Editor: _14thfebruary
Một sự bất ngờ.
Ngoại trừ Bắc Bắc và Trần Tĩnh ra, tất cả mọi người không hiểu Chu Thịnh muốn nói gì.
Lưu Đạo chỉ biết anh gọi điện thoại cho ông, nói là có việc cần gặp, cũng không nói là chuyện gì, lúc ấy Lưu đạo chỉ nghĩ chuyện của Bắc Bắc đã truyền tới tai Chu Thịnh, anh muốn qua đây để giải quyết, nhưng hiện tại, không đơn giản như vậy.
Lê Tiêu ngước lên nhìn Chu Thịnh. Đáy mắt hai người đàn ông tràn ngập mùi thuốc súng không có ai hiểu.
Vẫn là Lưu dạo hoàn hồn, gượng cười nhìn Chu Thịnh nói: “Chu Tổng sao lại đến nhanh như vậy.”
Chu Thịnh ừ một tiếng, thu mắt nói: “Không nhanh.”
Đối diện gương mặt tươi cười xấu hổ của Lưu đạo, anh câu môi nói: “Đến chậm chút nữa, không chừng người đã chạy mất.”
Lưu đạo: “Hả??” Ông ta không hiểu ý Chu Thịnh, ngây ngốc hỏi: “Người nào.”
Chu Thịnh nhướng mày, liếc qua Bắc Bắc đang cúi đầu, cười lạnh, cuối cùng cũng không nói ra.
“Không có gì, mấy người đang bàn bạc tin tức lúc nãy?”
“Đúng vậy.” Nhà sản xuất vội vàng kêu người mang cho Chu Thịnh cái ghế gấp, hỏi: “Chu tổng cũng đã biết rồi, không biết với chuyện này có biện pháp nào giải quyết không?”
Nghe vậy, Chu Thịnh nhướng mày: “Mọi người đã nghĩ ra được biện pháp gì rồi à?”
Người đại diện của Lê Tiêu lên tiếng, nói với Chu Thịnh: “Giải thích rõ ràng là được, dù sao cũng là năm người ra ngoài chơi, lúc sau Lê Tiêu mới tham gia, chỉ là phía Lưu đạo có cách khác, dù gì Weibo kia chụp được rõ ràng mặt của Chu Thịnh cầm thú bông, còn đưa cái đó cho Bắc Bắc.
Anh ta phân tích, chỉ cần chuyện này thôi cũng đã đủ để fans lấy ra bàn tán.
Tại sao nguyên một đám người cũng nhau đi chơi, mà Lê Tiêu chỉ đưa thú bông cho mỗi Bắc Bắc, tại sao chỉ đưa cho mỗi Bắc Bắc, coi Thẩm Thanh và Trần Lam là không khí sao!!! Đây là chỗ các fans chú ý nhất, cũng khó buông tha nhất, nhất định chuyện này sẽ luôn bị bàn tán.
Chu Thịnh nhướng mày, ồ một tiếng: “Cho nên mọi người vẫn chưa thống nhất được ý kiến?”
“Đúng vậy.” Người đại diện Lê Tiêu thở dài: “Vẫn chưa quyết định được.”
Nghe thấy vậy, Chu Thịnh cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về Lê Tiêu: “Cậu nghĩ thế nào?”
Lê Tiêu ngập ngừng, nhìn Chu Thịnh đối diện, khẽ cười: “Xem Bắc Bắc muốn như thế nào, có muốn làm rõ mọi chuyện không, hay để cho fans tự đoán.
“Tất nhiên là làm rõ ròi!” Bắc Bắc lập tức nói, đối diện với vài ánh nhìn nghi ngờ của mọi người, cô nhỏ giọng nói: “Làm rõ đi, tôi không muốn kiếm nhiệt từ ảnh đế Lê, cũng không muốn vì chuyện đó mà nổi tiếng.”
