Editor: _14thfebruary
Buổi chiều, ánh nắng tươi sáng.
Bắc Bắc về nhà lấy hành lý, rồi lên xe của Trần Tĩnh đi đến đoàn phim.
Lần này địa điểm quay phim là ở một trường cấp ba khá xa trung tâm thành phố, thuộc một huyện cũng coi như là sầm uất, ở thành phố H.
Từ nhà đi đến đó khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, không xa cũng không gần.
Tóm lại người trong đoàn phim sẽ không có khả năng mỗi ngày đều về nhà, đi đi về về cũng đã mất năm tiếng.
Bắc Bắc và Trần Tĩnh đi với nhau, có địa chỉ từ trước, nên buổi chiều đến đó thì đến nhận phòng ở khách sạn, ngày hôm sau mới chính thức khởi quay.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rất tốt, Trần Tĩnh lái xe, Bắc Bắc ngồi ở ghế phụ, ngước nhìn những cảnh sắc ngoài cửa sổ, cảm thán: “Không khí bên này khá tốt.”
Trần Tĩnh gặt đầu tỏ vẻ đồng ý: “Cũng không tệ lắm, đã ra nội thành, lát nữa sẽ đến cao tốc.”
“Vâng, chị quyết định là được.” Bắc Bắc liếc mắt nhìn dáng vẻ khi chị ấy lái xe, nhịn không được tò mò hỏi: “Mã đạo dồng ý cho chị tới nơi xa vậy sao?”
Trần Tĩnh nhướng mày, nghi ngờ liêc cô một cái, cười khẽ: “Chu tổng không cho phép em đến đây hả?”
Bắc Bắc gãi đầu, có chút bất lực: “Cũng không phải không cho phép em.”
Chính là người nọ cũng muốn đến đây, mỗi ngày đều đến, nhưng Bắc Bắc cảm thấy như vậy rất mệt mỏi, cho nên lúc Chu Thịnh nhắc tới, cô không suy nghĩ liền từ chối. Mỗi ngày chỉ có hai mươi tư tiếng, nếu muốn lái xe đến đây, Chu Thịnh ngoại trừ làm việc ra thì là lái xe, không có thời gian nghỉ ngơi, như vậy rất mệt mỏi.
Trần Tĩnh hiểu rõ, cười khẽ, trêu ghẹo nói: “Thì ra Chu tổng luyến tiếc vợ mình rời đi như vậy.”
Bắc Bắc: “...........”
Cô trầm mặc, hỏi nhỏ: “Mã đạo không phải cũng biểu hiện như vậy chứ.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng, nghĩ đến chồng mình, cười nhẹ: “Có dấu hiệu, chẳng qua bộ phim điện ảnh lúc trước của các em đang tiến hành công tác hậu kỳ, nếu anh ấy muốn qua cũng không qua được.”
Bắc Bắc im lặng, nói câu: “Đạo diễn đã vất vả rồi.”
Trần Tĩnh cười: “Chị sẽ chuyển lời giúp em.”
Hai người ở chung rất vui vẻ, thỉnh thoảng nói mấy câu, đoạn đường này bỗng nhiên không thấy xa xôi chút nào.
Đến nơi đã gần tối, hai người Bắc Bắc và Trần Tĩnh đi đến khách sạn, khách sạn này nằm ở vị trí không cách xa trường học là bao, nghe nói vì tiện cho diễn viên, cho nên mới cố ý tìm khách sạn gần nhất.
Khách sạn ở đây xem ra cũng không tệ, ít nhất nhìn bề ngoài rất đẹp, y như mới, còn bên trong Bắc Bắc chưa thấy.
Đoàn phim đã đặt phòng trước, Bắc Bắc và Trần Tĩnh chỉ cần đem giấy tờ ra đăng ký, rồi sau đó nhận được phòng.
Cũng may đoàn phim này không tệ, sắp xếp phòng của cô và Trần Tĩnh, hai người ở đối diện, hành động này của đoàn phim khiến Bắc Bắc cảm thấy rất tốt, tất cả diễn viên đều ở cùng một tầng với trợ lý và người đại diện của mình, cùng lắm thì tầng của trợ lý và người đại diện sẽ khác một chút.
Nhưng lần này không có, Bắc Bắc rất vui mừng.
Trần Tĩnh cũng như vậy, đối với đoàn phim này tăng lên không ít hảo cảm.
Hai người lên lầu, vào phòng, từng người lấy đồ đạc ra sắp xếp một chút, lúc sau Trần Tĩnh nhắc nhở Bắc Bắc: “Gửi tin nhắn trong nhóm, nói là mình đến nơi rồi.”
Chị ấy nói nhóm là diễn viên trong đoàn phim, mỗi một đoàn phim đều có một nhóm như vậy, để thuận tiện cho các diễn viên giao lưu gì đó.
Bắc Bắc hiểu rõ: “Dạ.”
