Editor: _14thfebruary
Đồng Bắc Bắc thu ánh mắt lại, không mở miệng nói chuyện. Không đồng ý thì như thế nào đây, đằng nào cũng sẽ phải gả cho Chu Thịnh. Giống như lúc sáng Chu Thịnh nói, bất kể cô làm cái gì, kết quả cũng không thay đổi, cuối cùng đều phải kết hôn.
So với việc kháng cự, không bằng đồng ý, những chuyện khác sau này cố gắng giải quyết nó.
Cô nhớ lại hoàn cảnh của mình ở Đồng gia, có lẽ tốt hơn hết là tách ra khỏi Đồng gia, dù sao đối với việc “bán con gái” của Đồng gia, đều thực hiện vô cùng khéo léo, ngay cả khi cô không gả cho Chu Thịnh. Nhưng ai biết, sau này lại đem cô sắp xếp, gả cho một ông già, Đồng Bắc Bắc nghĩ, so với ông già, có lẽ Chu Thịnh vẫn tốt hơn.
Đồng Bắc Bắc gật gật đầu, thấp giọng ừ, “Con đồng ý.” Cô dừng một chút, nói: “Nhưng về việc hôn lễ, con muốn bàn bạc cùng với Chu Thịnh.”
Nghe vậy, mẹ Đồng vội vàng cười tủm tỉm, “ Được chứ, tất nhiên không có vấn đề gì, về việc này mẹ sẽ nói lại với Chu tổng.”
Đồng Bắc Bắc ừ một tiếng, không nói nữa.
Ba mẹ Đồng ở lại phòng bệnh không bao lâu, nhận được câu trả lời của Đồng Bắc Bắc liền hài lòng rời đi.
Trong phòng bệnh lại khôi phục vẻ yên tĩnh, vài ngày sau đó, Đồng Bắc Bắc đã được nhìn thấy bốn chị em của mình, mà Chu Thịnh khi biết cô đồng ý hôn sự, liền tới phòng bệnh một lần, sau đó cũng không đến nữa.
Cho đến khi Đồng Bắc Bắc chuẩn bị xuất viện về nhà, Chu Thịnh mới đến đón cô.
“Làm sao anh lại đến đây?”
Chu Thịnh nhướng mày, bàn tay nhét ở túi quần, cong môi trêu chọc, “Làm sao, không nghĩ tôi sẽ đến?”
Đồng Bắc Bắc lắc đầu: “Không phải.”
Chu Thịnh duỗi tay gõ gõ mặt bàn, trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng, “Đồ đạc sắp xếp sao rồi.”
“Xong rồi.”
Chu Thịnh nhìn về phía trợ lý, “Đem đồ đạc của cô ấy lên xe.”
“Vâng.”
Sau khi trợ lý rời đi, Chu Thịnh mới nói cho cô biết, vì sao anh lại đến đón cô.
“Tạm thời cô ở nhà của tôi.” Anh dừng lại giây lát, nhắc nhở, “Bọn họ muốn chúng ta bồi dưỡng tình cảm.”
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc há miệng thở dốc, muốn từ chối, nhưng không tìm được lý do.
Cô đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, cân nhắc không biết sống cùng Chu Thịnh tốt hơn hay là trở về nhà của mình tốt hốt. Kết quả cuối cùng, có lẽ tốt hơn hết là đến chỗ Chu Thịnh, ít nhất anh ta, thoạt nhìn cũng không phải là người tùy tiện.
“Được.”
Lần này, đến phiên Chu Thịnh cảm thấy kỳ quá.
“Cô đồng ý sao?”
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, quya đầu về anh, “Tôi có quyền từ chối sao?”
Chu Thịnh nghẹn họng, nhíu mày, “Không có.”
Tóm lại anh cảm thấy, Đồng Bắc Bắc trước mặt không giống như trong ấn tượng của anh, nhưng Chu Thịnh cũng không nói ra cô rốt cuộc có chỗ nào không giống, chỉ có thể đem nghi ngờ cất trong lòng.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, Chu Thịnh đi đằng sau Đồng Bắc Bắc, ánh mắt dừng lại ở sau lưng cô, tràn đầy nghi ngờ, cô biết Chu Thịnh có chút tò mò, nhưng mà cô tin Chu Thịnh sẽ không nhận ra bất kỳ điều gì, dù sao chuyện hoán đổi linh hồn này, nói ra cũng không ai tin.
Nghĩ một hồi, Đồng Bắc Bắc không khỏi tin tưởng chính mình.
Sau khi lên xe, Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô gái đang dựa đầu vào cửa sổ, nhíu mày hỏi, “Tôi bị bệnh truyền nhiễm sao?”
Đồng Bắc Bắc nghẹn họng, lắc đầu, “Không có.”
“Vậy sao cô ngồi cách xa tôi như vậy.”
Đồng Bắc Bắc nhếch môi, liếc mắt nhìn anh, “Chu Thịnh.”
Chu Thịnh sửng sốt, dừng một chút nói: “Chuyện gì?”
“Hiện tại anh không nghĩ tôi sẽ dính lấy trên người anh mà đi sao?
Chu Thịnh: “....” Vì sao anh cảm thấy Đồng Bắc Bắc hiện tại một chút cũng không giống cô gái ngoan ngoãn trong trí nhớ!!!
Trợ lý lái xe phía trước, không nhịn được mà bật cười, bả vai run run.
Chu Thịnh tức giận, nháy mắt nhìn đến, tầm mắt sắc bén nhìn về phía trợ lý, giọng điệu có chút nghiêm nghị, “Câm miệng, cười nữa trừ tiền lương của cậu.”
