Editor: _14thfebruary
Buổi tối, bóng đêm nồng đậm, trong bệnh viện yên tĩnh hơn nhiều.
Bắc Bắc ngồi ở bên mép giường rất lâu, ba Chu ở đây một lúc, sau khi nói tình hình của Chu Thịnh cho cô xong thì quay lại khách sạn trước. Trong phòng bệnh chỉ còn Bắc Bắc, ngoài cửa còn có hai vệ sĩ.
Lúc cô tắm xong, Chu Thịnh vẫn chưa tỉnh lại.
Buổi tối chưa ăn gì cho nên bây giờ cô hơi đói bụng, nhưng Bắc Bắc không muốn ra ngoài mua đồ ăn, cô lo lắng mình vừa đi thì Chu Thịnh sẽ tỉnh lại, suy nghĩ rồi, Bắc Bắc cũng không đi nữa.
Sau khi nói chuyện với hai vệ sĩ ngoài cửa, cô nhờ một người đi mua đồ ăn cho mình, rồi quay lại phòng bệnh nhìn chằm chằm Chu Thịnh.
Những tin nhắn hỏi thăm của mọi người, cô cũng nhắn lại hết.
Bụng Chu Thịnh không có chuyện gì lớn, bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ ngơi thật tốt, Bắc Bắc trả lời tin nhắn xong, thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Chu Thịnh, cô sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu hỏi: “Chu Thịnh?”
Một lúc sau, Chu Thịnh chậm rãi mở mắt ra, thất thần một chút: “Vợ?” Giọng nói của anh quá khàn, chắc do ngủ quá lâu.
Bắc Bắc đỡ anh dậy, kê một cái gối sau lưng cho anh, rồi đưa nước cho Chu Thịnh, anh uống hết một nửa mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Anh nắm tay Bắc Bắc, nhìn cô chằm chằm, khẽ hỏi: “Khóc à?”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không có.”
Chu Thịnh bật cười, vươn tay xoa khóe mặt của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc, anh không sao.”
“Vâng.”
Chu Thịnh nắm chặt tay cô: “Xin lỗi đã khiến em lo lắng.”
Nghe vậy, Bắc Bắc ngước mắt trừng anh: “Không phải đã nói anh nhớ chú ý an toàn sao, tại sao còn khiến mình bị thương.” Bắc Bắc lải nhải nói, muốn nói hết toàn bộ lo lắng của mình ra cho anh nghe.
Chu Thịnh cũng không cãi lại, vẫn để cho Bắc Bắc nói, ngoan ngoãn ngồi nghe, chờ đến khi cô nói mệt rồi, Chu Thịnh mới mỉm cười hỏi: “Khát nước chưa, có muốn uống nước không?”
Bắc Bắc trừng anh: “Em còn chưa ăn cơm đâu.”
Chu Thịnh ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Xin lỗi, để anh kêu người đi mua.”
“Không cần, em nói vệ sĩ đi mua rồi.”
Vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, vệ sĩ đã mua đồ trở lại. Bắc Bắc đứng dậy nói cảm ơn rồi quay lại phòng, cô đưa cháo trắng cho Chu Thịnh, tình trạng bây giờ của anh chỉ có thể ăn như này.
Cơm của Bắc Bắc rất ngon, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, gợi cảm giác thèm ăn.
“Anh ăn cháo, em ăn cơm.”
Chu Thịnh: “...” Trong khoảng thời gian này anh không được ăn bữa cơm nào đàng hoàng, hôm nay cũng vậy, lúc này ngửi thấy mùi thơm, bụng đã đói cồn cào.
“Vợ ơi, anh đói.”
“Ồ.” Bắc Bắc không để ý trả lời anh: “Anh chỉ có thể ăn cháo thôi, lúc nãy em đã hỏi bác sĩ rồi.” Nói xong, Bắc Bắc còn cố ý ngồi vào chiếc bàn bên cạnh Chu Thịnh, chỉ cháo trắng, “Anh ăn đi, nhìn em ăn cơm là được rồi, có thể đỡ đói.”
Chu Thịnh: “.....” Có phải vợ cố tình chỉnh anh không.
“Anh thật sự rất đói.”
Bắc Bắc gật đầu: “Em biết mà.” Cô ăn một miếng cơm, cắn một miếng đồ ăn, hưởng thụ nói: “Ngon quá, lúc trước em không nghĩ cơm lại ngon đến vậy, đồ ăn bên này cũng không tệ nha.”