Cô vừa nhắn trong nhóm xong, phó đạo diễn liền @Bắc Bắc, nói buổi tối 8 giờ đạo diễn mở cuộc họp, bốn diễn viên chính đều phải đến.
Sau khi Bắc Bắc trả lời, thì không có sau đó nữa.
“Nói.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô: “Lát nữa có phải không muốn đi họp?”
“Muốn chứ.”
Trần Tĩnh khẽ cười, cong môi: “Đói bụng chưa? Chúng ta ra ngoài ăn một chút, hay là nghỉ ngơi một tí rồi ăn?” Bây giờ cũng đã là thời gian ăn tối, lúc trước Trần Tĩnh đã lên Baidu tra một ít đồ ăn bên này, nghe nói huyện này, đồ ăn không tồi, ở đây mọi người đều sống về đêm.
Đồ nướng BBQ rất nổi tiếng, những món ăn vặt khác cũng không tệ, nếu là người thích ăn cay, chắc chắn sẽ thích ẩm thực nơi này.
Bắc Bắc suy nghĩ, mệt mỏi ngã xuống giường kên than: “Bây giờ em rất đói, nhưng lại không muốn ra ngoài.”
Trần Tĩnh: “.....” Rốt cuộc cô đã đi đâu, tìm được một nghệ sĩ lười như vậy.
“Buổi chiều em không phải lái xe.”
Bắc Bắc ách một tiếng: “Nhưng em ngồi xe cũng rất mệt.”
Trần Tĩnh câm nín, tìm ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm cô: “Chị cũng rất mệt.”
Hai người liếc nhau, bật cười.
Bắc Bắc đem chăn xốc lên, vội vàng nói: “Đi đi đi, ăn cái gì, em mời khách.”
Trần Tĩnh nhướng mày, câu môi cười: “Em thật sự muốn mời khách?”
Bắc Bắc cười hì hì: “Tất nhiên rồi, để cảm ơn Tĩnh tỷ đã vất vả, em nhất định mời khách, đêm này chị muốn ăn cái gì, đều được hết.”
Trần Tĩnh cười: “Yên tâm, chị sẽ không ăn hết tiền của em.”
“Được được, đi thôi.”
“Ok.”
Bắc Bắc và Trần Tĩnh ra ngoài ăn không ít món nổi tiếng bên này, ăn xong, hai người cũng không đi dạo, mà trở về khách sạn.
Trở lại phòng, Bắc Bắc lật xem kịch bản một chút, chuẩn bị đợi lát nữa đi họp, có thể nhét thêm một ít vào đầu.
Trần Tĩnh bởi vì toàn thân đều là mùi thịt nướng, nên đã về phòng tắm rửa.
Lúc này Chu thịnh gọi điện thoại đến.
“Vợ ơi.”
“Sao vậy?” Bắc Bắc xem kịch bản, thất thần trả lời: “Ăn cơm chưa?”
Chu Thịnh cảm nhận được mình bị vợ lạnh nhạt, đáng thương nói: “Không ăn.”
Bắc Bắc sửng sốt, lúc này mới chú ý đến Chu Thịnh: “Không ăn?” Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm di động: “Tại sao còn chưa ăn, vẫn đang tăng ca sao?”
Chu Thịnh ậm ừ một tiếng, nhìn cảnh đêm bên ngoài, thở dài: “Vợ không có ở nhà, ăn không vô.”
Nghe anh nói vậy, Bắc Bắc bật cười: “Chu Thịnh.”
“Hửm?”
“Nhanh ăn cơm đi, ăn xong, buổi tối em gọi video cho anh.”
Chu Thịnh khụng lại, nắm chặt điện thoại: “Mấy giờ?”
Bắc Bắc suy nghĩ: “Không biết, lát nữa 8 giờ em phải đi họp, họp xong em nhắn tin cho anh nhé.”
Vợ đã nói như vậy, Chu Thịnh sao có thể từ chối, anh vội vàng trả lời: “Được rồi, em đi họp đi, anh đi ăn đây.”
“Ừ, ăn nhiều một chút.”
Chu Thịnh bật cười, khẽ ừ một tiếng: “Yên tâm đi, lát nữa họp xong nhớ nhắn cho anh.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Bắc Bắc nhìn di dộng khẽ cười, có lẽ không nghĩ đến, Chu Thịnh sẽ làm nũng, nhưng cô rất hưởng thụ dáng vẻ làm nũng của anh.
Bắc Bắc cong môi, từ khi Chu Thịnh gọi điện qua, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười, cho đến khi vào phòng họp, trên mặt ý cười vẫn như cũ.
Khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc: “Bắc Bắc, em cười cái gì vậy?”
Lưu đạo, cũng chính là đạo diện của bộ phim này nhịn không được tò mò hỏi, theo đạo lý, bình thường mở cuộc họp, diễn viên đều sẽ không vui vẻ.
Bắc Bắc mỉm cười: “Vừa gặp được chuyện vui ạ.”
Tống Tuấn Phong một bên nhìn Bắc Bắc, gật đầu chào đón: “Đã lâu không gặp.”
