Chia tay lâu rồi. Vân San San nói.
Không đợi tôi hỏi cô ấy đã nói tiếp: Nhớ lúc đó còn đang đấu bán kết thì gã ta đã chơi chán rồi! Người như gã thay người tình như thay áo vậy!
Nói xong thì cô ấy lại cười: Ở trong mắt gã, tớ chẳng khác gì một món hàng cả. Lúc thích thì chơi đùa một chút, lúc hết thích thì tặng cho người ta chơi. Trong vòng tròn kia của họ thì việc đẩy qua đẩy lại phụ nữ như chúng ta là rất bình thường. Vừa nếm được mùi vị mới, vừa củng cố tình bạn bè, không phải quá tốt à?
Cậu cũng không từ chối sao?
Sao tớ từ chối được đây? Tớ có thể từ chối ư? Cô ấy hỏi ngược lại: Một khi tớ từ chối thì e rằng sẽ bị cái vòng tròn kia đá ra ngoài mất! Vốn đã không sạch sẽ rồi, làm đàn bà thủ trinh để làm gì? Còn nữa, dù sao tài nguyên của một người cũng có hạn, nếu tớ có thể khiến cho mười gã đàn ông hài lòng thì chẳng phải sẽ có tới mười người giúp tớ sao? Có câu nói thế này: Đàn ông dựa vào chinh phục thế giới để chinh phục đàn bà, đàn bà lại dựa vào chinh phục đàn ông mà chinh phục thế giới.
Tôi lại gật đầu, trong lòng nghĩ: May mà Trác tiên sinh của tôi không nằm trong cái vòng tròn kia, may mà anh chưa đưa tôi cho ai cả.
Vậy cậu hiện tại... Tôi hỏi.
Trong mắt cô ấy xuất hiện một tia mê man, ngay sau đó lại thành chẳng thèm quan tâm.
Nói dễ nghe một chút thì gọi là ngôi sao nhỏ. Cô ấy tự giễu nở nụ cười rồi sát môi lại đến bên tai tôi: Nói khó nghe một chút thì chẳng khác mấy so với gái điếm cao cấp.
Lòng tôi thắt lại, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy một chút, tôi rất muốn hỏi cô ấy: Cậu cảm thấy hạnh phúc không?
Lời đến bên miệng rồi nhưng tôi lại chẳng nói ra chữ nào.
Cô ấy nói với tôi những điều này cũng rõ ràng nói rằng trong lòng cô ấy rất khốn khổ, tôi hà tất phải đâm thêm một nhát vào người cô ấy?
Sao lại dùng ánh mắt thương hại nhìn tớ chứ? Cô ấy rầu rĩ: Khương Kha, chẳng lẽ vị kia của cậu chưa từng đưa cậu cho ai hết hả?
Tôi lắc đầu: Tớ chưa thấy bất kỳ bạn bè nào của anh cả.
Kim ốc tàng kiều? Lần này thì đến lượt Vân San San bất ngờ.
Tôi gật đầu: Cũng có thể xem là thế.
Thế thì rõ ràng ông ta có vài phần thật lòng với cậu, chí ít không muốn xem những người khác chà đạp cậu. Cô ấy nói.
Anh đối xử với tớ rất tốt. Tôi nói.
Vân San San lộ ra vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở tôi: Thừa dịp cậu còn trẻ, ông ta lại thích cậu, cậu phải suy xét vì bản thân nhiều hơn nữa đấy! Hiểu chưa?
Tôi gật đầu.
Vân San San lại tiếp tục: Cậu với tớ không ở cùng một vòng quan hệ, nhưng lại có một đạo lý như nhau: Nắm chắc tiền. Chỉ có nắm tiền trên tay mới là tốt. Chờ chúng ta già rồi, mất đi cưng chiều thì tiền mới là bảo bối quan trọng nhất của chúng ta.
Tôi lại gật đầu, trong lòng nghĩ: Đúng thế, con gái như chúng ta thì nắm chắc tiền mới là quan trọng nhất, nhưng tớ lại tham lam quá, luôn muốn có được tình yêu của anh.
Vân San San chỉ ở lại trường học hai ba ngày là đã rời đi, nghe bảo có công ty tư nhân mời cô ấy làm hoạt động, cô ấy lại chạy sô tới đấy.
Tôi vẫn tiếp tục ở lại trường.
Bằng tốt nghiệp, bằng học vị đều lần lượt nắm được vào tay, các bạn cùng lớp mặc đồ cử nhân chụp ảnh tốt nghiệp rồi cùng nhau ăn bữa cơm chia tay.
Rất nhiều người uống say khướt, không nỡ từ biệt cuộc sống đại học đơn thuần này.
Tôi không uống rượu, cảm tình của tôi với bọn họ không sâu lắm, không thể nói cái gì mà không nỡ được.
Trên đời này thứ duy nhất tôi không nỡ, e rằng chỉ có Trác tiên sinh.
Tôi với bạn cùng gặp nhau thêm lần nữa thì liền kéo chút hành lý của mình đi.
Sau khi trở lại căn hộ nhỏ thì tôi nhắn tin cho cha mình: “Cha, con tốt nghiệp rồi.”
Cha tôi trả lời: “Tìm được việc chưa?”
Tôi: “Tìm được rồi.”
Cha tôi: “Nhớ ba trăm triệu đấy, Tết năm nay cho nhà sáu mươi triệu đi.”
“Con nhớ rồi.”Tôi nói.
(*) Kim ốc tàng kiều: Xây lầu cao chứa người đẹp.