Trầm mặc, Bắc Bắc nhìn sắc mặt của Chu Thịnh, nói thêm: “Dù gì tôi cũng có bạn trai rồi, anh ấy sẽ tức giận.”
Lúc này Bắc Bắc nói ra sự thật, ít nhất làm dịu cơn tức giận của Chu Thịnh, cũng kiếm cho mình đường sống.
Lời nói vừa dứt, Lưu đạo và phó đạo diễn, cũng như nhà sản xuất liền giống như gặp quỷ, trợn mắt nhìn Bắc Bắc: “Cô có bạn trai?”
“Từ khi nào?”
“Tại sao lúc trước không nói?”
Bắc Bắc à một tiếng, có chút hoang mang: “Mọi người cũng không hỏi, với lại đoàn phim cũng không nói là có bạn trai thì không thể tham gia mà, tôi nhớ không có quy định này?”
Mọi người: “....”
Lưu đạo nhíu mày nhìn Bắc Bắc nói: “Không phải, không phải cái này, mà là...” Ông đánh giá Bắc Bắc: “Còn nhỏ vậy sao lại yêu đương rồi?”
Bắc Bắc: “??? Tôi không nhỏ mà.”
Lưu đạo câm nín, nói không nên lời.
Ông khóc không ra nước mắt nhìn Bắc Bắc giả thích: “Ý của tôi là... Ánh mắt của ai lại tốt đến vậy.”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc cười ra tiếng, cong môi nhìn mắt Chu Thịnh nói: “Ánh mắt rất tốt đúng không?”
Trần Tĩnh ở bên cạnh không còn mặt mũi nhìn nghệ sĩ của mình, dáng vẻ nịnh nọt của em ấy quá mức rõ ràng.
Chu Thịnh lãnh đạm nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Còn Lưu đạo bên cạnh không còn gì để nói.
“Không nói chuyện này nữa, nếu Bắc Bắc muốn làm sáng tỏ, thì cứ làm vậy đi, Lê Tiêu cậu cảm thấy như thế nào?”
“Ừ, để lâu ảnh hưởng không tốt.” Bắc Bắc hiểu rõ nhưng xtin đồn này, bây giờ không làm sáng tỏ, sau này nếu nói cô và Lê Tiêu không có quan hệ gì, fans sẽ không tin tưởng. Rất nhiều fans có suy nghĩ giống nhau, nếu đã không có quan hệ với anh ta, vậy sao lúc đó không làm rõ.
Cho nên bất kể như thế nào, có ảnh hưởng gì, Bắc Bắc đều muốn làm sáng tỏ scandal này.
Sau khi trải qua bàn bạc, phòng làm việc Lê Tiêu sẽ đăng tin giải thích, nhân tiện đăng ảnh chụp của sáu người ra, cho fans hiểu.
Còn về Lê Tiêu tất nhiên sẽ chia sẻ lại tin Weibo của phòng làm việc, tiếp theo Bắc Bắc cũng chia sẻ, coi như là xong chuyện. Có nhiều nhân chứng như thế, cô cũng không sợ bị fans mắng chửi. Hơn nữa nếu chỉ có một mình cô bị mắng thì đêm nay cô cũng nhất quyết làm cho ra chuyện này.
Sau khi thống nhất kết quả, Bắc Bắc chỉ cần về phòng đợi tin giải thích của phòng làm việc Lê Tiêu. Cho nên cô cũng không muốn ở đây lâu, sau khi nhìn Trần Tĩnh và Chu Thịnh, cô nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Lưu đạo, tôi xin phép về trước, xin lỗi vì đã gây ra phiền toái cho đoàn phim.”
Lưu đạo không để ý phất tay: “Không sao, cô giúp đoàn chúng ta quảng cáo miễn phí một lần rồi.”
Bắc Bắc: “...”
Lưu đạo cười khẽ, an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, về những phát ngôn trên mạng đó đừng xem, ảnh hưởng tâm trạng, ngày mai cô và Tống Tuấn Phong còn có cảnh quay quan trọng.”