Bắc Bắc mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Đối với chuyện hai người quen biết, đạo diễn hơi tò mò: “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, các người làm sao mà quen biết vậy?”
Tống Tuấn Phòng ói: “Quen biết ở tiệm lẩu, là Mã đạo quen cô ấy, đúng lúc hôm đó tôi đi ăn lẩu cùng ông ấy.”
Nghe vậy, Lưu đạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Như vậy à, thật đúng là duyên phận tuyệt vời.”
Bắc Bắc cười, chỉ vào Tống Tuấn Phong nói: “Không phải là lẩu nam thần sao?”
Trần đạo một bên nở nụ cười: “Cách gọi này thật thích hợp, đúng lúc lúc nãy Tuấn Phong còn nói chúc mừng ngày mai khai máy, khiến Lưu đạo tối mai mời mọi người ăn lẩu.”
Bắc Bắc: “...........”
Cô đúng là khâm phục vị nam diễn viên này, tại sao lại thích ăn lẩu như vậy.
Một lúc sau, các diễn viên khác đến đầy đủ, một nam một nữ, người phụ nữ cũng là sinh viên đại học như cô - Thẩm Thanh, còn nam hai là sinh viên khoa diễn xuất đã tốt nghiệp được một năm, xem như là học trưởng của Bắc Bắc.
Sau khi gặp gỡ và chào hỏi, một cuộc họp đơn giản diễn ra.
Những gì đạo diễn nói là những việc cần chú ý đến khi ngày mai bắt đầu khai máy, làm lễ gì đó, còn nữa ngày mai chưa phải đóng phim, chỉ chụp mấy tấm hình rồi đăng nó lên.
Bởi vì lúc trước trên mạng tung tin vịt là bộ phim truyền hình này, nam nữ chính đã được chọn, mặc dù có nhiều tiết lộ, nhưng không đúng lắm, chỉ có nam chính là đã xác định từ lâu, còn nữ chính là ai mọi người đều mong đợi, tin tức này vẫn luôn được đồn đại, nhưng nó không đúng lắm.
Cho nên Lưu đạo chuẩn bị cho mọi người một kinh hỉ.
Bắc Bắc yên lặng nghe, chỉ cảm thấy cái này không phải kinh hỷ, mà là kinh sợ.
Cô đã xem qua nguyên tác, vì vậy cô biết có bao nhiêu fans kêu gào ở cuối bài viết, không cần chuyển thể, không cần ai diễn cả, sẽ hủy hoại nguyên tác gì đó, lúc cô nhìn thấy, chỉ cảm thấy fans và tác giả đều không làm được.
Đặc biệt là tác giả, là tác phẩm của mình, rõ ràng là do mình biên kịch cải biên, vậy mà vẫn bị fans chửi rủa, thật khó hiểu.
Thật ra mỗi tác giả đều hy vọng tác phẩm của mình sẽ được chuyển thể, đáng tiếc người đọc lại không hy vọng như vậy, độc giả có ý tưởng của độc giả, tác giả có ý tưởng của tác giả.
Lúc Bắc Bắc xem, chỉ có một suy nghĩ, nếu thật sự không thích phim truyền hình, vậy thì chỉ cần thích tiểu thuyết thôi, đừng giận chó đánh mèo, bởi vì mỗi người, sẽ có những suy nghĩ và cách làm khác nhau.
......
Cuộc họp bắt đầu, Bắc Bắc an tĩnh nghe, thỉnh thoảng còn ghi chép lại, tránh quên mất.
Các diễn viên khác cũng đều tốt, ít nhất Bắc Bắc cảm thấy, vị nữ hai kia rất dễ kết bạn, và thật sự đúng như Bắc Bắc nghĩ, hai người ở chung rất hòa hợp.
Chín giờ cuộc họp kết thúc.
Bắc Bắc cầm tờ giấy đạo diễn đưa rồi quay về phòng, một lát nữa đến chỗ Trần Tĩnh: “Em nói cái gì?”
“Những việc ngày mai cần chú ý một chút, dù sao chúng ta đều là người mới, đạo diễn sợ ngày mai phóng viên hỏi lung tung, sợ chúng ta sẽ không biết trả lời câu hỏi như thế nào.”
Trần Tĩnh hiểu ra: “Điều này nên nói.”
“Em cầm gì trong tay vậy?”
Bắc Bắc cúi đầu, đưa cho Trần Tĩnh: “Hình như là danh sách diễn viên.”
“Hả?” Trần Tĩnh duỗi tay cầm lấy, mở ra xem, sau khi nhìn thấy cái tên trên đó, Trần Tĩnh hơi khó xử nhìn Bắc Bắc, nói ra một câu: “Chúc em may mắn.”
“Sao vậy?”
Trần Tĩnh trả lại cho cô, nói: “Trần Lam cũng ký hợp đồng, nữ ba, tình địch của em.”
Bắc Bắc: “........”
Hết chương 46.