Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 274: Chương 274: Anh ta đến rồi




Chưa ra đến cửa, tôi nghe thấy tiếng rơi vỡ của cốc nước, loại âm thanh quăng mạnh xuống đất.

Tôi nhìn thấy nhân viên phục vụ xung quanh nhanh chóng chạy đến chỗ tôi vừa mới đi khỏi…

Nhưng, tất cả những chuyện này, có liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi ra cửa, rẽ trái, đi về phía cửa thang máy.

Theo tôi thấy, cuộc tranh giành này giữa tôi và thư ký Đinh nực cười biết bao.

Tôi là kẻ thứ ba, không sai, nhưng cô ta lại được coi là gì?

Một người phụ nữ cố gắng muốn làm kẻ thứ ba? Hay là một người phụ nữ đã kết hôn, vẫn còn ở trong cuộc hôn nhân?

Cô ta dựa vào cái gì mà cho rằng đánh bại tôi, cô ta sẽ thắng? Cô ta lấy tư cách gì, góc độ gì để chất vấn tôi?

Tôi vào lúc này, căn bản không hiểu trên thế giới này có một kiểu tính cách gọi là cố chấp; có một loại người đối xử với thứ mình thích có loại cảm xúc “Tôi không có được, cô cũng đừng mơ có được” hay “Tôi sẽ không tiếc mọi thứ hủy hoại anh ta”…

Tôi cho rằng, sự giao thoa giữa tôi và thư ký Đinh chấm dứt tại đây, nhưng không ngờ, rất lâu sau đó, chúng tôi vẫn còn dây dưa cùng với nhau…

Đương nhiên, những điều này đều là câu chuyện phía sau.

Lúc trở lại công ty, sắp đến giờ làm việc.

Tôi vẫn chưa ngồi xuống, ánh mắt của thư ký Tống đã liếc một chút về phía văn phòng của anh Trác, nói nhỏ với tôi: “Hỏi cô hai lần, cô vào báo một tiếng đi.”

Tôi nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”, sau khi đặt túi xuống, nhanh chóng bước đến cửa phòng anh Trác, khẽ gõ cửa, thấy anh ấy ngẩng đầu, lập tức nói: “Tổng giám đốc Trác, em trở về rồi.”

“Vào đây.” Anh ấy nói, Đợi tôi bước đến gần, anh ấy lại nhìn về phía chiếc ghế đối diện: “Ngồi xuống. Đinh Vũ Thượng không làm khó em chứ?”

Sau khi ngồi xuống tôi lắc đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Hình như em đã đắc tội chết với cô ta rồi.”

“Ồ?” Anh nhướn mày, tâm trạng có chút vui vẻ: “Nói như vậy, em không bị thua thiệt, người bị thua thiệt là cô ta?”

Tôi lại kể qua một lần nữa cuộc nói chuyện giữa tôi và thư ký Đinh, càng nói về chuyện đó càng không chân thực, nói đến cuối cùng, tôi hỏi một cách yếu ớt: “Tổng giám đốc Trác, có phải em quá ấu trĩ rồi không? Chỉ quan tâm đến sự thoải mái của mình, không suy nghĩ đến hậu quả.”

“Không sao.” Giọng nói của anh Trác rất bình tĩnh: “Nếu gạt bỏ chuyện cô ta là thư ký trước của công ty, cách xử lý của em không có vấn đề gì quá lớn, tôi cũng không muốn nhìn thấy em bị tủi thân, hơn nữa…”

Anh dừng lại một chút: “Chuyện này, tôi cũng sai, nếu tôi sớm nhận ra một vài suy nghĩ nào đó của cô ta, thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này.”

“Nếu anh sớm phát hiện ra, anh sẽ làm thế nào?” Tôi hỏi.

“Điều cô ta đi, đổi vị trí, hoặc giới thiệu đến công ty khác.” Anh Trác nói.

“Cô ta sẽ trả thù chứ?” Tôi hỏi.

“Khả năng không lớn. Hôm nay cô ta gọi em ra ngoài, có lẽ chỉ muốn kết thúc thứu tình cảm này.” Anh Trác ngừng một chút: “Cô ta là một người phụ nữ thông minh, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, cũng biết giới hạn của tôi ở đâu, có lẽ sẽ không phạm vào ranh giới đó.”

Nghe lời này của anh Trác, về cơ bản tôi chắc chắn thư ký Đinh sẽ không làm chuyện tổn hại cho công ty, trong lòng yên tâm vài phần.

Thấy biểu cảm này của tôi, anh Trác cười một cái: “Không phải chuyện to tát gì, không cần để trong lòng.”

Chuyện của công ty, tuy rằng mỗi ngày đều có thách thức mới, mỗi ngày đều có thể học được rất nhiều điều, tôi mỗi ngày đều đang tiến bộ, nhưng dẫu sao cũng không có gì đáng nói.

Kể từ sau khi thư ký Đinh tìm tôi, những chuyện xích mích cá nhân cũng không xảy ra nữa.

Từ lúc đó đến cuối năm xảy ra một chuyện lớn khác, tôi cảm thấy đáng để viết vào trong quyển sách này, nhưng có hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là: tôi lại lần nữa nhìn thấy anh Thời.

Còn nhớ không, khi cuộc so tài ca sĩ ở trong trường anh Thời đã từng đề cập muốn tôi đi cùng anh ta.

Khi đó, anh ta nói một căn biệt thự làm quà, cam kết cho tôi một tương lai tốt đẹp, còn nói ra tên của anh Trác một cách chính xác.

Lần này, tôi nhìn thấy anh ta nhưng ở trong công ty chúng tôi.

Anh ta đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.