Editor: _14thfebruary
Nhiệt độ trong xe ngày càng tăng lên.
Bắc Bắc cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh cúi xuống ngậm lấy môi dưới, nhẹ mút môi cô, lưu luyến trên đó.
Cạy hàm răng cô ra, xâm nhập vào trong.
Trong phút chốc, Bắc Bắc cảm thấy hơi khó thở, hơi thở của hai người bên trong xe hòa lẫn với nhau, gần trong gang tấc.
Một lúc sau, Chu Thịnh mới buông cô ra, cúi đầu mổ nhẹ khóe môi cô, mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
"Hả?" Vẻ mặt Bắc Bắc ngây ngốc, trong đầu còn chưa phản ứng kịp, lúc sau cô mới phản ứng được Chu Thịnh đang hỏi gì, nhịn không được trừng mắt nhìn Chu Thịnh, hai tròng mắt ươn ướt, nhìn qua rất yếu đuối đáng yêu.
Cô như vậy khiến Chu Thịnh nhịn không được cắn cô một cái, cười nhẹ hỏi: "So với tiểu thuyết, cảm giác chắc là tốt hơn."
Bắc Bắc: "........" Thật ngây thơ khi so sánh như vậy.
Cô hừ một tiếng, liếc nhìn Chu Thịnh, thấp giọng nói: "Ấu trĩ."
Chu Thịnh duỗi tay bóp eo cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh còn có thể ấu trĩ hơn như thế."
Bắc Bắc cạn lời, trợn mắt nhìn anh: "Đi mau, dừng trước cổng trường ảnh hưởng không tốt."
Chắc là đã dừng hơn mười mấy phút, Bắc Bắc cảm thấy hơi sợ.
Nghe vậy, Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài người đi đường đi qua đi lại không ít, cũng có người duỗi cỗ nhìn về bên này, cũng may hôm nay Chu Thịnh lái một chiếc xe tương đối bình thường. Nếu không đã bị mọi người vây quanh.
"Được rồi, chúng ta sẽ nói sau."
"Nói chuyện gì?" Bắc Bắc nhìn anh: "Hôm nay anh đến đón em sớm như vậy, không bận sao?"
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Vẫn tốt, sáng mai đến công ty."
Mặc dù công ty sắp xếp kỳ nghỉ hai tuần, nhưng thứ bảy Chu Thịnh vẫn đến công ty để xử lý công việc, thân là ông chủ, anh không thể tận hưởng kỳ nghỉ như các cấp dưới khác.
Bắc Bắc hiểu rõ: "Vậy à."
Chu Thịnh dừng lại, liếc mắt nhìn cô một cái: "Ngày mai em có hẹn với Trần Tĩnh?"
"Sao anh biết?" Bắc Bắc có chút kinh ngạc, rõ ràng cô mới nói với Trần Tĩnh vào buổi sáng, ngày mai gặp nhau bàn bạc một chút chuyện.
Chu Thịnh bật cưởi, giải thích cho cô: "Trần Tĩnh nói với anh, cũng như nói về kịch bản em coi trọng."
"Vậy nên?" Bắc Bắc cong cong khóe môi nhìn anh: "Chu tổng muốn cho em đi cửa sau sao?"
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn vợ mình nói một cách chân thành: "Ừ, vợ có muốn đi cửa sau của anh không."
"Tạm thời không cần."
Bắc Bắc muốn thử trước, theo như Trần Tĩnh nói với cô phim vườn trường, cơ hội thử vai rất lớn, chỉ cần không xuất hiện các quy tắc ngầm khác, thì Bắc Bắc đối với bản thân vô cùng tin tưởng.
Tuy các quy tắc ngầm vẫn thường thấy, nói không chừng sau này cô được Chu Thịnh sử dụng quy tắc ngầm, nhưng trước mắt, cô vẫn muốn tự bản thân thử sức.
Chu Thịnh hiểu rõ, gật gật đầu: "Ừ, có gì cứ nói với anh."
Bắc Bắc bật cười, cong môi mỉm cười nhìn anh: "Chu tổng đang dung túng cho tôi đi cửa sau à!"
Chu Thịnh trả lời: "Không phải anh kiếm tiền chỉ để cho vợ mình đi cửa sau sao."
Nghe những lời này, nháy mắt Bắc Bắc không có gì để nói.
