này đến lượt đoàn tàu xuất chiến, những toa đầu tiên liên tục cọ xát, mơn trớn bên ngoài búp hoa đang khép kín.

Cô bấu vào cánh tay anh, môi nhỏ thốt ra những thanh âm gợi cảm, cuộc vui tăng phần kích thích mê người. Anh cứ nghịch ngợi tiếp xúc bên ngoài, đang muốn kéo dài để khiêu khích cô sao?

Bất chợt cây gậy đâm mạnh vào từ cửa hang, một phát tiến thẳng vào nơi sâu thẳm tận cùng. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, bên dưới co thắt, giữ chặt lấy vật đang thâm nhập. Anh có chút chật vật để đưa đoàn tàu ra ngoài, rồi lại tiếp tục thúc mạnh vào trong. Những cú nhấp nối liền nhau, đều đặn giã chày không đánh rơi nhịp nào.

Một lúc sau, đoàn tàu rời khỏi cửa hang sau khi để lại dòng tinh chất ấm nóng. Anh bế cô trên tay, âu yếm hôn lên môi cô, đặt cô nằm xuống giường, bàn tay anh lại không ngừng xoa nắn cặp tuyết lê tròn đầy.

Cô nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn lắm, chẳng phải anh chỉ vừa ra lúc nãy, không lẽ lại muốn thêm một hiệp nữa? Sức lực của người đàn ông này ghê gớm thật, anh còn chẳng biết mệt mỏi là gì.

Vừa rời môi nhau, cô liền cất lời:

- Chẳng phải anh vừa...

Cô chưa kịp nói hết câu thì Sở Triệu lại chiếm lấy môi cô, anh nút lấy hai cánh môi mềm, tinh nghịch đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng mà khuấy đảo. Hai chiếc lưỡi say sưa quấn lấy nhau, tận hưởng trọn vẹn dư vị của đối phương.

Buông tha cho đôi môi nhỏ nhắn, anh ghé sát tai cô, liếm nhẹ vành tai khiến cô nhột đến xém đỏ mặt.

- Vì em quá đỗi quyến rũ.

Anh đưa chiếc chày tiếp xúc thân mật bên ngoài cửa hang. Miệng không ngừng mút lấy bầu ngực căng tròn, từng giọt sữa tiết ra đều bị anh chén sạch.

Vật to lớn dễ dàng trượt vào sâu bên trong, chất lỏng nhầy nhụa vừa rồi vẫn còn đọng lại, góp phần giúp đoàn tàu di chuyển trơn tru. Từng cú nhấp mỗi lúc càng thêm mạnh, thao tác của anh có chút mạnh bạo, cô cố gắng cất lời trong khi bên dưới vẫn đang vào ra liên hồi:

- Nhẹ...nhẹ một chút, em đang có thai mà.

Thoáng chốc đắm chìm vào cảm giác thăng hoa, anh nhất thời quên mất chuyện quan trọng. Sở Triệu tự trách mình thật tệ, xém chút đã hành sự mạnh bạo thêm nữa.

Anh lập tức giảm tốc độ, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn xoa dịu:

- Anh xin lỗi.

Không gian phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy âm thanh xác thịt vang lên đều đặn, hai thân ảnh triền miên quấn lấy nhau như đang hòa làm một.

- -----------------------------------

Vẫn còn nhiều điều đáng ngờ, cô cầm chiếc điện thoại của mẹ trên tay, bỗng nhìn thấy một ứng dụng trò chuyện. Có chút chần chừ vì làm như vậy e rằng sẽ xâm phạm quyền riêng tư của bà ấy. Nhưng ngoài khám phá mọi thứ thông qua những dữ liệu còn sót lại trong điện thoại thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Cô bấm vào ứng dụng trò chuyện, ngay tức khắc đập vào mắt cô là hộp thư tin nhắn đầu tiên, cũng là người nhắn tin với mẹ cô cuối cùng. Tên người trò chuyện khiến cô rất sốc “Tĩnh Ân“.

Cô bấm vào xem, dòng tin nhắn gần nhất là của người kia nhắn cho mẹ cô, chỉ vỏn vẹn một câu: “Cái chết của em sẽ được lưu giữ lại, cám ơn vì tất cả“. Hình ảnh hắn gửi đính kèm theo lời nhắn chính là quyển tiểu thuyết “Way out in the dark” tập thứ mười.

Lúc này lòng cô đã dâng lên một nỗi sợ vô hình, Tố Du lướt nhẹ lên phía trên, cô lại thấy dòng tin nhắn: “Cái kết hôm nay là do em tự chuốc lấy. Vĩnh biệt“.

Dựa theo thời gian nhận tin, cô nhận ra tin nhắn này được gửi sau một ngày mẹ cô vừa qua đời. Cô bắt đầu cảm nhận rất rõ cái chết bất thường của mẹ, đặc biệt cái chết này có liên quan đến nhà văn Tĩnh Ân.

Tim cô thắt lại, Tố Du khẽ nhíu mày, cô vào phần album của cuộc trò chuyện để xem thử, mẹ cô và ông ta gửi rất nhiều hình ảnh qua lại, từ những bức tranh mẹ cô vẽ đến những quyển tiểu thuyết và rất nhiều thứ khác. Và có một tấm ảnh khiến cô như chết lặng...mẹ cô và ông ta, chụp ảnh thân mật với nhau.

Tay cô run lên, lúc này đến thở cũng thấy khó khăn. Cô biết rõ tiểu thuyết gia Tĩnh Ân chính là Lộ lão gia, là ba chồng của cô, nhưng cô nào ngờ giữa ông ta và mẹ ruột của cô lại xảy ra chuyện này.

Trước đây, mẹ cô và Lộ lão gia từng hợp tác với nhau trong một dự án làm tiểu thuyết truyện tranh. Mẹ cô là họa sĩ vẽ truyện cho ông ấy. Tố Du suy đoán có thể cả hai đã có tình cảm với nhau cũng từ đó.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không ngờ ông ta biến thái như vậy, đã ra tay sát hại mẹ cô, rồi lại gửi tin nhắn cho người đã mất để “khoe khoang” chiến tích. Thật kinh tởm.

Bất giác nước mắt cô rơi, vì đau lòng cho cái chết tức tưởi của mẹ và cũng vì nghĩ đến chuyện tình cảm giữa cô cùng Sở Triệu. Cô không muốn đánh mất hạnh phúc đang có với anh, nhưng nếu ba của anh thật sự ra tay hại chết mẹ cô thì Tố Du biết phải thế nào? Ngày ngày sống cùng con trai của kẻ thù đã cướp đi mạng sống của mẹ, cô thấy bản thân rất tội lỗi.

Nhưng cô đã có con với anh, chẳng những có tiểu Phi bé nhỏ mà còn cả đứa bé chưa chào đời. Cô đưa tay sờ lên bụng, cảm giác đau lòng, đầu óc rối bời, tâm tư trĩu nặng: “Con à, mẹ phải làm sao đây? Mẹ thật sự không muốn rời xa ba của con đâu“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.