Ở cùng với Trác tiên sinh, tôi chưa bao giờ cảm thấy bị uất ức.
Thân phận của tôi như vậy, lần trước ngồi xe anh từ công ty, tôi đã nghĩ đến việc ngồi ghế sau.
Tôi cười nói cảm ơn với thư ký Tống, nhận lấy chìa khóa xe từ tay anh ta, chờ thư ký Tống đi được một đoạn, tôi liền bấm nút khóa cửa xe.
Ngay sau đó, tôi thấy thư ký Tống quay đầu lại cười với tôi.
Kính cửa sổ của chiếc xe này là loại nhìn từ trong ra thì được còn ở ngoài thì tuyệt đối không nhìn thấy bên trong, anh ta hẳn là không nhìn thấy tôi, chỉ hưởng về vị trí của tôi mà cười.
Tôi nghĩ rằng anh ta hẳn là đang khen ngợi hành động của tôi.
Trong khoảnh khắc khóa xe lại, tôi sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngăn được một ít nguy hiểm, ví dụ như kẻ trộm, ví dụ như con trai của Trác tiên sinh bỗng nhiên mở cửa xe...
Thư ký Tống đi rồi, tôi liền ngồi một mình ở đằng sau.
Mặc dù rất cô đơn nhưng lại có cảm giác an toàn.
Một tay tôi cầm túi chườm đá đặt lên mu bàn tay kia, mắt nhìn về phía thang máy.
Trác tiên sinh không để tôi phải đợi lâu, chỉ qua 7,8 phút, anh đã đến cạnh cửa xe.
Tôi ấn nút mở khóa, anh mở cửa xe tiến vào trong.
Việc đầu tiên anh làm đó là mở quạt thông gió, thuận miệng hỏi tôi một câu: Có thấy khó chịu không. rồi sau đó quay lại nhìn tôi.
Cho tôi xem. Tay anh định nắm lấy túi chườm đá trên tay tôi.
Tôi nhổm dậy môt chút, lộ ra vết thương trên mặt tôi, đưa mua bàn tay bị thương cho anh xem.
Anh nhìn khuôn mặt tôi, lại cẩn thận nhìn tay tôi.
Có chút hồng. Trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng: Sao lại không cẩn thận như thế? May là không phải quá nghiêm trọng, tôi đưa em về trước.
Được.
Ô tô từ từ chuyển động.
Lúc cốc nước kia hắt qua, sao em lại không tránh.
Em cho là cô ta chỉ cầm cốc uống nước! Ai ngờ cô ta lại hắt lên mặt em.
Chuyện này, em thấy thế nào?
Cái gì thế nào cơ?
Người liên quan đến việc này, em cảm thấy bọn họ sắm vai nhân vật gì?
Một câu này của Trác tiên sinh lập tức khiên tôi nhớ đến hai từ nghiệp trường
Trước kia nghe người ta nói, nghiệp trường như chiến trường, nghiệp trường như cung đấu, tôi còn không cảm thấy vậy. Nhưng hôm nay, nghe được câu hỏi này của anh, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Chẳng lẽ một chuyện nhỏ như này, thật sự có âm mưu gì sao?
Người đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của tôi là Đường Châu Đốc.
Sự phẫn nộ của cô ta không hề giống như đang giả vờ, cô ta cũng thật sự hận tôi cho nên mới hắt cốc nước kia lại, nếu là giả thì đã trù tính từ trước, nhiều lắm thì chỉ hắt cốc nước lạnh mà thôi!
Dù sao thì chuyện chỉ như hạt vừng hạt đậu, bị mang tội cố ý làm bị thương người khác thì thật sự vô cùng phiền toái rồi.
Nhược Băng Xuyên Hạ thật sự rất mưu mô, Đường Châu Đốc hẳn là cũng như em, đều vô tội. Tôi nói: Cô ta chỉ là điểm cuối của chuỗi thức ăn mà thôi.
Trác tiên sinh ừ một tiếng, tôi thấy khóe môi của anh hơi giương lên.
Trời biết tôi cực kỳ yêu biểu cảm như vậy của anh.
Một thoáng ngẩn người mà nhìn anh.
Tiếp tục đi. Anh không biết tôi ngẩn người, nếu không thì chắc chắn sẽ chế nhạo tôi rồi.
Đương nhiên, em cũng là điểm cuối của chuỗi thức ăn. Tôi cười nói: Nhưng mà em may mắn hơn cô ta, trong chuỗi thức ăn này, sư tử đứng đầu lại là người đàn ông của em, anh sẽ che chở cho em. Cho nên, lúc hai người đứng cuối chuỗi thức ăn một mất một còn, em sống còn cô ta thì lại gặp phiền phức.
Trác tiên sinh nở một nụ cười.
Tôi cũng cười, sau đó tiếp tục nói: Ví như em và cô ta đều vô tội, cô ta toan tính em hẳn là không sai, em trả ngược lại cũng không sai, thì chắc chắn sẽ sai ở một bước nào sau đó rồi.
Nói tới đây, tôi lại không biết nói gì, nếu như đã có lỗi ở một bước nào khác thì tôi đây đang phân tích gì chứ? Tôi cũng không biết nó gồm những bước nào.