Cách nói của Chu Thịnh khiến cô không có cách nào phản bác được.
Hai người nhìn nhau cười, lúc về nhà, Bắc Bắc cùng Chu Thịnh thương lượng rồi cùng nhau ra ngoài ăn cơm, chọn nhà hàng Bắc Bắc thích ăn, hai người thay đồ rồi ra ngoài.
"Bắc Bắc."
"Hôm nay có muốn gặp bạn bè của anh không?"
Hai mắt Bắc Bắc sáng ngời, ánh mắt nhìn Chu Thịnh kinh ngạc: "Hôm nay sao, ở đâu?"
Chu Thịnh nhìn điện thoại, thấp giọng nói: "Thần sở."
Bắc Bắc sửng sốt, theo bản năng gật đầu: "Ồ được."
Thần sở được xem như là một địa điểm ăn chơi nổi tiếng của thành phố H, nghe nói những người có thể vào đó đều là những kẻ giàu có. Quan trọng là bên trong có tất cả loại hoạt động giải trí.
Sở dĩ Bắc Bắc biết chỗ này là do Triệu Manh Manh nói cho cô.
Lúc ấy Manh Manh nói, nó vừa là KTV, vừa là quán bar, nó có tất cả hoạt động và được chia theo các tầng khác nhau, tầng càng cao giá cả càng đắt.
Khi Bắc Bắc nghe về nó, đối với nơi này có chút tò mò.
Không nghĩ tới Chu Thịnh sẽ nói rằng bọn họ gặp mặt ở đây, cô suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm Chu Thinh: "Anh rất thường xuyên đi Thần sở sao?"
Chu Thịnh gật đầu, "Không thường xuyên, nhưng mỗi lần tụ tập đều ở chỗ này."
Bắc Bắc a một tiếng, đôi mắt lóe lên: "Chỗ đó có phải rất nhiều chị gái xinh đẹp không?"
Chu Thịnh: "Không biết."
Bắc Bắc: "Đừng giả vờ với em, anh chắc chắn biết."
Chu Thịnh nghẹn họng, bất dắc dĩ nhìn Bắc Bắc, oan ức nói: "Anh thật sự không biết, anh không hay đến lầu một và lầu hai, lầu ba là phòng riêng."
Nghe vậy, Bắc Bắc gật gật đầu: "Được rồi, lát nữa chúng ta đi lầu một, em rất muốn nhìn một lát."
Chu Thịnh: "........" Tự mình đào hố chôn mình.
"Được."
Chu Thịnh gửi tin nhắn cho Ngô Mân và Triệu Tử Dịch rồi cất điện thoại.
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta qua đó sao, bên kia có mấy người vậy?"
Chu Thịnh dừng chút, cười nói: "Rất nhiều."
Một lúc sau, Chu Thịnh nhìn di động cười nhẹ: "Em sẽ không thấy nhàm chán."
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh: "Có ý gì?"
"Triệu Manh Manh cũng ở đó."
"Hả?" Bắc Bắc nhìn chằm chằm Chu Thịnh, vô cùng kinh ngạc: "Anh quen biết với Manh Manh sao? Quen biết như thế nào?" Không thể không nói, Bắc Bắc đối với chuyện này vô cùng tò mò, lúc trước cô đâu có nghe Manh Manh nói có quen biết Chu Thịnh.
Chu Thịnh lắc đầu: "Không xem như là quen, chỉ nghe nói qua."
Bắc bắc: "..... À."
"Không đúng, nếu em đi cùng với anh, không phải Manh Manh sẽ biết quan hệ của chúng ta sao?" Bắc Bắc sửng sốt, mới nhớ đến chuyện quan trọng này.
Chuyện cô và Chu Thịnh kết hôn, chưa nói ai biết, tất nhiên Manh Manh cũng sẽ không biết, lát nữa đến không phải tất cả mọi người đều biết sao?!
Nghe vậy, Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô một cái: "Do em thôi, nếu em không muốn nói ra, lát nữa anh sẽ bảo bọn Ngô Mân không được nói bậy bạ."
"Để em suy nghĩ."
"Ừ."
*
Ở bên ngoài ăn cơm chiều xong, thời gian còn sớm.
Sau khi Bắc Bắc nghe Chu Thịnh nói chuyện kia, cô vẫn luôn tự hỏi, lát nữa sẽ giải thích với Manh Manh về quan hệ của mình và Chu Thịnh như thế nào."
