*hoa si: say mê, mê gái(mê trai)
Thôi quên đi, khỏi cần nhìn kỹ Nguyên Nguyện, dù sao mặc kệ cô có biểu cảm gì thì hắn chỉ muốn viết lên mặt cô một chữ “Ngốc”
Xác nhận Nguyên Nguyện không sao, Tề Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, bước về phía bọn họ
Vừa đúng lúc, nghe thấy giọng điệu thận trọng của Đới Dũng
”Chị Nguyên, chị muốn ăn Ma Lạt Thang của cửa hàng Đới Ký đúng không,
tôi sẽ bảo người đi mua, hoặc nếu chị không ngại thì tôi đưa chị đi ăn,
tới Đới Ký chỉ cần nói tên của tôi, thì không cần xếp hàng đợi”
Ngoài ý muốn, Nguyên Nguyện nhìn hắn
”Đó, anh thật sự là truyền nhân của cửa hàng Ma Lạt Thang Đới Ký đúng không!”
“...”
Đới Dũng khóc không ra nước mắt, hắn đang không biết nên làm sao để khơi thông bà cô này thì thấy Tề Tu Viễn đi tới, dường như hắn chỉ hận không thể ôm Tề Tu Viễn khóc lớn một trận.
”Anh Tề!”
Đới Dũng lập tức nghênh đón, kích động muốn thể hiện lòng trung thành
”Tương lai tôi không dám nói, nhưng về sau ở trong ngành này, nếu có
chuyện gì, chỉ cần anh căn dặn một câu là được, 'tiểu đệ' nhất định bất
chấp gian nguy, muôn ngàn lần chết cũng không từ chối!”
Tề Tu Viễn khó hiểu, nhìn về phía hai người Nguyên Nguyện
Đới Dũng không dám làm phiền hai vị tổ tông kia giải thích hộ, hắn vội vàng khẽ nói thầm
”Tôi....không dám nói với Quan gia, cũng không dám làm phiền chị Nguyên, cho nên đành làm phiền anh....”
Sao chỉ trong chốc lát, vai vế đã thay đổi toàn bộ rồi.
Nhưng nghe được câu 'Quan gia' kia, Tề Tu Viễn cũng đoán được một tí,
hắn liếc nhìn đồng hồ, định giải quyết vấn đề quảng cáo đã rồi tính.
”Nghe nói....đã thanh toán tiền vi phạm hợp đồng gấp 10 lần? Vì thế hợp đồng sẽ được hủy bỏ?”
Đới Dũng khẩn trương tới nỗi bắp chân run rẩy
”Sao lại nói thế, tôi nào dám nhận tiền của Quan gia, vấn đề hợp đồng, tôi sẽ xử lý”
Nói xong, hắn ngoắc tay gọi đạo diễn quảng cáo
”Bắt đầu làm việc đi!”
Khi làm việc, Nguyên Nguyện không hề có tình khí cáu kỉnh...huống hồ,
thần kinh của cô rất thô, chẳng thừa hơi tức giận với người khác làm
gì...
Cho nên, cô không hề oán giận, nói với đạo diễn đôi câu, để lại cho bạn chồng bé một quả quýt, rồi đi làm việc.
Quan Hành Duệ liếc nhìn quả quýt xanh trên tay, im lặng bóc vỏ, sau đó ăn từng múi.
Tề Tu Viễn vừa nhìn màu sắc của vỏ quýt kia đã cảm thấy ê cả răng
”Anh, không sợ chua sao?”
Bạn đại gia chồng bé mặt không chút thay đổi
”Nếu chua thì Tâm Tâm đã không đưa cho tôi”
“...”
Khoe khoang cái gì....không phải chỉ là việc bạn gái đối xử tốt với anh thôi sao
Người cô đơn như Tề Tu Viễn cảm thấy buồn bực, hơn nữa, càng nghĩ lại càng bị đả kích
Thuận tay, hắn sờ vào trong túi áo, vừa khéo mò được một cái kẹo, không biết hắn đã để chiếc kẹo này vào đây lúc nào.
Lần này, hắn thấy mình khỏi cần phải ghen tỵ vì Quan Hành Duệ có trái
cây ăn nữa, hắn nhanh chóng bóc vỏ kẹo, rồi bỏ vào trong miệng, sau đó
hắn phát hiện ra.....
Ai đó đã cho hắn kẹo chanh vậy???!!!
Người ta ăn quýt thì có bạn gái chọn giúp cho quả ngon quả ngọt, còn hắn ăn kẹo thì lại ăn phải kẹo chua......
So sánh như vậy càng làm Tề Tu Viễn đau buồn hơn....
Hắn dứt khoát đứng dậy, trước tiên đi hỏi thăm mọi người ở đây xem đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả, chỉ là nghe người ta kể lại thôi mà hắn cũng sợ hệt hồn vía.
Cụ thể, hắn đi vào phòng thay đồ xem xét, cánh cửa khóa đã hỏng do bị
đạp một cước thì không nói, cánh cửa gỗ rắn chắc gần như bị phá hủy, ghế kim loại bị ném vào tường cũng hoàn toàn biến dạng, lực công kích của
bạn đại gia chồng bé thực là đáng sợ.
Nhưng đồng thời, cảnh bạo lực ở đây lại khiến cho không ít cô gái vây xem si mê không ngớt.
Người giải thích cho Tề Tu Viễn những sự việc vừa xảy ra là một trợ lý quay quảng cáo của đoàn làm phim
Cô gái này khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ánh mắt cô ta dường như không ngừng tỏa ra những trái tim màu hồng.