Chu Thịnh: “....”
Nhìn Bắc Bắc một hồi, Chu Thịnh bất đắc dĩ, vợ mình tức giận rồi.... Chỉ có thể ngoan ngoãn húp cháo thôi.
Đau buồn.
Thỉnh thoảng Bắc Bắc liếc mắt nhìn Chu Thịnh, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn dáng vẻ này của anh, cuối cùng tâm trạng của cô cũng tốt lên được chút ít.
Hai người ăn cơm tối rất yên tĩnh.
Bắc Bắc ăn đồ ăn ngon, Chu Thịnh yên lặng húp cháo trắng, không ai làm phiền ai.
Ăn tối xong, ba Chu đã đến đây, Bắc Bắc bèn đi ra ngoài đi dạo một vòng, cho hai bọn họ có thời gian nói chuyện, cũng không biết ba Chu ở trong phòng nói gì với anh, lúc Bắc Bắc quay về, ông đã rời đi.
“Ba về rồi hả anh?”
Chu Thịnh gật đầu: “Mới đi đâu về vậy?”
Bắc Bắc chỉ tay ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Em đi dạo một vòng, bên ngoài gió lớn lắm, rất mát mẻ.”
Nghe vậy, Chu Thịnh vỗ xuống vị trí bên cạnh, nhìn Bắc Bắc: “Lại đây ngồi.”
Bắc Bắc nhướng mày: “Sao vậy?”
Hai mắt Chu Thịnh sáng lên nhìn cô, yết hầu lên xuống: “Lâu rồi anh không gặp em.”
Bắc Bắc bật cười, không có ý kiến gì, ngoan ngoan đi qua mép giường Chu Thịnh ngồi xuống, vừa ngồi xuống Chu Thịnh đã vươn tay kéo cô lại, không cho Bắc Bắc phản ứng, anh cúi đầu hôn cô.
Không phải là một nụ hôn mãnh liệt, ngược lại rất dịu dàng.
Chu Thịnh hôn nhẹ lên khóe môi: “Xin lỗi đã làm em lo lắng.”
Bắc Bắc khựng lại, há miệng cắn anh, “Cũng biết là em lo lắng à.”
Chu Thịnh ừ một tiếng, vươn tay xoa tóc cô, mỉm cười nói: “Biết chứ.”
Anh không muốn cho Bắc Bắc biết chuyện này, nhưng cuối cùng cũng không giấu được.
Hai người tình chàng ý thiếp một lúc, cũng không có động tác khác, một lúc sau Bắc Bắc đỡ Chu Thịnh nằm xuống, còn cô ngồi ở trên ghế nói chuyện với anh.
Hai người tâm sự với nhau những chuyện trong một tuần qua, hình ảnh rất ấm ấp.
Đêm khuya, buổi chiều Chu Thịnh đã ngủ rồi, nên lúc này rất tỉnh táo. Nhưng Bắc Bắc thì khác, cả buổi chiều và buổi trưa cô không ngủ, lúc này hai mắp híp lại, nhưng ngủ ở đâu mới là vấn đề.
Phòng bệnh của Chu Thịnh có hai cái giường, thuận tiện cho người nhà ở lại ban đêm, nhưng mà Chu Thịnh lại muốn cô ngủ cùng mình.
“Không được, sẽ động vào vết thương của anh.” Bắc Bắc đối với tư thế ngủ của mình rất hiểu rõ.
Tướng ngủ của cô rất xấu.
Chu Thịnh dừng một chút, “Không sao, hôm nay anh ngủ rất thành thật.”
Bắc Bắc mỉm cười nhìn anh: “Không, hôm nay em sẽ ngủ giường bên cạnh anh.”
Chu Thịnh nhìn chiếc giường của mình, rồi nhìn cái giường cách đó không xa, suy nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo: “Kêu vệ sĩ chuyển giường qua đây đi, như vậy sẽ không đụng đến anh.”
Mặt Bắc Bắc đỏ lên, đối với đề nghị này của anh hết chỗ nói.
“Không tốt lắm đâu...” Nếu dời qua tối nay mọi người sẽ biết bọn cô ngủ chung với nhau.