Cô cảm thấy, nếu như nói cô và Chu Thịnh kết hôn, khả năng Manh Manh sẽ không tin.
Chu Thịnh nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô liền cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ đầu Bắc Bắc, "Đừng nghĩ nhiều, xem thử Triệu Manh Manh có phát hiện ra không."
Anh mỉm cười nhìn Bắc Bắc: "Nếu nhìn ra thì thừa nhận, không thì để cho cô ấy tự mình đoán."
Bắc Bắc nghẹn nghẹn, không phản bác những lời này của Chu Thịnh.
Đây xem như là phương án tốt nhất.
Hai người không nói nhiều nữa, đi ra khỏi nhà đến Thần sở.
Bóng đêm buông xuống, bên ngoài đường phố rất náo nhiệt, giống như Thần sở, Chu Thịnh vừa đem xe đi gửi, Bắc Bắc chờ không được liền bước xuống, cô ngước mắt nhìn địa điểm trước mắt, hai chữ Thần sở rất lớn, được viết rất nghệ thuật.
Trong bóng tối, hai chữ kia còn phát sáng, như sợ người ta không thấy được chỗ này.
Thần sở trang trí rất xa hoa, từ trong ra ngoài đều rất sang trọng.
Bắc Bắc bị Chu Thịnh nắm lấy đi vào bên trong, vừa mới đi đến cửa, Bắc Bắc liền nghe thấy được tiếng nhạc từ bên trong truyền ra, cô dừng lại một chút, rồi nhanh chóng đuổi theo.
"Chúng ta đi lầu mấy?"
"Lầu một. Không phải em muốn đến lầu một sao?"
Bắc Bắc cười gượng, "Đúng vậy." Cô không nghĩ Chu Thịnh sẽ bảo bọn họ tụ tập ở lầu một, hai người đi vào, Bắc Bắc liền bị ánh đèn ở bên trong chiếu vào có chút chói mắt, cô giơ tay lên che một chút, đi theo Chu Thịnh vào bên trong.
Lầu một có một cái sân khấu rất cao, trên đó có không ít người mặc quần áo gợi cảm, dáng người quyến rũ.
Bên kia không có sân khấu, có không ít người trẻ tuổi ngồi ở đó, Chu Thịnh nhìn xung quanh một vòng, nắm tay Bắc Bắc đi đến ghế sô pha bên kia.
Hai người đi qua, Triệu Tử Dịch liền thấy được, hướng Chu Thinh giơ tay, hô lên: "Bên này."
Chu Thịnh mỉm cười đáp lại, mang theo Bắc Bắc qua đó.
Đây là lần đầu tiên Bắc Bắc thấy Triệu Tử Dịch và Ngô Mân, lúc trước còn nghe nói hai người này có quan hệ rất tốt với Chu Thịnh.
"Bắc Bắc đúng không?"
Bắc Bắc cười gật đầu: "Xin chào."
Triệu Tử Dịch gật đầu: "Chúng tôi là bạn tốt của Chu Thịnh, cậu ta là Ngô Mân, mau ngồi xuống đi."
"Được."
Bắc Bắc chào hỏi Ngô Mân xong, liền ngồi xuống bên cạnh Chu Thịnh.
Nhìn một vòng, cũng chỉ có hai người Ngô Mân và Triệu Tử Dịch, Bắc Bắc kéo góc áo Chu Thịnh, thấp giọng hỏi: "Manh Manh đâu?"
Chu Thịnh liếc mắt nhìn Triệu Tử Dịch: "Em gái cậu đâu?"
"Chắc là đi vệ sinh."
Bắc Bắc sửng sốt, chớp mắt, kinh ngạc nhìn Triệu Tử Dịch: "Triệu Manh Manh là em gái anh sao?"
"Đúng vậy, cô không biết sao?"
Bắc Bắc nghẹn họng, cô biết mới lạ.
Tuy rằng lúc trước có nghe sau lưng Manh Manh có kim chủ, nhưng Bắc Bắc cũng không nghĩ tới, "kim chủ" phía sau Manh Manh lại là người nhà.
Bắc Bắc há miệng thở dốc, nhìn khuôn mặt của Triệu Tử Dịch, hàm hồ nói: "Anh em các người lớn lên không giống nhau."