Trợ lý vội vàng nhịn cười, ho khan, cung kính hỏi hai người, “Chu tổng, baya giờ về nhà sao?”
Giọng Chu Thịnh trầm xuống, “Không lẽ về nhà cậu sao?”
Trợ lý, “Vâng.” Cậu ta dừng một chút, nói thầm, “Kỳ thật đi nhà tôi cũng được.”
Chu Thịnh đá ghế của cậu ta, “Câm miệng.”
Đồng Bắc Bắc: “????” Hiện tại là tình huống gì???
*
Nơi mà Chu thịnh sống là một ngôi nhà ở trung tâm thành phố, không phải là biệt thự, mà là chung cư, anh ở tầng cao nhất.
Đồng Bắc Bắc đi theo anh vào thang máy, sau khi thấy Chu Thịnh bấm lầu bao nhiêu, thì nhướng mày, quả nhiên người có tiền đều thích “đứng cao nhìn xa”, cô bĩu môi, nghĩ trước kia bản thân cô sống ở một ngôi làng trong thành phố, có chút buồn.
Quả nhiên khoảng cách giữa người và người vô cùng lớn.
Chu Thịnh nhìn khuôn mặt cô gái bên cạnh thay đổi liên tục, nhịn không được cười nhạo, “Ở cùng với tôi, làm cô khó xử lắm sao?”
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc liếc nhẹ anh, “Anh không biết còn hỏi?”
Chu Thịnh: “.....Fuck” (*)
(*) Từ này trong cv để là “Thảo” mình search tiếng trung ra thì nó giải thích: Là một ký tự của Trung Quốc, giống như “cỏ”, được sử dụng như một gốc tự do, thường được gọi là “đầu cỏ” Từ phổ biến “chết tiệt” (cùng đồng nghiệp) trên Internet. (Baidu). Mà mình thấy để chết tiệt không hay lắm nên đổi lại.
Đồng Bắc Bắc im lặng, nhắc nhở anh, “Đừng chửi thề trước mặt tôi.”
Hai tay Chu Thịnh đút vào túi quần đứng bên cạnh cô, câu trong miệng vừa muốn mắng ra, nhưng nhìn vào đôi mắt trong sáng của Đồng Bắc Bắc,
anh nuốt lại, trong lòng khẽ mắng một tiếng “fuck”, Chu Thịnh cảm giác chính mình có bệnh, bị cô gái nhỏ bên cạnh chèn ép.
Ra khỏi thang máy, Chu Thịnh nói mật mã cửa cho Đồng Bắc Bắc.
“Bốn số một.”
Đồng Bắc Bắc chớp chớp mắt hỏi: “Mật mã nhà anh đơn giản như vậy?”
“Ừ, tiện cho cô nhớ.”
Đồng Bắc Bắc: “????”
Hai người lần lượt đi vào, hành lý của Đông Bắc Bắc, là do Chu Thịnh chịu trách nhiệm xách vào.
Khi cô bước vào trong phòng, Đồng Bắc Bắc nhìn căn phòng trước mặt cô, trong mắt hiện lên tia sáng, mặc dù cô nghĩ nhà của Chu Thịnh sẽ rất đẹp, nhưng khi nhìn thấy không khỏi bất ngờ.
Bên trong nhà ngắn nắp sạch sẽ, có chút ngoài suy nghĩ của cô. Thiết kế của ngôi nhà, có vẻ không giống như tính cách chơi bời của Chu Thịnh, rất đơn giản, cũng không có nhiều đồ vật.
Chu Thịnh đem hành lý của cô vào, chỉ chỉ tay, “Cô muốn ở phòng khách hay phòng ngủ chính?”
“Phòng khách.”
Chu Thịnh thấp giọng ừ một tiếng, “Ở bên kia, cô đến xem như thế nào, nếu không thích, thì gọi người đến trang trí lại một chút.”
“Được.”
Tuy rằng hai người không nói gì, nhưng vẫn có thể sống vui vẻ với nhau.
Đồng Bắc Bắc đẩy vali đi vào trong phòng khách, cô nhìn xung quanh một vòng, nhoẻn miệng cười, có lẽ Chu Thịnh đã sắp xếp phòng khách trước, ngay cả bàn trang điểm các cô gái trẻ hay sử dụng cũng màu trắng, trên tủ đầu giường có hai con búp bê màu hồng.
Cô ngồi trong phòng dọn dẹp đồ dạc, Chu thịnh liền đi đến gõ cửa, “Buổi trưa cô muốn ăn gì?”
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, “Anh gọi đồ ăn ngoài sao?”
Chu Thịnh không trả lời, chỉ nhíu mày hỏi, “Ăn cái gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.”
Nhận được câu trả lời, Chu Thịnh liền đóng cửa phòng cô lại.
Tuy rằng Đồng Bắc Bắc cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nhiều, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình, đem quần áo bỏ vào tủ, bỏ quần áo xong, Đồng Bắc Bắc nghe thấy âm thanh leng keng bên ngoài.
Cô để quần áo xuống, chạy ra bên ngoài.
Dựa vào âm thanh, Đồng Bắc Bắc đứng trước cửa bếp, nhìn một mảng hỗn độn trước mắt, không khỏi giật mình, những lời trên môi thốt ra khi thấy cảnh này, “Chu Thịnh, anh làm gì vậy?”
Chu Thịnh một tay cầm nồi, một tay giờ mâm lên, nhìn chằm chằm người đột ngột xuất hiện.
Hai người đứng đối diện, không ai lên tiếng.
Đồng Bắc Bắc nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ hỏi, “Anh đang tự mình nấu ăn?”
Hết chương 3.