Chu Thịnh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhịn không được bật cười: “Chúng ta là vợ chồng, sao lại không thể ngủ chung?” Anh trêu chọc Bắc Bắc, cong môi cười: “Vợ à, em nghĩ đi đâu vậy? Tụi mình ngủ bình thường thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Chu Thịnh nhìn vết thương của mình, nói: “Anh không có ý đó, thân thể của anh không cho phép.”
Bắc Bắc: “.... Anh im miệng lại.”
Sau khi nói xong, cô cũng bật cười. Cô đi ra ngoài gọi vệ sĩ đi vào di chuyển giường giúp cô.
Cũng may vẻ mặt của vệ sinh rất bình thường, nếu không Bắc Bắc thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Sắp xếp giường xong, Bắc Bắc nói mấy câu với vệ sinh bên ngoài, ở đây có bốn vệ sĩ, có thể luân phiên nhau, không cần cả bốn người ở lại.
Nói xong, Bắc Bắc quay lại phòng bệnh, thuận tiện khóa cửa lại.
Cô không nghĩ đến nửa đêm..... Cô và Chu Thịnh ngủ chung bị người khác nhìn thấy, cho dù chỉ là ngủ bình thường, cũng sẽ thấy kì lạ.
Không biết có phải có Chu Thịnh bên cạnh hay không, mà Bắc Bắc mới nằm xuống nói vài câu với anh đã ngủ rồi.
Chu Thịnh nương theo ánh trắng ngoài cửa sổ ngắm cô thật lâu, trong mắt toàn ý cười, anh vươn tay vỗ sau lưng Bắc Bắc, dỗ cô đi ngủ.
- -
Buổi tối hôm qua, Bắc Bắc quên kéo rèm cửa xuống, cho nên sáng nay ánh sáng chiếu vào hơi chói mắt.
Cô giãy giụa, từ trong mộng tỉnh dậy, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn trần nhà màu trắng, cuối cùng cô mới nhớ mình không ở nhà.
Chu Thịnh vẫn còn ngủ, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, anh ngủ rất nhiều.
Bắc Bắc vươn tay khắc họa khuôn mặt của anh, nhìn rất lâu, cô mới ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Bắc Bắc tắm xong, Chu Thịnh đã thức dậy, còn mơ ngủ nhìn cô, giống như một đứa trẻ cần dược dỗ dành: “Vợ ơi.”
“Ơi?” Bắc Bắc khom lưng, giơ tay xoa mái tóc rồi loạn của anh, nhỏ giọng nói: “Em ra ngoài mua đồ ăn sáng, anh muốn ăn cái gì?”
Chu Thịnh ngẩn ra, “Sao không kêu vệ sĩ mua?”
“Không cần, em mua được rồi.”
Chu Thịnh nhìn vẻ mặt kiên định của cô, suy nghĩ: “Mang một vệ sĩ theo cùng, bây giờ thân phận của em khác rồi biết không?”
Bắc Bắc cũng suy nghĩ như vậy: “Vâng, anh nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Một lúc sau, Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc thay quần áo, suy nghĩ rồi nói: “Vợ ơi, em giúp anh rửa mặt đi.”
Bắc Bắc: “... Được.”
Lúc hai người từ phòng tắm đi ra, ba Chu đã đến.
Ba Chu nhìn hai cái giường cạnh nhau, nhướng mày: “Ba mang đồ ăn sáng đến cho hai đứa.” Ông nói rồi nhìn Bắc Bắc: “Ở đây ngủ chắc không thoải mái đâu, con về khách sạn nghỉ ngơi chút đi, ở đây có trợ lý lo rồi.”
Bắc Bắc sửng sốt, lắc đầu từ chối: “Ba, con không sao, không có mệt đâu ạ, con ngồi ở đây được rồi.” Cô muốn ở lại đây: “Hơn nữa con về khách sạn cũng không làm gì.”
Ba Chu không nói gì nữa, nhìn Bắc Bắc thở dài: “Tùy con vậy, nếu mệt thì phải nói, không thể một người bị thương rồi, người còn lại cũng bệnh nốt.”
“Dạ.”
Ba Chu ở lại không lâu liền rời đi, ông vừa đi khỏi tính tình của Chu Thịnh đã không chịu nổi.
Anh làm nũng với Bắc Bắc: “Vợ ơi, qua ngồi cạnh anh này.”
Hết chương 84.