Ngô Mân ở một bên cười ra tiếng, giải thích cho Bắc Bắc: "Là anh em họ, không phải cùng cha mẹ."
Bắc Bắc: ".... Thì ra là như vậy."
Thật xấu hổ.
Bắc Bắc dừng một chút, kéo góc áo của Chu Thịnh hỏi: "Tại sao anh không nói cho em biết thân phận của Manh Manh."
Chu Thịnh cười, "Bây giờ biết cũng không muộn." Anh cúi đầu giải thích cho Bắc Bắc: "Cô gái của Triệu gia này, lúc tiến vào giới giải trí liền nghiêm cấm tụi anh tỏ ra quen biết, không được nói ra thân phận của cô ấy."
Ngô Mân một bên tỏ vẻ đồng ý: "Đúng, có đôi khi tôi nhìn thấy Manh Manh, muốn chào hỏi, nhưng đều bị cô ấy xem nhẹ."
Triệu Tử Dịch nhướng mày: "Không chỉ cậu mà tôi cũng vậy, có một hoạt động mà anh em chúng tôi tham gia và mời cô ấy, kết quả coi như là lần đầu gặp nhau, hỏi thăm tổ tông tám đời."
Bắc Bắc nghe vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
"Thật sao?"
Chưa nghe được người trả lời, cô đã nghe thấy tiếng của Triệu Manh Manh.
"Bắc Bắc?" Manh Manh kinh ngạc nhìn người cách đó không xa, cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn lại, cong cong môi: "Là em."
Manh Manh đến gần, vẫn cảm thấy khó tin, tại sao lại gặp được Bắc Bắc ở đây, cô ấy quay đầu nhìn Triệu Tử Dịch, chỉ vào Bắc Bắc: "Anh, đây là kinh hỉ mà anh giành cho em sao?"
Triệu Tử Dịch nhướng mày, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy sao?"
Manh Manh trưc tiếp xem nhẹ Chu Thịnh ở một bên, gật gật đầu nói: "Em cảm thấy đúng vậy, nhưng mà em tò mò sao anh lại mang được Bắc Bắc đến đây." Cô ấy vui mừng ngồi xuống bên cạnh Bắc Bắc, đem Chu Thịnh ở một bên bỏ qua.
"Bắc Bắc, tại sao em lại xuất hiện ở đây với anh của chị?"
Bắc Bắc: "....... Chuyện này em không phải đi cùng với anh của chị."
Manh Manh há miệng "a" một tiếng, nhìn Ngô Mân: "Không phải anh chị, chẳng lẽ là Ngô Mân, không phải chứ?"
Ngô Mân nằm không cũng trúng đạn, yên lặng không nói lời nào.
Về phần Chu Thịnh, lúc này bị Triệu Manh Manh đẩy qua một bên, rời khỏi vợ của mình.
"Manh Manh, lời nói của cô đừng quá phận, có phải cô quên còn có tôi ở đây không."
Manh Manh ghét bỏ nhìn Chu Thịnh một cái: "Ai nha, chắc chắn Bắc Bắc không phải đến cùng anh, đúng không Bắc Bắc."
Triệu Manh Manh nói, còn hứng thú: "Chu đại ca, đừng nói đến những thứ khác, mỗi ngày anh đều lên hot search, Bắc Bắc không có khả năng xuất hiện cùng anh, càng không thể quen biết anh cùng anh xuất hiện ở đây."
Bắc Bắc: ".........."
Chu Thịnh nghẹn họng, ngước mắt nhìn về phía vợ của mình, vô cùng tủi thân.
"Tại sao lại không có khả năng đó?"
Manh Manh nghĩ rồi nói: "Không phải lần trước anh đến đoàn phim sao, Bắc Bắc không có quen biết anh."
Triệu Tử Dịch ở một bên khẽ ho nhắc nhở: "Tụi anh đến đoàn phim em cũng sẽ làm như không quen biết bọn anh."
Manh Manh sửng sốt, chớp mắt nhìn bốn người còn lại: "Có ý gì?"
Bắc Bắc cười nhẹ, có chút bất đắc dĩ nói: "Manh Manh, em đến đây với Chu Thịnh."
Vẻ mặt của Triệu Manh Manh ngây ra: "Hả?"
Hết chương 36.