Bắc Bắc sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: “Vâng.”
Lưu đạo hài lòng gật đầu: “Về phòng đi.”
Bắc Bắc và Trần Tĩnh vừa rời đi, chị ấy cười như không cười nhìn Bắc Bắc, sờ cằm nói: “Cố lên.”
Bắc Bắc trợn tròn mắt: “Chúng ta xuống lầu đi.”
Phòng của cô ở dưới một lầu.
“Đi thôi, đợi lát nữa em nhớ chuyển tiếp Weibo, thuận tiện theo dõi Lê Tiêu.” Weibo của Bắc Bắc có rất ít người biết đến.
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng: “Em nhớ rồi.”
Trần Tĩnh cười, nhìn Bắc Bắc nói: “Chị lo lắng tí em bận dỗ ai đó.... Lỡ như quên mất thì không tốt lắm.”
Bắc Bắc: “...”
Cô trừng mắt nhìn Trần Tĩnh, thì thầm: “Yên tâm yên tâm.”
“Ừ.”
Hai người đi xuống lầu, ai về phòng nấy.
Bắc Bắc mới trở về phòng chưa đầy một phút, điện thoại còn chưa lấy ra bấm vào Weibo, Chu Thịnh đã gõ cửa.
Cô không chần chừ mở cửa, vừa chuẩn bị nói chuyện, Chu Thịnh đã đi vào, đóng cửa lại.
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Chu...” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Chu Thịnh đã duỗi tay nhéo cổ của Bắc Bắc, thay đổi tư thế, đè cô kên cửa hôn xuống, trước khi hôn anh còn bình tĩnh nói: “Tạm thời đừng nói chuyện với anh.”
Bắc Bắc: “....”
Chu Thịnh hôn lên vị trí mẫn cảm ở tai cô, khiến chân Bắc Bắc mềm nhũn.
Cô vươn tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, cảm nhận được hơi thở và nụ hôn của anh, thỉnh thoảng Chu Thịnh cắn nhẹ lên vành tai của cô, khiến cô suýt nữa chịu không nổi, mềm nhũn ra.
Anh di chuyển từ sau ra trước một chút, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, hơi dùng sức cắn nhẹ lên môi, như đang trút hết cảm xúc của bản thân.
Bắc Bắc chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, có chút khẩn trương.
Cô cảm thấy bay giờ Chu Thịnh như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Sự thật là Chu Thịnh cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là.... Vẫn chịu đựng nhịn xuống.
Hai người buông nhau ra, thanh âm của anh khàn khàn, trán của hai người dựa vào nhau, Chu Thịnh rũ mắt nhìn lông mi của Bắc Bắc, đột nhiên há miệng cắn lên chóp mũi của cô, thấp giọng hỏi: “Chuyện buổi tối là như thế nào?”
Bắc Bắc run rẩy, vội vàng kể đầu đuôi câu chuyện cho Chu Thịnh nghe, tại sao mình và Lê Tiêu lại đứng chung với nhau.
Sau khi nghe xong, Chu Thịnh hừ lạnh: “Tại sao cậu ta lại đến chỗ em?”
Bắc Bắc im lặng, lắc đầu: “Có thể là trùng hợp.”
Chu Thịnh cắn cô một cái, trầm giọng nói: “Ở đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy.”
Nháy mắt Bắc Bắc cũng không nói, bởi vì cô không biết có phải là trùng hợp không, hay là anh ta cố ý.
“Con heo hồng kia đâu?”
“Em đưa cho Thẩm Thanh rồi, vốn dĩ chỉ muốn đi thử vận may thôi, Lê Tiêu đưa em còn bảo không lấy.” Cô cười nịnh nọt, ôm lấy eo Chu Thịnh cọ cọ: “Em chỉ nhận đồ của chồng em thôi.”
Chu Thịnh ngạo kiều liếc cô: “Đừng có chơi trò ngọt ngào với anh.”
Bắc Bắc: “... Em không có, tất cả đều là sự thật.”
Chu Thịnh hừ lạnh, ôm lấy người đi qua ben kia, đặt Bắc Bắc ở bên giường, anh mới hỏi: “Xem Weibo đi, chắc có thể chia sẻ rồi.”
Bắc Bắc sửng sốt, vội vàng nói: “Em biết rồi.” Cô nhìn sắc mặt Chu Thịnh, an ủi: “Chồng à, anh phải tin em.”
Chu Thịnh nhìn cô: “Chia sẻ Weibo đi.”
Bắc Bắc chẹp miệng, vô cùng tủi thân nói: “Vâng.”
Tuy không phải lỗi của cô, nhưng phiền phức là do mình gây ra, dù có chết cô cũng phải giải quyết chuyện này.
Cô vừa vào Weibo, đã không thấy ít fans @, Bắc Bắc nhanh mắt liếc qua, sau đó tìm Weibo phòng làm việc của Lê Tiêu, chỉ là vừa mới nhìn, cô hơi chần chừ.
“Anh nói xem, hay là em không chuyển tiếp Weibo của phòng là việc, tự mình đăng lên sẽ tốt hơn không?” Cô hỏi Chu Thịnh.
Chu Thịnh ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nếu không chia sẻ thì tự mình giải thích, lát nữa Triệu Manh Manh sẽ theo dõi Weibo của em.”
“Hả?” Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói cho bọn họ biết Weibo của em à?”
Lúc trước cô không nói tên Weibo của mình được, có lần Trần Tĩnh nói đăng kí, cô mới đăng kí một cái, những vẫn không dùng, fans cũng rất ít.
“Ừ.”
Quả nhiên, một lúc sau Bắc Bắc thấy người theo dõi của mình tăng lên không ít, danh tiếng lại cao hơn lúc trước.
Cô suy nghĩ một lát, tắt từng cái một, chỉ để lại một cái cuối cùng.
“Em có cần theo dõi Lê Tiêu không?”
Chu Thịnh cười lạnh, không nói lời nào.
Bị Chu Thịnh nhìn chằm chằm, Bắc Bắc yên lặng thu tay, tạm thời chưa cần theo dõi Lê Tiêu, cô nhắn tin cho Trần Tĩnh, nói là mình sẽ đăng lên Weibo.
Cô không muốn chia sẻ lời giải thích của phòng làm việc Lê Tiêu, bởi vì Bắc Bắc cảm thấy, nếu không phải tự mình nói thì sẽ không rõ ràng, tuy cô không có phòng làm việc riêng, nhưng cô có công ty nha, hơn nữa cũng có Weibo, hoàn toàn có thể tự giải quyết.
Chu Thịnh thấp giọng nói: “Công ty sẽ lên tiếng nói rõ, lát nữa em đăng tin giải thích, nhớ chia sẻ luôn.”
“Ok.”
Bắc Bắc cúi đầu gõ chữ, còn kèm theo ảnh buổi tối chụng chung với Thẩm Thanh, trong đó ở giữa cô và Lê Tiêu là Thẩm Thanh và Trần Lam, dù có như thế nào, cũng thấy cô không phải bạn gái của anh ta.
Đăng xong Weibo, Bắc Bắc để điện thoại xuống, nhìn về phía Chu Thịnh: “Được không?”
“Ừ.”
Bắc Bắc buồn cười nhìn anh, ghé mặt lại gần Chu Thịng: “Anh còn tức giận không?”
Chu Thịnh ngạo kiều hất cằm: “Còn.”
Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ, tròng mắt di chuyển nói: “Vậy làm sao mới hết giận?”
Cô ôm lấy cánh tay Chu Thịnh làm nũng, suy nghĩ một lát hỏi: “Nếu không lần sau em mang gấu bông về? Tặng anh?”
Chu Thịnh: “......”
Hết chương 61.